Mỗi dịp cuối năm, Nặc Lôi đều cần phải xử lý lượng lớn sự vụ quân đội, vì thế rất ít về nhà.

Thật vất vả dành ra được một chút thời gian, Nặc Lôi nhanh chóng chạy về tòa thành của mình, ôm Morris rất ủy khuất: "Ta sáng ăn hamburger, trưa ăn hamburger, tối vẫn ăn hamburger."

"Vì cái gì?" Morris hỏi.

"Bởi vì Freddy tên khốn kia ngược đãi ta!" Nặc Lôi đem cằm gác lên vai Morris, "Nấu cơm cho ta ăn có được không?"

"Ngươi muốn ăn cái gì?" Morris quay đầu né tránh cái miệng đang hôn lung tung kia.

“Muốn ăn cơm cá hồi nướng, còn muốn ăn bò ướp vani!” Nặc Lôi cao hứng bừng bừng.

"Ta không biết làm." Morris biểu thị lực bất tòng tâm.

“Vì sao?” Nặc Lôi giận, “Ngươi rõ ràng cũng rất biết làm cơm!"

"Thật sự không biết." Morris rất bất đắc dĩ, "Ta và bà trước kia đều là mua đồ tiện lợi, cá hồi và thịt bò, một năm cũng ăn không nổi một lần."

"Bảo bối thật đáng thương." Nặc Lôi hết giận, “Vậy tùy ngươi làm, ta không chọn, nhưng phải ăn ngon nhìn đẹp đó.”

Morris có chút dở khóc dở cười, cái người này đến cùng mấy tuổi.

“Tối ta còn phải đi họp, sẽ không về ngủ.” Nặc Lôi ôm y cọ cọ, "Ngày mai đem cơm trưa đưa tới phòng làm việc của ta, có biết hay không?"

“Sao không về nhà ăn?" Morris rất buồn bực, "Thuấn di không được sao?"

"... Gần đây rất nhiều việc.” Nặc Lôi xoa xoa đầu y, “Tốt rồi bảo bối, bồi ta đi tắm."

Lý do này rõ ràng là nói cho qua chuyện, bất quá Morris cũng lười tiếp tục truy vấn, một bữa cơm mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì.

Vì vậy vừa rạng sáng hôm sau, Morris đã làm xong một đống lớn đồ ăn, bỏ tất cả vào hộp đựng, phái người đưa đến sở kiểm sát.

Nặc Lôi tâm tình vô cùng tốt, mới vừa đến giờ ăn cơm trưa, lập tức phái người đi tìm Freddy và Tây Mặc.

“Có chuyện gì khẩn cấp, cũng không nên gọi lúc này đi?” Freddy mạc danh kỳ diệu.

"Không biết." Tây Mặc cầm khăn ăn lau miệng, “Đi thôi, nói không chừng thật sự có việc gấp."

Nhưng mà sự thật chứng minh, hai người vẫn là quá xem trọng chỉ số thông minh của Nặc Lôi.

Trên bàn làm việc bày bảy tám cái hộp, bên trong là đủ loại đồ ăn, đằng sau cái đống này, là bộ mặt dương dương tự đắc của Nặc Lôi.

Quả nhiên vẫn là đánh giá thấp độ nhàm chán của hắn… Tây Mặc ảo não sâu sắc, người này quả thực có thể được chọn là top 1 trong Ma giới thập đại nhàm chán nhân sĩ.

“Bảo bối nhà ta tự mình làm đấy." Nặc Lôi kiêu ngạo sắp bay lên trời, "Các ngươi có ai từng nếm qua chưa?"

"Trời ạ, đây quả thực là tác phẩm nghệ thuật!" Freddy nhìn hộp đựng sandwich kinh thán.

Tây Mặc khóe miệng co rút, còn chưa kịp nói gì, đã bị Freddy nhéo một cái —— muốn được đi nhanh thì phối hợp với ta!

"A! Đó là cà chua bi sao?” Tây Mặc tán thưởng, "Quả thực như một đóa hoa hồng!"

“Trứng chiên trông thật là mềm nha!”

"Ta muốn ăn cái hộp salad kia!"

"Ta cảm thấy bánh ngọt không tệ!”

"Súp nấm cũng rất tốt đẹp!"

"Ta ngửi được mùi bách lý hương!”

"Ta cảm thấy Nặc Lôi nhất định sẽ mời chúng ta cùng ăn cơm trưa!"

"Ta cũng nghĩ thế!”

"Ta không có ý định này!" Nặc Lôi khẩn trương kháng nghị, "Ta chỉ là cho các ngươi đến coi qua mà thôi, coi xong rồi thì đi đi!”

Tây Mặc cắn răng nắm tay, mặt nặn ra một nụ cười, dốc sức nhịn xuống không đi lên gõ đầu hắn.

“Này quả thực khiến cho người ta rất thương tâm.” Freddy diễn rất nhập vai, lôi kéo Tây Mặc đi ra ngoài, "Chúng ta cũng đi tìm tiểu tình nhân a!"

Trong văn phòng khôi phục yên tĩnh, Nặc Lôi khoe khoang thành công, tâm tình vô cùng tốt.

Cuối hành lang, Tây Mặc cơ hồ hộc máu.

"Yêu đương là chuyện đáng sợ nhất trên cái thế giới này.” Freddy hít sâu, "Nặc Lôi giờ cứ như thằng ngu.”

"Hắn vốn chính là thằng ngu!” Tây Mặc rít gào, mấy miếng sandwich, đến cùng có cái gì đáng để khoe chứ? Người đang yêu đương, quả nhiên đều là kẻ điên!

Hành lang bên kia truyền đến tiếng bước chân ồn ào, một giây sau, một đống tiểu phóng viên giơ camera oanh oanh liệt liệt chạy tới.

"Hắn cư nhiên còn gọi cả phóng viên." Freddy thoát lực.

Tây Mặc ngay cả tâm tình nôn mửa cũng không có.

Vì vậy mấy ngày kế tiếp, Morris mặc kệ làm ra món ăn gì, đều được lên trang nhất báo lớn, để phù hợp với mối tình lãng mạn này, tất cả báo chí đều được phun hương hoa hồng lên.

Chuyện làm ăn của tiệm thức ăn nhanh rớt xuống ngàn trượng, trái lại, siêu thị và chợ thì phát triển không ngừng, làm cho người yêu vài món ăn mang đi, trời ạ, đây quả thực là chuyện lãng mạn nhất thế giới.

Thêm vào đó, giá cả sách dạy nấu ăn và nồi chén tô dĩa cũng một đường tăng lên, có một hãng truyền hình thậm chí ra giá trên trời, muốn mời Morris mở một chuyên mục mỹ thực, kết quả lời còn chưa nói hết, đã bị Nặc Lôi một cước đá ra ngoài cửa.

"Nằm mơ đi, cư nhiên muốn bảo bối của ta nấu cơm cho người khác ăn?" Nặc Lôi nổi trận lôi đình.

Nhân viên đài truyền hình đáng thương từ mặt đất đứng lên, bỏ chạy té khói.

Morris nhìn báo chí nhíu mày, "Cũng chỉ là ít sandwich và cơm chiên bình thường mà thôi, đâu có khoa trương như họ viết vậy?”

"Thật sự ăn rất ngon.” Nặc Lôi ôm y cười, "Về sau chỉ cho phép làm cho một mình ta ăn.”

“Còn bà để đâu?” Morris trợn trắng mắt

“Ừ, ta với bà thôi.” Nặc Lôi hôn hôn trán y, “Không có người thứ ba."

"Ta chỉ biết làm vài món này.” Morris nhìn hắn, "Ăn lâu sẽ ngán.”

"Sẽ không!" Nặc Lôi rất chắc chắn, "Ngươi làm thì sẽ không.”

Morris mím mím môi, không nói gì thêm.

Những tình nhân khác trong tòa thành đều được cho nghỉ, chỉ để lại mình Morris.

Lúc mới biết tin này, Morris có chút kinh ngạc, nhưng Nặc Lôi lại chẳng để tâm.

"Có ngươi là đủ rồi." Nặc Lôi đem y kéo vào trong ngực, "Ngươi không giống với bọn họ.”

Morris tựa trước ngực hắn, cảm thấy trong lòng hơi loạn.

Tối đó mưa to, Morris mặc áo ngủ đứng trước cửa sổ, nhìn phía xa ngẩn người.

“Lại nhớ bà rồi?” Nặc Lôi từ phía sau ôm y, “Vì sao không cho ta đón bà tới nơi này?"

“Bà thích cái trấn nhỏ kia." Morris đóng lại cửa sổ, "Đến đây bà sẽ không quen."

“Ta về sau sẽ thường cùng ngươi về thăm.” Nặc Lôi xoay người ôm y lên giường, "Đi ngủ sớm một chút, bác sĩ nói ngươi phải nghỉ ngơi nhiều."

"Ngủ ngon." Morris rúc vào chăn.

“Nụ hôn chúc ngủ ngon đâu?” Nặc Lôi tiến đến trước mặt y.

Morris có chút xấu hổ, trước kia lần nào cũng là hắn chủ động hôn, lần này sao lại thay đổi.

"Nhanh lên." Nặc Lôi rất nghiêm túc thúc giục.

Morris nhắm mắt lại, ngẩng đầu cùng hắn nhẹ chạm một cái.

"Ngắn quá vậy!" Nặc Lôi bất mãn.

Morris định trốn vào chăn lừa bịp để qua ải, bất quá vẫn là bị Nặc Lôi đào ra.

Nụ hôn sâu triền miên cấp thiết tiến hành một nửa, Morris tinh tường cảm giác được chỗ nào đó của Nặc Lôi phát sinh biến hóa, đang cứng rắn thúc vào mình, hiển nhiên ngủ sớm là không thể, chỉ đành thở dài trong lòng.

Bất quá ngoài dự liệu, Nặc Lôi hôn tới tấp một lúc, lại nhét Morris vào chăn.

"Bảo bối ngủ ngon."

"..." Morris có chút nghi hoặc.

"Bác sĩ nói tình trạng thân thể ngươi gần đây không thật tốt, phải nghỉ ngơi nhiều." Nặc Lôi tựa bên cạnh y, "Ngủ đi."

Morris bị hắn ôm trong ngực, động cũng không dám động.

Kỳ thật trong lòng rất rõ ràng, thân thể mình không có bất cứ vấn đề gì, tối đa cũng chỉ là dạ dày không tốt mà thôi, căn bản không phải chuyện lớn.

Vị bác sĩ kia là bạn tốt của mình, vì giúp mình sớm chút thoát thân, mới ghi dối vào phiếu khám bệnh lừa gạt Nặc Lôi.

Vốn là muốn hắn đánh mất hứng thú với mình, ai ngờ hắn lại có thể vì mình mà nhẫn nại.

Morris hơi giật giật thân thể, Nặc Lôi lập tức đem y ôm càng chặt.

Ban đêm không khí rất lạnh, nhưng vòng tay ôm của người đó, lại rất ấm.

Tin tức trên tiểu báo vẫn phô thiên cái địa, thấy nhiều rồi, bản thân Morris cũng cảm thấy đây là một cuộc yêu đương.

Nắm tay, hôn môi, ôm, ân ái, chuyện những người yêu nhau làm, mình cùng hắn đều làm, nhưng vì cái gì, vẫn không có cảm giác yêu?

Nguyên nhân là do mình sao? Kích tình qua đi, Morris nằm lì trên giường, nhìn Nặc Lôi ngủ say ngẩn người.

Mặc dù có những ký ức không chịu nổi, nhưng không thể phủ nhận, trong khoảng thời gian hai người ở chung này, hắn đối với chính mình rất tốt rất tốt, tốt đến mức đôi khi, bản thân phảng phất cảm giác hạnh phúc.

Biết rõ đây là một đoạn tình cảm cấm kị, nhưng vẫn nhịn không được muốn dấn thân vào, Morris núp dưới khuỷu tay Nặc Lôi, nghĩ đến lời Freddy nói với mình lúc ban ngày.

Cũng có thể là Nặc Lôi thật sự chỉ là tên ngu ngốc không hiểu yêu là gì, tuy ích kỷ bá đạo lại không nói đạo lý, nhưng không phải người xấu, thậm chí trong vài chuyện, quả thực có thể gọi là đơn thuần.

Cho nên mình và hắn, thật sự có thể sao?

Nhưng hắn đã từng đối với mình biến thái như vậy, quá phận như vậy!

Morris càng nghĩ tâm càng phiền, nóng đầu lên, ôm cánh tay của hắn cắn xuống.

Nặc Lôi  từ trong mộng bị đau tỉnh, có chút kinh ngạc nhìn y, “Bảo bối ngươi làm sao vậy?"

"..." Đợi Morris ý thức được mình đã làm gì, thì đã muộn.

"Cắn ta làm gì?" Nặc Lôi nhìn dấu răng rướm máu trên cánh tay mình, cảm thấy rất ủy khuất.

"Nằm mơ cắn á." Morris tìm lý do.

“Gặp ác mộng sao?” Nặc Lôi rất dễ bị lừa.

"Ừm." Morris gật đầu.

Nặc Lôi lung tung lau tay vài cái, đem Morris kéo vào lòng ôm chặt, “Thế này có tốt hơn chút nào không?”

"Không thở được." Morris liều mạng đẩy hắn.

“Ôm thì sẽ không gặp ác mộng." Nặc Lôi đem tay chân đều đè lên y, “Ta khi còn bé mơ thấy ác mộng, bảo mẫu ôm ta vậy đó! Rất có tác dụng, ngoan nào mau ngủ."

Morris khóc không ra nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play