Mấy ngày kế tiếp, Tây Mặc một mực ở nhà dạy Lâm Cảnh ma pháp.

“Tôi thật sự phải ra chiến trường giết giặc?” Lâm Cảnh vừa khẩn trương lại kích động, một đoạn chú ngữ đọc bốn năm lượt còn chưa thuộc.

"Không cần." Tây Mặc gõ gõ đầu cậu, “Em chỉ cần có thể biến ra hỏa cầu, để ký giả chụp được là được."

"Gạt người rất đê tiện.” Lâm Cảnh ghét bỏ.

"Không muốn gạt người? Vậy thì đem những thứ này học thuộc lòng trong vòng ba ngày." Tây Mặc ném cho cậu ta một cuốn sách bìa cứng như cục gạch.

"Ba ngày?!" Lâm Cảnh kinh sợ, "Tôi cũng không phải máy chụp ảnh!"

"Cho nên em bây giờ chỉ cần học được biến ra hỏa cầu." Tây Mặc đem sách để qua một bên, “Chú ngữ dạy em lúc trước còn nhớ không?”

“Quên rồi.” Lâm Cảnh đáp rất dứt khoát.

"..." Tây Mặc hộc máu.

"Chú ngữ dài như vậy!" Lâm Cảnh kiếm cớ.

"Biến không ra được, tối nay đừng mong được ngủ.” Tây Mặc nheo mắt uy hiếp.

“Ngươi cái tên sắc lang! Nghĩ cái khỉ gì vậy chứ!” Lâm Cảnh giận chỉ thẳng, “Đêm nay không được đụng vào tôi! Muốn làm cũng là toi thượng anh! Tôi cũng là đàn ông, mỗi người một lần mới công bình!"

“… Hả?” Tây Mặc biểu tình ban đầu là ngạc nhiên, sau đó càng ngày càng quỷ dị, cuối cùng rốt cục nhịn không được cười phun.

"Cười cái gì!" Lâm Cảnh túm quần áo nhìn hắn chằm chằm.

“Anh chỉ muốn nói nếu em học không xong, đêm nay chúng ta học suốt đêm, không có ý tứ gì khác... Bảo bối em suy nghĩ nhiều quá." Tây Mặc cười ra nước mắt.

"... Không học nữa!” Lâm Cảnh ghét bỏ chính mình, ngao ô… ngao ô…! Xấu hổ chết đi được!

"Tiểu ngốc." Thấy cậu đỏ mặt sắp nhỏ máu, Tây Mặc rốt cục nhịn cười được, lôi kéo cậu dạy từng câu từng câu chú ngữ.

Học đến đêm, Lâm Cảnh rốt cục có chút thành tựu, vì vậy ngồi trên giường nói lẩm bẩm, jiu jiu khắp nơi biến ra mấy đốm lửa chơi.

"Đừng chơi nữa, ngủ đi." Tây Mặc nằm bên cạnh cậu.

"Ngày mai sẽ phải ra chiến trường rồi." Lâm Cảnh rất phấn khởi.

"Trên chiến trường rất nguy hiểm, em phải cẩn thận." Tây Mặc túm cậu vào lòng ôm tốt, “Một tấc cũng không được rời anh, biết không?”

"Vậy anh có thể bị nguy hiểm không?" Lâm Cảnh ngẩng đầu nhìn hắn.

"Không đâu." Tây Mặc cười cười, "Chỉ cần em không rời xa anh, anh sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào."

Lâm Cảnh bĩu môi, buồn nôn chết được!

"Ngày mai anh sẽ tăng cường kết giới bảo hộ em, tới lúc xung quanh có phóng viên, em chỉ cần biến ra cái hỏa cầu, vậy là xong chuyện rồi.” Tây Mặc vò đầu cậu, “Có nhớ kỹ chưa?”

"Nếu biến không ra thì phải làm sao?" Lâm Cảnh không tự tin, lỡ mình quên chú ngữ, hoặc là chỉ có thể biến ra đốm lửa… Rất mất mặt biết không!

"... Biến hỏa cầu rất đơn giản, em hôm nay không phải đã học xong rồi sao? Không cần khẩn trương." Tây Mặc kiên nhẫn an ủi.

“Tôi tôi tôi sợ lỡ như.” Lâm Cảnh cảm giác mình lúc này đã bắt đầu khẩn trương!

Tây Mặc thật sâu im lặng, rồi đành thở dài: "Vậy em chỉ cần trước khi biến thì lén nói cho anh, sau đó khoa tay múa chân ra vẻ vài cái, anh giúp em biến ra hỏa cầu.”

"Cái này được." Lâm Cảnh gật đầu biểu thị đồng ý, "Chẳng có gì khó!"

Tây Mặc vừa bực mình vừa buồn cười, xoay người áp lên tiểu ngốc kia, cúi đầu tinh tế mật mật hôn môi, ôn nhu nhưng lại không thể kháng cự.

"... Mai tôi còn phải đi chiến trường." Lâm Cảnh khẩn trương kháng nghị, làm chuyện đó xong sẽ không thể đi đường! Chẳng lẽ mình phải bị khiêng ra chiến trường?!

"Đừng sợ, chúng ta không làm đến cuối, em sẽ không đau." Tây Mặc khóe miệng giương lên, nhẹ nhàng ngăn chặn miệng cậu.

Lâm Tiểu Cảnh vừa thoát ly thân xử nam không bao lâu, lần đầu lại đau gần chết, cho nên đối với loại chuyện này tự nhiên không có nhiều khái niệm và kinh nghiệm, bất quá Tây Mặc lần này dùng đủ công phu muốn lấy lòng cậu, cả tay lẫn miệng đều dị thường ra sức, Lâm Cảnh vùng vẫy vài cái sau đã bị tước hết khí lực, mặc kệ hắn giở trò với mình, tuy môi đã mím thật chặt, nhưng vẫn nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

"Bảo bối thật ngoan.” Tây Mặc hôn hôn miệng cậu, lôi kéo tay cậu đến chỗ nào đó của mình.

Lâm Cảnh xấu hổ đỏ cả cổ, cuối cùng vẫn do dự mà nhẹ nhàng cầm chặt.

Trong lòng bàn tay truyền đến xúc cảm nóng hổi cứng rắn, Lâm Cảnh cảm giác mình toàn thân run lên, bị cái đồ chơi này giày vò mấy lần, chắc mình không chết cũng sẽ tàn phế quá?

Vừa khẩn trương lại xấu hổ, Lâm Cảnh không cẩn thận dùng sức một cái, niết người nào đó hít một hơi lãnh khí.

"Bảo bối em có thù với anh sao?” Tây Mặc cầm chặt cổ tay của cậu dở khóc dở cười.

“Hả?” Lâm Cảnh mờ mịt.

“Em cư nhiên thất thần ngay lúc này?!" Tây Mặc hận đến ngứa răng.

"..." Lâm Cảnh tự biết đuối lý, sáp lại hôn hôn miệng hắn.

Tây Mặc thở dài, mình thật sự không có biện pháp với em ấy.

Cúi đầu, lại một lần nữa hôn thật sâu.

"Bảo bối đừng khẩn trương, không sao hết, anh dạy cho em.”

Hầu gái ngồi đến ê mông ở cửa nghe trong phòng ngủ truyền đến tiếng thở dốc, đỏ bừng cả khuôn mặt.

Các nhà sử học đời sau trải qua nghiên cứu kết luận được, Ma tộc đại quân sở dĩ không trận nào không thắng, chủ yếu là bởi vì đám quan quân trẻ tuổi bọn họ cực kỳ dũng mãnh, này dũng mãnh không chỉ biểu hiện trên chiến trường, mà còn biểu hiện ở đêm trước chiến tranh!

Thiên Sứ quân đoàn trước khi tác chiến đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nhưng các vị quân quan Ma giới thì không, đêm trước trận chiến bọn họ thường xuyên hưng phấn quá độ, thế nên không thể không làm vài chuyện tốt đẹp để phát tiết bớt tinh lực.

Kết luận này không phải bịa đặt, mà là tuyệt đối có căn cứ! Mỗi người hầu trong lâu đài đều có thể nhấc tay thề, những thanh âm khiến người ta mặt đỏ tim đập kia tuyệt đối không phải do mình tưởng tượng ra, hơn nữa mỗi ngày khi quét dọn phòng ngủ, trong thùng rác đều rớt ra các loại gói mà ngươi hiểu là gì rồi đó đã dùng qua!

Thói quen xấu sẽ lây, ví dụ như Hàn Dật Phong trước kia rõ ràng là một nhân loại, hơn nữa còn là nhân loại hệ cấm dục! Nhưng từ khi anh đến Ma giới, hiển nhiên đối với chuyện nào đó cực kỳ ham thích, thậm chí vượt qua mấy vị thống lĩnh khác, đương nhiên, một phần nguyên nhân cũng là bởi vì Đường Đường quá ngoan, bị khi dễ cũng chỉ nước mắt lưng tròng, khiến cho vị chủ nhân biến thái nào đó nhịn không được muốn chà đạp.

"Đường Đường." Hàn Dật Phong ôm tiểu gia hỏa hôn môi, "Em chừng nào mới trưởng thành một chút, cứ luôn nhỏ như vậy gầy như vậy, mỗi lần cùng em lên giường đều có cảm giác tội ác."

Đường Đường nằm lỳ trên giường tức giận mắt trợn trắng, có cảm giác tội ác thì đừng có làm! Có cảm giác tội ác còn đè người ta không thả! Hôm qua có làm! Hôm kia cũng có làm! Hôm nay rõ ràng đáp ứng mình hảo hảo ngủ đó!

"Bảo bối thả lỏng một chút.” Hàn Dật Phong nâng lên eo cậu.

Đường Đường rất không phối hợp trái vặn phải vẹo, Hàn Dật Phong nghiến răng nghiến lợi, xoay người đem cậu đè xuống chăn, ôn nhu trước đó bay mất sạch sẽ.

"A......" Đường Đường khóc không ra nước mắt, "Chủ nhân em sai rồi..."

Hàn Dật Phong không nói hai lời, kéo chăn đắp lại.

Một đêm dây dưa, lưu luyến ngàn vạn.

Trong phòng ngủ Freddy, ngược lại thật hiếm thấy không có xuất hiện hình ảnh hạn chế tuổi.

"Ngày mai có ra chiến trường không?" Freddy dựa vào trên giường, vươn tay xoa nhẹ tóc y.

"Đi." Lê Tư Đặc gật đầu.

“Vậy cùng nhau đi?” Freddy nhìn y.

“Ừ, được.” Lê Tư Đặc ghé vào trên người hắn, cằm chống lên ngực hắn.

"Có ăn khuya không?" Freddy thần tình tràn đầy sủng nịch.

Lê Tư Đặc liếm liếm môi, chuyển lên cắn vai hắn, hút hai hơi lại dừng lại.

"Ách..." Freddy chột dạ, "Hương vị không ngon?”

Lê Tư Đặc nheo mắt nhìn hắn.

“Ta hôm nay có hút một điếu thuốc..." Freddy trung thực thừa nhận, Lê Tư Đặc khẩu vị rất kén chọn, cho nên mình không thể ăn cay không ăn gia vị không ăn thực phẩm rác rưởi càng không thể hút thuốc, bởi vì nghe nói hương vị của máu sẽ biến đổi.

"Không uống nữa!” Lê Tư Đặc ghét bỏ.

"Giận rồi?" Freddy ảo não.

“Phải!” Khí tràng nữ vương của Lê Tư Đặc toàn bộ triển khai.

"Ta sai rồi." Freddy da mặt dày sáp tới cọ cọ, càng cọ càng châm lửa, dứt khoát đè xuống.

"Ngươi cái đồ biến thái! Ta không làm! Thả ta ra! Lấy tay ra! Trả áo ngủ lại cho ta! Không cho phép hôn chỗ đó! Hỗn đản! A….Ưm…”

"Bảo bối ngoan.” Freddy ánh mắt ôn nhu sắp chảy nước.

Tiểu phóng viên núp ngoài cửa sổ nâng má mắt đầy sao, ai nha vương tử cùng Vương phi thật yêu nhau!

Mà trong phòng ngủ bên kia, Morris đang ngủ say trong chăn.

Ngoài cửa sổ một đạo bóng đen xẹt qua, chỉ trong nháy mắt công phu, bên giường có thêm một người, một thân quân trang giày ủng, trông mười phần khí khái hào hùng.

Nặc Lôi ngồi bên giường yên lặng nhìn y, mắt không nỡ chớp.

Morris khi ngủ hàng mi thật dài, so với lúc ban ngày chỉ huy đại quân huấn luyện tưởng như hai người.

Hắn như vậy so với mấy trăm năm trước, dường như không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn như cũ đơn thuần ngây thơ, mang theo chút tự ti, không hề phòng bị đứng trước mặt mình.

Đáng tiếc đoạn thời gian đó, không quay trở lại được nữa.

Gió đêm thổi vào cửa sổ, Nặc Lôi cảm giác trên mặt mình một trận lạnh buốt, sờ lên mới hay chẳng biết từ lúc nào trên mặt đã tràn đầy nước mắt.

"Thực xin lỗi." Nặc Lôi thì thào tự nói.

Morris xoay người, giấu mình vào chăn.

"Bảo bối thực xin lỗi." Nặc Lôi ôm y vào ngực, lòng biết rõ y kháng cự, nhưng vẫn không cách nào buông bỏ.

"Trở về đi." Morris thanh âm nhàn nhạt, “Vốn ta có thể giả vờ như chuyện gì cũng không xảy ra, vẫn có thể lên giường có thể ân ái, nhưng ngươi không nên cứ mãi nhắc nhở ta, đã như vậy, chúng ta về sau —— "

"Đừng.” Nặc Lôi hoảng loạn đánh gãy lời y, sợ nghe được những lời “Không bao giờ gặp mặt nữa”.

"Có ý nghĩa sao?" Morris nhìn hắn.

"Có." Nặc Lôi cầm tay y qua, “Chỉ cần ngươi nguyện ý một lần nữa cho ta cơ hội, chỉ một lần, một lần cuối cùng, được không?"

"Không được.” Giọng nói Morris không mang bất kỳ cảm tình nào.

"Thực xin lỗi." Nặc Lôi đáy mắt có chút tuyệt vọng.

"Trở về đi, ta mệt.” Morris quay đầu.

"... Nghỉ ngơi thật tốt." Nặc Lôi lòng vô cùng đau đớn, nhưng vẫn bắt buộc chính mình rời khỏi phòng.

Nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng đóng cửa, Morris nhắm mắt lại, rốt cục cũng không ngủ được.

Bàn tay nắm chặt lấy ga giường sớm đã tràn đầy mồ hôi lạnh, lúc buông ra, đã chết lặng không có một tia tri giác.

Đêm nay, dường như ai cũng không có được giấc mộng đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play