Đã có Nặc Lôi gia nhập, Phổ Thụy Khắc ứng đối bắt đầu có chút cật lực, nhưng tình thế xấu cũng không quá rõ ràng.

Lê Tư Đặc dựa vào dưới tàng cây, đầy người đều là mồ hôi lạnh, tay phải bị bẻ gãy truyền đến từng đợt đau đớn như bị khoan dùi, ngay cả ngất đi cũng là hy vọng xa vời.

Năng lực tự lành của Huyết tộc luôn rất mạnh, chút tổn thương đó vốn nên không có việc gì rất nhanh mới phải, nhưng bây giờ nghiêm trọng như vậy, lý do giải thích duy nhất chính là bị Phổ Thụy Khắc hạ ma pháp quấy nhiễu, mới có thể trì hoãn thậm chí ngăn chặn quá trình lành thương.

Kịch chiến đằng xa vẫn còn tiếp tục, Lê Tư Đặc cố nén đau đớn ngẩng đầu nhìn qua, lại vừa vặn cùng Phổ Thụy Khắc đối mắt.

Thấy Lê Tư Đặc nhìn mình, Phổ Thụy Khắc khóe miệng câu lên, đột nhiên ngưng kết một quả cầu năng lượng cực lớn đánh mạnh về phía y.

"Lê Tư Đặc!" Freddy quá sợ hãi, muốn qua cứu y đã không còn kịp, chỉ có thể đọc chú ngữ, đem tất cả ma pháp phòng ngự mình có thuấn di đến hợp vào kết giới bảo hộ trên người y.

“Ngu ngốc!” Lê Tư Đặc gào lên, Phổ Thụy Khắc luôn quỷ kế đa đoan, Freddy sao có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy!

Quả nhiên, năng lượng cầu trong tích tắc sắp chạm tới Lê Tư Đặc đột nhiên nghịch chuyển, gào thét lượn vòng lại về phía Freddy.

Một tiếng nổ mạnh truyền đến, Lê Tư Đặc nhìn bụi mù dâng lên phía xa, sắc mặt trắng bệch.

Freddy đem tất cả phòng ngự thuộc tính đều cho mình, vậy hắn làm sao đây?

"Shit!" Nặc Lôi nghiến răng nghiến lợi, đem hết toàn lực ngưng kết ra quang nhận quét về phía Phổ Thụy Khắc, thừa dịp hắn tránh né, ôm lấy Freddy đã hôn mê thoát khỏi vòng chiến, hướng nơi trú quân chạy vội về.

"Lui quân!" Tiếng hô của Tát La vang vọng toàn chiến trường.

Tuy mệnh lệnh này tại thời điểm đó thập phần tất yếu và chính xác, nhưng mấy trăm mấy ngàn năm sau, Tát La vẫn bị coi là sự sỉ nhục, hơn nữa ngay sau đó Tây Mặc rõ ràng cũng hướng Ma quân hạ lệnh y hệt, vì cái gì trong tất cả sử sách đều chỉ ghi lại mỗi mình mình?!

Đương nhiên, tổng thống lĩnh Thiên Sứ quân đoàn cao quý vĩnh viễn sẽ không biết, khi hắn hướng Phụ thần thành kính cầu nguyện chuyện này tốt nhất mau bị tất cả mọi người quên đi, các vị sử quan đang xếp hàng ở Ma giới lĩnh lễ vật —— trong vài chuyện nào đó, bảo thạch với rượu ngon đích xác hữu dụng hơn so với cầu nguyện.

Nhìn Thần Ma đại quân lui binh, Phổ Thụy Khắc cũng không hạ lệnh truy kích, vừa rồi kịch chiến cũng hao phí của hắn lượng lớn ma pháp và tinh lực, còn bị thương, nhất định phải trở về nghỉ ngơi.

Nặc Lôi lưng cõng Freddy trọng thương trở lại quân doanh, vươn tay run rẩy dò hơi thở hắn.

“Để ta.” Tây Mặc kéo Nặc Lôi ra, ngồi xuống bên giường.

Lê Tư Đặc đứng ở cạnh cửa, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào Freddy không nhúc nhích.

"Chúng ta qua xem anh ta." Lâm Cảnh thật cẩn thận nói chuyện cùng Lê Tư Đặc.

"Hắn không có việc gì đâu.” Lê Tư Đặc thấp giọng nói.

"Đương nhiên đương nhiên." Lâm Cảnh cuồng gật đầu.

"Chúng ta còn chưa có kết hôn mà." Lê Tư Đặc hốc mắt đỏ bừng, khóe môi lại giương lên, "Hắn luyến tiếc ta."

"Ừ." Lâm Cảnh cái mũi cay xè.

"Yên tâm đi, tình huống không nghiêm trọng như chúng ta tưởng.” Tây Mặc kiểm tra một lần cho Freddy, có chút nhẹ nhàng thở ra.

Freddy bị thương tuy không nhẹ, nhưng cũng may không nguy hiểm tính mạng, nghỉ ngơi thật tốt một thời gian ngắn, là có thể chậm rãi tỉnh lại.

Đây quả thực là kỳ tích.

“Vết thương trên tay ngươi có sao không?" Nặc Lôi đột nhiên nhớ tới, Lê Tư Đặc cũng bị thương.

"Không có việc gì." Lê Tư Đặc lắc đầu.

"Ngươi cũng bị thương?" Tây Mặc nhíu mày, kéo tay Lê Tư Đặc qua nhìn, lập tức hận không thể làm thịt Phổ Thụy Khắc.

"Ta không sao." Lê Tư Đặc rút tay của mình về, "Quấy nhiễu ma pháp tối đa cũng chỉ duy trì hơn mười ngày, sau đó sẽ từ từ tự khỏi.”

“Nhưng sưng lên rồi.” Lâm Cảnh nhìn mà đau giùm y.

Lê Tư Đặc không nói gì thêm, chỉ ngồi bên người Freddy cùng hắn.

Tây Mặc thở dài, đắp túi chườm nước đá lên cổ tay y, rồi cùng những người khác ra khỏi phòng.

Buổi tối lúc nghỉ ngơi, chờ Tây Mặc trở lại phòng ngủ đã là nửa đêm, Lâm Cảnh thế nhưng còn chưa ngủ.

"Đang đợi anh?" Tây Mặc ngồi vào bên giường, vươn tay gẩy gẩy mũi cậu.

“Anh đi đâu vậy?" Lâm Cảnh nghiêm túc hỏi.

“Đến quân doanh một chuyến." Tây Mặc bật cười, đây coi như là … Tra hỏi hành tung của chồng về muộn?

"Không cho cười!" Lâm Cảnh cầm gối đầu đập hắn, "Nghiêm túc chút cho tôi!"

"Ừ." Tây Mặc bất đắc dĩ, "Em còn muốn hỏi gì?"

"Ngày mai còn phải khai chiến sao?" Lâm Cảnh rất quan tâm chuyện này.

"Tạm thời sẽ không, sáng mai có một hội nghị quân sự." Tây Mặc nằm chết dí bên cạnh cậu, “Phải đợi mọi người thương lượng mới có thể ra quyết định."

“Nhưng Freddy và Lê Tư Đặc đều bị thương, nếu lập tức khai chiến, chúng ta chẳng phải là càng không có phần thắng?" Lâm Cảnh nhíu mày, cái đồ biến thái kia thoạt nghe rất lợi hại, lỡ như lại có người bị thương thì làm sao?

"Không có chuyện gì nữa tiểu ngốc." Tây Mặc ôn nhu hôn hôn cậu, “Đừng lo.”

“Sao lại không có việc gì, Freddy lợi hại như vậy mà cũng bị thương, còn có Lê Tư... Ngô...."

Lâm Cảnh nói còn chưa dứt lời đã bị chặn miệng, bị hôn đến thiên hôn địa ám.

"Freddy là ngoài ý muốn." Tây Mặc nhẹ chạm cánh môi sưng đỏ của cậu, "Đừng thảo luận những vấn đề này được không? Anh một chút cũng không muốn trong thời khắc tươi đẹp như vầy phải nghe thấy cái tên vô liêm sỉ đó.”

“Nhưng tôi không muốn anh bị thương." Lâm Cảnh thanh âm rất thấp, "Cũng không muốn Dật Phong bị thương."

"Sẽ không đâu." Tây Mặc ôn nhu nhìn cậu, “Bọn anh đều sẽ không có việc gì, anh cam đoan."

"... Vậy được rồi." Lâm Cảnh rầu rĩ không vui, "Anh đi ngủ sớm một chút."

"Có làm không?" Tây Mặc cọ cọ tai cậu.

"Làm, làm cái gì?" Lâm Cảnh cà lăm.

"Em cứ nói đi?" Tây Mặc xoay người đè lên cậu.

Lâm Tiểu Cảnh khẩn trương sắp không thở được, dứt khoát nhắm mắt lại giả chết.

"Ngoan." Tây Mặc cầm chặt tay cậu, "Đừng sợ, lần này sẽ không đau."

"Chẳng lẽ lần này đến lượt tôi thượng anh?” Lâm Cảnh mở to hai mắt.

"... Không phải." Tây Mặc lộ ra biểu tình co rút.

"Chúng ta đều là đàn ông!” Lâm Cảnh kháng nghị.

"Lần sau cho em làm, lần này anh trước." Tây Mặc ôn nhu ôm cậu, cúi đầu hôn.

Xúc cảm da thịt tốt đẹp như tơ lụa, một đêm lưu luyến, ngàn vạn triền miên.

[Chỗ này các bạn hiểu đó…Làm chưa bao lâu hòm thư đã bị hài hòa (bị che) rồi… Cho nên mọi người để lại địa chỉ hòm thư a… Tôi sẽ từng cái từng cái gửi qua…]

Cho đến tận sau nửa đêm, Tây Mặc mới buông tha Lâm Cảnh, ôm cậu vào phòng tắm.

Nước suối ấm áp rửa sạch dính dấp trên người, Lâm Cảnh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mơ mơ màng màng tựa vào ngực Tây Mặc nhẹ cọ.

“Luôn nghe lời như vậy thật tốt." Tây Mặc xoa xoa tóc cậu.

"Ân..." Lâm Cảnh cau mày né tránh.

"Bất quá trừng mắt cũng thật đáng yêu." Tây Mặc cười ra tiếng, ôn nhu tẩy sạch thân thể cậu.

Đợi hai người trở lại trên giường, hừng đông đã hơi rạng, chưa từng trải qua tình ái kịch liệt khiến Lâm Cảnh thoạt nhìn có chút tái nhợt, lại càng thêm xinh đẹp tinh xảo.

"Làm sao bây giờ, không rời em được rồi.” Tây Mặc kéo tay cậu qua, “Luôn ở bên anh, được không?"

“Được.” Lâm Cảnh mơ mơ màng màng đáp ứng, len lỏi vào lồng ngực Tây Mặc.

Tây Mặc cười khẽ, chặt chẽ ôm cậu vào lòng.

Ngàn năm vạn năm, không bao giờ buông ra nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play