Trong lâu đài huyết sắc này, tầng cao nhất chính là cấm địa của cả Ma giới.

“Họ ở đâu?” Hàn Dật Phong lo lắng nhìn quanh.

“Tôi cũng không cảm ứng được, có điều không cần quá khẩn trương. Cấm khu không lớn, dù tìm nát toàn khu, cũng không tốn bao lâu.”Tây Mặc nhẹ vỗ tay một cái, nến hai bên hành lang lập tức cháy sáng, tro bụi nằm yên mấy ngàn năm thốc lên, mang đến một cỗ khí tức mốc meo khiến người buồn nôn.

“Có khi nào trong những phòng này không?” Hàn Dật Phong nhìn vô số cánh cửa lớn đóng chặt hai bên hành lang hỏi.

"Không có khả năng." Tây Mặc lắc đầu, "Những cửa phòng này đều bị hắc ma pháp phong ấn, trừ phi là Vương tộc, nếu không không ai mở ra được.”

Đi tới trước một đoạn, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vù vù, Hàn Dật Phong cùng Tây Mặc đồng thời dừng bước, liếc mắt nhìn nhau, nghe như là tiếng gió, nhưng bên trong hành lang tứ phía phong bế này, sao có thể có gió?

Lúc hai người còn đang chần chờ, phía trước cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng đóng cửa cực lớn

Tây Mặc biến sắc, hướng về phía thanh âm vọt tới.

Trước một cánh cửa đóng chặt bụi bay đầy ngập, hiển nhiên vừa mới có người đi vào, hoặc đi ra.

“Anh có thể mở ra cánh cửa phòng này không?” Hàn Dật Phong hỏi.

"Có thể." Tây Mặc ra hiệu Hàn Dật Phong cách xa một chút, bản thân thì ngưng kết một quả cầu năng lượng màu đen ở lòng bàn tay, “Những cửa phòng này bị phong ấn hàng trăm hàng ngàn năm, tôi cũng không nhớ rõ bên trong rốt cuộc là cái gì, cậu cẩn thận."

Hàn Dật Phong gật đầu, nắm chặt súng ngưng thần nhìn chằm chằm cánh cửa phòng kia.

Trong không khí tràn đầy khẩn trương, ngay lúc Tây Mặc chuẩn bị cường hành mở ra phong ấn, tay nắm cửa bắt đầu tự mình chuyển động, sau đó “cành cạch” một tiếng, cửa phòng chậm rãi mở ra, một thiếu niên đang dụi dụi mắt xuất hiện trước mắt hai người.

"Đường Đường?" Hàn Dật Phong sửng sốt.

“A!” Thấy rõ thân ảnh trước mắt, Đường Đường thiếu chút bị dọa khóc, "Chủ nhân!"

“Sao lại là em?” Hàn Dật Phong kịp thời phản ứng, vội hạ súng trong tay xuống, "Tiểu Cảnh đâu?”

“Em không biết." Đường Đường rất ủy khuất, "Bọn em lạc đường, sau đó em muốn đi vệ sinh, về sau nhịn không nổi, liền tùy tiện tìm một phòng, muốn nhìn xem có nhà vệ sinh bên trong không, sau đó em tự nhiên ngủ mất, sau đó vừa rồi bị “rầm” một tiếng đánh thức, đẩy cửa liền thấy chủ nhân dùng súng chỉa vào người em, oa oa oa..."

"Không được khóc!" Hàn Dật Phong gõ đầu cậu, “Muốn khóc cũng phải đợi khi tìm được Tiểu Cảnh đã rồi hãy khóc!"

Đường Đường khịt khịt vài cái, đem nước mắt nén lại.

“Ngươi cư nhiên có thể đẩy cửa ra." Tây Mặc không thể tin nhìn Đường Đường, "Xem ra lúc tiến sĩ chế tạo ngươi, cũng không hoàn toàn thất bại."

"Có ý tứ gì?" Hàn Dật Phong hỏi Tây Mặc.

“Phong ấn trong cấm khu thuộc về vua Huyết tộc, tiểu đông tây này có thể mở ra, chứng tỏ trên người cậu ta có ẩn giấu một chút năng lượng Vương tộc, vào những thời điểm đặc biệt có thể bị kích phát ra.” Tây Mặc giải thích.

“Ví dụ như… Khi muốn đi đi tiểu?” Hàn Dật Phong bật cười.

“Ngô…” Đường Đường cảm thấy có chút buồn bực, trước kia chủ nhân kể chuyện cho mình, siêu nhân đều là vào thời điểm muốn cứu vớt Địa Cầu mới có thể bị kích phát siêu năng lượng! Sao đến phiên mình lại khôi hài như vậy?

"Rất khó nói." Tây Mặc tán đi đoàn năng lượng trong tay, "Đi thôi, tìm một tiểu ngốc khác.”

"Phòng trống tại sao phải phong ấn?" Hàn Dật Phong nhìn căn phòng vắng vẻ kia nhíu mày.

“Vậy thì phải hỏi gia hỏa đã ngủ một ngàn năm kia rồi.” Tây Mặc tiếp tục đến phía trước tìm, may mà Cấm khu cũng không lớn, tìm đến trong cùng, rốt cục nhìn thấy một gia hỏa đáng thương, đang ôm đầu gối ngồi ở góc tường.

"Tiểu Cảnh." Tây Mặc ngồi xổm trước mặt cậu.

Lâm Cảnh từ trong đầu gối ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng.

“Sao lại khóc.” Tây Mặc giúp cậu lau nước mắt, "Lạc đường?"

"Làm sao bây giờ, tôi để lạc mất Đường Đường rồi…” Lâm Cảnh khóc cơ hồ muốn ngất đi, "Tôi tìm cả ngày cũng không tìm được, anh mau giúp tôi tìm, tôi không có mặt mũi nào gặp Dật Phong ô ô ô..."

Tây Mặc dở khóc dở cười nhìn cậu, rút khăn tay giúp cậu lau nước mũi.

“Cậu thật đúng là đủ ngốc nghếch.” Hàn Dật Phong vô lực, ngồi xổm xuống gõ gõ đầu cậu ta, "Tốt rồi đừng khóc, Đường Đường tôi đã tìm được rồi."

"Đã tìm được?" Lâm Cảnh sửng sốt, quay đầu liền thấy Đường Đường vẻ mặt áy náy.

"Tiểu Cảnh..." Đường Đường nhào qua ôm lấy Lâm Cảnh, khóc so với cậu ta còn thương tâm hơn, "Thực xin lỗi oa oa oa... Đều tại tôi chạy loạn hại anh lo lắng oa oa oa..."

“Cậu không có việc gì là tốt rồi... Làm tôi sợ muốn chết..." Lâm Cảnh nước mắt bay tứ tung.

Tây Mặc cùng Hàn Dật Phong đứng ở một bên, cảm thấy có chút đau đầu.

Hai đồ đần khóc đủ rồi, vô cùng bẩn bị từng người mang trở về phòng.

"Trước tắm rửa a, bữa tối muốn ăn gì?" Tây Mặc giúp Lâm Cảnh lau mặt.

“Anh tên khốn này!” Lâm Cảnh ôm ly uống nước, kêu Đường Đường một ngày, cuống họng khàn khàn.

Tây Mặc tay run lên, bất đắc dĩ: "Tôi còn tưởng rằng cậu muốn nói cám ơn."

“Chỗ đó là chỗ nào, khủng bố như vậy! Anh vì sao không nói trước nói cho tôi biết!" Lâm Cảnh không có chỗ xả giận, vì vậy cầm lấy áo choàng của Tây Mặc lau nước mũi.

"Đó là Cấm khu, về sau đừng đến đó nữa.” Tây Mặc tốt tính giúp cậu ta lau sạch sẽ khuôn mặt, "Cổ họng không thoải mái cũng đừng nói chuyện, tối tôi cho người đưa cậu ít nước đường."

Vì Tây Mặc thật sự quá ôn nhu, Lâm Cảnh sụt sịt mũi, cảm giác mình vừa rồi hình như có chút cố tình gây sự.

A! Thật ấu trĩ! Mình thật đáng ghét!

Sau khi tắm xong, Lâm Cảnh cầm khăn tắm vừa lau tóc vừa đến nhà ăn, phát hiện trên bàn có canh thịt cùng rau quả thơm ngào ngạt, còn có cánh gà rán coca!

“Tôi tưởng đầu bếp của anh chỉ biết nướng pizza!" Lâm Cảnh trừng to mắt.

"Hắn đích xác sẽ không làm những thứ này.” Tây Mặc giúp cậu kéo ghế ra, “Đây là tôi làm đó.”

Dù sao ở chung lâu như vậy, Lâm Cảnh đối với tay nghề nấu nướng của Tây Mặc vẫn rất thích, hơn nữa lại đói bụng cả ngày, vì vậy ôm chén mà bắt đầu cuồng ăn.

Tây Mặc cũng không chê cậu không có hình tượng, ngược lại ngồi một bên, rất ôn nhu giúp cậu gắp rau rót nước.

“Anh để tự tôi ăn được không?” Lâm Cảnh có chút không được tự nhiên.

“Tôi thích nhìn cậu ăn này nọ.” Tây Mặc sáp tới hôn lên mặt cậu, “Nhất là ăn đồ tôi làm.”

Gần đây Tây Mặc thường xuyên tìm cơ hội trình diễn loại tiết mục hôn trộm này, ban đầu Lâm Cảnh còn có thể tạc mao, nhưng mà số lần càng nhiều cũng chết lặng luôn, huống hồ hiện tại còn rất đói, vì vậy sau khi bị hôn trộm, Lâm Cảnh cũng chỉ oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, bưng chén chạy đến bên kia bàn gắp đồ ăn.

"Bảo bối, chúng ta lúc nào kết hôn?" Tây Mặc một tay chống cằm, ngón trỏ tay phải trên bàn khẽ chọc, không hề để ý hỏi.

"Cái gì?!" Lâm Cảnh nghẹn họng nhìn trân trối, thiếu chút nữa bị cơm nghẹn chết.

"Mỗi lần vừa nhắc tới chuyện này cưng liền kích động." Tây Mặc thở dài, bưng một ly nước đi đến bên cạnh cậu, ôn nhu giúp cậu vỗ lưng.

Kích động em gái ngươi! Ngươi mới kích động, cả nhà ngươi đều kích động! Lâm Cảnh thật vất vả mới đem cơm kẹt trong họng nuốt xuống, vừa định kịch liệt phản bác, đột nhiên bị một hơi hôn trụ, sau đó cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, ngay sau đó chợt nghe thấy một cỗ mùi khét…

Phát sinh chuyện gì? Lâm Cảnh nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn lại, phát hiện chỗ mình ngồi ăn cơm vừa rồi, đã bị đốt thành màu đen thui, đang yếu ớt bốc khói.

“Tôi mới vừa bị sét đánh?” Lâm Cảnh sụp đổ, cự tuyệt Tây Mặc lại bị sét đánh!

“Tiểu ngốc.” Tây Mặc xoa xoa đầu cậu, "Đừng sợ."

“Ngươi đủ rồi nha!” Đằng sau truyền đến một tiếng khẽ kêu.

“Cô mới đủ rồi.” Tây Mặc lạnh lùng mở miệng, "Cô nên thấy may mắn cậu ấy không có việc gì."

Lâm Cảnh theo ánh mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy một người hầu gái đang hầm hầm nhìn mình.

"Rốt cục nhịn hết nổi? Tôi còn tưởng cô sẽ nắm chặt thời gian trốn về Quang Minh chi vực, không nghĩ tới cư nhiên còn nhàn hạ thoải mái giả trang người hầu, Grint công chúa điện hạ." Tây Mặc dùng tay che mắt Lâm Cảnh, mập mờ kề tai cậu nói nhỏ, "Bảo bối, không được dùng loại ánh mắt này nhìn người khác, anh sẽ ghen."

Lâm Cảnh lỗ tai đỏ bừng, nghĩ thầm không nhìn thì không nhìn, lại chẳng đẹp gì.

“Ngươi cái tên hỗn đản vong ân phụ nghĩa!” Vị công chúa Grint kia hiển nhiên rất tức giận.

“Cô đi đi, trở về Quang Minh chi vực của cô." Thanh âm Tây Mặc không một chút độ ấm, "Xem như cảm tạ cô không thương hại tiểu gia hỏa đã thả cô ra.”

“Ta sẽ còn trở về, ngươi nếu dám cùng người khác kết hôn, ta sẽ phá hủy ngươi!!” Grint hung dữ quăng tạp dề người hầu, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

"Chuyện gì vậy?" Sau khi xung quanh khôi phục yên tĩnh, Lâm Cảnh chỉ vào Tây Mặc hí mắt, “Có phải anh bội tình bạc nghĩa, cho nên người ta tìm tới cửa! Thành thật khai báo!"

“Không được nói lung tung!" Tây Mặc nắm ngón tay cậu trong tay mình dở khóc dở cười, "Cô ấy gọi là Grint, là công chúa Quang Minh chi vực, trong một lần chiến tranh bị Lê Tư Đặc bắt, sau đó liền bị phong ấn trong Cấm khu của lâu đài, chắc cũng mấy trăm năm rồi, không nghĩ tới hôm nay được Đường Đường thả ra rồi.”

“Anh với cô ta là quan hệ gì?” Lâm Cảnh hoàn toàn không cảm giác ngữ khí lúc này của mình có chút chua, bị giam mấy trăm năm, trốn được còn không lo chạy cho nhanh, còn tới đây, hừ hừ.

“Cô ấy thích tôi.” Tây Mặc ngược lại rất thẳng thắn.

“… Anh thực tự kỷ.” Lâm Cảnh không nói gì.

"Ăn ngay nói thật mà thôi." Tây Mặc khiêu mi, "Tốt rồi, bữa tối bị cô ta phá ăn không được nữa, tôi làm lại lần nữa cho cậu.”

"Làm đơn giản a." Lâm Cảnh rất hảo tâm, "Cơm trứng chiên là được, với lại súp cà chua! Tôi ở đây chờ anh!”

“Cùng làm đi.” Tây Mặc kéo lấy Lâm Cảnh vào bếp, "Giúp tôi đánh trứng!"

“Tôi ghét nấu ăn!” Lâm Cảnh kháng nghị.

“Tôi cũng ghét!” Tây Mặc dứt khoát đem cậu ta khiêng đến phòng bếp, sau đó rất tà ác cho Lâm Cảnh đeo một cái tạp dề hình con vịt, tiếp theo lại đưa cậu ba quả trứng gà và một cái tô.

Bụng đói kêu ục ục, Lâm Cảnh chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên bồn rửa đánh trứng.

“Có muốn ăn tôm ram cay không?” Tây Mặc hỏi.

“Muốn.” Lâm Cảnh mắt lập tức sáng lấp lánh.

“Vậy rửa tôm đi.”

“… Không ăn, tôi muốn cơm trứng chiên, cơm trứng chiên ăn ngon!" Lâm Cảnh nhanh chóng xịu mặt xuống.

Tây Mặc dở khóc dở cười nhìn con sâu lười kia, nhận mệnh tự mình động thủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play