Chỗ Tây Mặc mang Lâm Cảnh đến gọi là Ma chi dực (dực: cánh), là một sòng bạc.

Vừa vào cửa sòng bạc là một sân khấu cực lớn, quả nhiên có tỷ tỷ xinh đẹp múa tươi mát, eo mảnh chân dài ngực bự, quả thực là nữ chiến sĩ bốc lửa!

Lâm Tiểu Cảnh rất hưng phấn, ngao ô ngao ô chảy nước miếng, ghé vào cạnh sân khấu không chịu đi.

"Đẹp?” Tây Mặc mi mắt run lên.

“Ừ ừ ừ, vóc người đẹp!" Lâm Cảnh ngây ngô.

“… Vậy cậu tự mình xem, tôi vào trong trước.” Tây Mặc vỗ vỗ đầu cậu ta, “Một lát nếu các cô ấy tìm người múa chung, cậu nhớ chạy nhanh một chút nha, nếu không được thì phải la lên cứu mạng, ngàn vạn lần đừng để mấy cô ấy cởi quần áo đó!”

"Cái gì?!" Lâm Cảnh khiếp sợ, "Còn có vụ lên nhảy chung nữa?”

"Bảo bối, đây là Ma giới." Tây Mặc cười không có hảo ý, "Nhớ là ngàn vạn lần phải chạy cho nhanh, bằng không rất có thể sẽ bị cường đó.”

Lâm Cảnh há to mồm, bị cường… Là có ý gì!!

"Có vài tinh linh là song tính a, cho nên —— "

“Tôi vào trong cùng anh!” Lâm Cảnh khẩn trương ôm lấy cánh tay Tây Mặc, “Tôi không xem múa tươi mát nữa! Hơi hơi khó coi!”

“Tùy cậu!” Tây Mặc cười vô cùng ôn nhu, thò tay nắm cậu ta cùng vào trong.

Trong đầu Lâm Cảnh vẫn không tự chủ được lặp lại song tính song tính song tính! A a a thật là khủng khiếp! Không biết cởi sạch thì trông thế nào… A a a sao cứ không tự chủ được nghĩ tới chuyện này!

“Muốn uống gì?!” Tây Mặc xoa bóp mặt cậu, “Sao sắc mặt khó coi như vậy?"

“Tôi muốn uống nước trái cây lạnh." Lâm Cảnh cảm giác mình cần trấn định một chút.

"Đến sòng bạc uống nước trái cây?" Tây Mặc bật cười.

“Vậy nước đá cũng được." Lâm Cảnh hạ yêu cầu xuống.

Tây Mặc lắc đầu, từ quầy bar lấy lại hai ly chất lỏng màu xanh lam: “Có muốn thử cái này một chút không?”

"Cái gì vậy?" Lâm Cảnh nhận lấy.

“Rượu vang sủi.” Tây Mặc cùng cậu chạm một cái, “Cạn ly."

Lâm Cảnh nếm một ngụm, cảm thấy hương vị tựa hồ cũng không tệ lắm, có chút hương nước cốt đào, vì vậy ừng ực ừng ực uống một hơi cạn sạch: "Còn muốn!"

“Tự mình đi chọn, chỗ đó có rất nhiều vị.” Tây Mặc hướng quầy bar hất hất cằm.

“Anh đi cùng tôi.” Lâm Cảnh kéo hắn.

"Không nỡ xa tôi?" Tây Mặc khiêu mi cười cười.

"Ai không nỡ xa anh, lão tử không có tiền!" Lâm Cảnh tạc mao.

Tây Mặc lắc đầu cười cười, từ trong túi quần lấy ra ba kim tệ.

"Nhỏ mọn như vậy!" Lâm Cảnh khinh bỉ.

"Không được uống quá nhiều, sẽ say." Tây Mặc vò rối tóc cậu, “Tôi lên lầu hai, cậu uống rượu xong ở quầy bar chờ tôi.”

Lâm Cảnh theo thói quen hừ hừ một cái, cầm kim tệ liền đến quầy bar.

Người pha chế rượu là một đọa thiên sứ một cánh, vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, trước mặt bày biện một loạt vang sủi đỏ đỏ xanh xanh, nhìn qua đều rất ngon.

Lâm Cảnh rất nghiêm túc lựa cả buổi, chỉ vào một cái ly hồng nhạt hỏi: "Đây là hương gì?”

“Hả?” Nhà pha chế sửng sốt, “Hương? Ý ngươi nói là Vị?”

"Được rồi, bao nhiêu tiền?" Lâm Cảnh quyết định không thể để cho người ta nhìn ra mình là đồ nhà quê chỉ uống nước giải khát, vì vậy không hề xoắn xuýt vấn đề này.

"Ba kim tệ." Nhà pha chế trả lời.

Mợ nó! Mắc như vậy! Hóa ra cái tên quỷ hẹp hòi kia chỉ cho mình đủ tiền một ly rượu!

Một ly rượu sau khi uống xong, Lâm Cảnh rất chưa đã ghiền ngồi ở quầy bar xoay tới xoay lui, ly rượu kia nhìn như nước dưa hấu, muốn uống! Cái nhìn qua giống trà bưởi, cũng muốn uống! Cái như nước nho kia cũng không tệ... Nhưng mà không có tiền!

"Muốn thử một chút vị mới không? “Thủy tinh thiên” mới điều phối.” Nhà pha chế rất ân cần đề cử, "Là vị các quý tộc Ma giới thích nhất, bên trong có thêm nước mắt thiên sứ."

"Nước mắt?" Lâm Cảnh ghét bỏ nhíu mày, "Cái đó buồn nôn lắm."

"Buồn nôn?" Nhà pha chế có chút ngoài ý muốn, "Vừa rồi ly rượu kia ngươi cũng không chê buồn nôn, ta còn tưởng ngươi khẩu vị rất nặng.”

"Có ý gì?" Lâm Cảnh trong lòng trào lên dự cảm bất tường.

“Cái ly đó gọi là Phấn hồng hỏa diễm, rượu trải qua chưng cất, sở dĩ màu hồng nhạt, là vì bên trong có huyết dịch của dơi Địa Ngục.” Nhà pha chế từ quầy bar đẩy ra một con dơi chết, “Chính là nó, đã chết hơn một ngàn năm, nhưng vì được bảo tồn thoả đáng, cho nên chưa bị hư thối... Này này ngươi làm sao vậy?"

Lâm Cảnh ghé vào bên quầy nôn đến gan mật đều muốn trào hết ra, con dơi chết hơn một nghìn năm… Ọe...

“Ngươi đừng có nôn ở đây a!” Nhà pha chế luống cuống tay chân, cầm một cái chuông đồng dùng sức lắc, rất nhanh vài Ác ma tuần tra mặc đồ đen đã tới.

"Chuyện gì xảy ra?" Đầu lĩnh hỏi.

"Trưởng quan, tên đó làm ảnh hưởng chuyện buôn bán của tôi.” Nhà pha chế chỉ vào Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh nôn đến chóng hết cả mặt, ngẩng đầu muốn giải thích một chút, lại cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, rượu cô đặc phát huy đầy đủ tác dụng, ngay cả đứng cũng sắp đứng không vững, mơ mơ màng màng nhào lên quầy bar, kéo theo một mảnh chai rượu ly rượu.

"Oh no!" Nhà pha chế đáng thương tuyệt vọng gào thét, "Nhanh đưa hắn đi!"

Đội tuần tra bổ nhào qua bắt người, nhưng bọn họ rất nhanh liền phát hiện, mình căn bản không cách nào tới gần tên say rượu nhìn qua không hề có sức phản kháng này.

Phản phệ kết giới Tây Mặc hạ trên người Lâm Cảnh là hắc ma pháp lợi hại nhất, toàn Ma giới không có mấy người có thể giải.

Đang lúc toàn đội tuần tra hai mặt nhìn nhau, một Hắc y nhân sắc mặt tối tăm đã đi tới: “Xảy ra chuyện gì?”

"Thân vương điện hạ!" Đội tuần tra ưỡn ngực hành lễ, "Nơi này có một tên say rượu đang quậy, chúng tôi đang chuẩn bị đem hắn mang về trại trị an!"

Tây Mặc lạnh lùng liếc một vòng người xung quanh, xoay người nâng Lâm Cảnh tửu khí trùng thiên ôm vào trong lòng.

Tình huống gì đây? Người ở chỗ này đều rớt bể mắt kính, ôm kiểu công chúa?!

"Ta muốn uống sữa!" Lâm Cảnh níu cổ áo Tây Mặc giãy dụa, trong miệng bất mãn lầm bầm, "Không được thêm mấy thứ kỳ quái vào!”

"Được, trở về chúng ta uống sữa." Tây Mặc cười cười, ôm cậu thuấn di biến mất.

Phóng viên tiểu báo bát quái lại muộn lần nữa, chỉ chụp được một đống người vây xem  đang trợn mắt há mồm.

“Trời ạ, ta nhìn thấy Thân vương điện hạ nở nụ cười!" — người chứng kiến A nói.

“Lại còn ôm kiểu công chúa!” —— người chứng kiến B nói.

"Thân vương điện hạ còn dùng thanh âm ôn nhu nói, trở về cho ngươi uống sữa." —— người chứng kiến C nói.

“Nhưng ta cảm thấy cái “sữa” kia tựa hồ có thâm ý khác" —— người chứng kiến D phân tích.

Phóng viên tiểu báo bát quái hăng tiết vịt, một bên ghi chép một bên suy tư làm sao mới có thể viết thật lâm ly bi đát hương diễm khiến người rơi lệ, vì vậy tiếp sau Freddy cùng Lê Tư Đặc, tất cả trang đầu đại báo chí lần nữa bị bát quái chiếm lĩnh, nào là 《thân vương vĩ đại, nụ cười ôn nhu vượt trội 》, 《Siêu hot! Siêu hot! Huyết tộc thân vương kích tình sử! 》, 《Thân vương tự thuật —— tiểu tình nhân mềm yếu của ta 》 các loại tiêu đề tầng tầng lớp lớp, trình độ kỳ thị dị tính luyến nơi Ma giới lại leo lên một tầm cao mới, cuốn sách 《Dị tính luyến đều là Siêu Nhân Điện Quang 》 đứng đầu bảng xếp hạng tiêu thụ, hơn nữa lượt bán ra cao gấp mườn lần so với cuốn xếp hạng nhì!

Mọi người đều muốn biết sau khi Thân vương ôm Tiểu tình nhân manh manh khả ái thích uống rượu của ngài về rồi, đến tột cùng chuyện gì xảy ra, bất quá đó hiển nhiên là bí mật, vì vậy tất cả mọi người cũng chỉ có thể điên cuồng YY, một bên YY một bên phun máu mũi, không thể tưởng tượng nổi a, quả thực quá hương diễm rồi!

Mà sự thật lại cùng với hương diễm có chút khoảng cách nhỏ, ngày đó Tây Mặc đem Lâm Cảnh người đầy rượu về, một bên sai người hầu gái đi chuẩn bị sữa, một bên ôm cậu ta vào nhà tắm.

Cái nhà tắm siêu cấp xa hoa này là lễ vật Freddy đưa cho Tây Mặc, Lâm Cảnh tửu lượng là số không, mà rượu Ma giới cũng thật có chút mạnh, vì vậy thẳng đến khi bị người cởi sạch trơn, Lâm Cảnh vẫn ngốc ngốc nhìn Tây Mặc cười.

"Hôn một cái?" Tây Mặc chọt chọt mặt cậu ta.

"Không hôn!” Lâm Cảnh kịch liệt lắc đầu.

Uống say mà cũng không hôn? Tây Mặc nhíu mày, nghĩ nghĩ, cầm ly sữa một bên: “Hôn một cái sẽ cho cậu uống sữa.”

Lâm Cảnh rất nghiêm túc nhìn chằm chằm ly sữa: “Vậy chỉ hôn một cái.”

“Được.” Tây Mặc nghẹn cười.

Lâm Cảnh sát lại ôm cổ hắn, chu môi hôn một cái.

"Uống đi." Tây Mặc tâm tình rất tốt, nhìn cậu uống sữa xong, liền ôm cậu vào nhà tắm, cánh hoa hồng đỏ dính trên xương quai xanh tinh xảo của Lâm Cảnh, Tây Mặc nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, vội vàng rửa sạch sẽ sau đó liền ôm người ném lên giường.

Dù sao cũng là lần đầu của quả dưa ngốc này, trong nước độ khó có chút lớn, cũng không nỡ làm cậu ấy đau.

Lâm Cảnh nhắm mắt lại, thân thể trắng nõn nằm trên ga giường màu đen, là phong cảnh mê người nhất.

Tây Mặc cúi đầu hôn da thịt trắng nõn của cậu, bàn tay tham lam ve vuốt thắt lưng mỹ diệu cùng đôi gò mông mềm mại, hắn muốn nhân loại này, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, đã muốn cậu rên rỉ dưới thân mình, muốn cậu ấy vì mình nở rộ, xương quai xanh hơi hõm, quả đỏ sắc anh đào, thắt lưng gầy đến khiến người thương tiếc, ngay tiểu đông tây yên tĩnh cuộn mình giữa hai chân, cũng xinh đẹp như khuôn mặt cậu.

Lâm Cảnh bị hôn ngứa, bất mãn đẩy hắn, mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn, nhất thời có chút tìm không thấy tiêu cự.

"Bảo bối." Tây Mặc kéo tay cậu qua hôn lên, “Anh yêu em.”

Dưới tình huống này nói ra lời yêu, ngay cả bản thân mình cũng không xác định được đến cùng là thật hay giả.

"Ân?" Lâm Cảnh ngốc nghếch nhìn hắn, sau đó nuốt nước miếng, "Tôi không yêu anh."

"Vậy sao?" Tây Mặc bất đắc dĩ cười, vươn tay ấn nhẹ nhũ tiêm nho nhỏ của cậu.

“Ừm… Cũng không phải hoàn toàn không có." Lâm Cảnh say ánh mắt lờ đờ mê mang nghĩ nghĩ, vòng tay ôm cổ hắn, “Trước đó có rất nhiều, nhưng anh lại lừa tôi, cho nên đã không còn! Nhưng anh bây giờ hình như lại không quá đáng ghét, cho nên lại có lại một chút!”

"... Đứa ngốc." Tây Mặc sửng sốt, niết niết mũi cậu.

"Cho nên nếu anh tiếp tục nghe lời như vậy, tôi nói không chừng sẽ lại yêu anh một lần!" Lâm Cảnh vỗ vỗ vai Tây Mặc, “Anh đó! Phải cố gắng!”

"Tuân mệnh." Tây Mặc cười khổ.

Lâm Cảnh ngây ngô, sát lại hôn một cái lên môi Tây Mặc, sau đó ngã về ngủ tiếp.

Người dưới thân đang say giấc, là bộ dạng không đề phòng nhất.

Mình nếu cưỡng bức cậu ấy, không cần nghĩ cũng biết sáng mai cậu sẽ có phản ứng gì.

Thật ra có thể dùng ma pháp khiến cậu ấy quên, nhưng mà tưởng tượng, lại đột nhiên cảm thấy không có gì hào hứng.

Mình muốn quả dưa ngốc này, cũng là bởi vì cậu thích cười thích nháo thích giận, là tồn tại đặc biệt nhất chân thật nhất, nếu sau một đêm vui lại khiến cậu phải quên, vậy có ý nghĩa gì? Hơn nữa... Tựa hồ có chút không nỡ khiến cậu ủy khuất.

“Cậu thật là đồ tiểu yêu tinh." Tây Mặc thở dài, vươn tay ôm cậu vào lòng, “Tôi nhận thua, ngủ đi."

Lâm Cảnh hướng lồng ngực hắn dựa dựa, ngủ an ổn lại ngọt ngào.

Tây Mặc vung tay, che khuất ánh sáng từ ngoài cửa sổ và sao sáu cánh trên trần.

"Mộng đẹp, bảo bối."

Thẳng đến giữa trưa hôm sau, Lâm Cảnh mới từ trên giường ngồi dậy, duỗi lưng xoa mặt.

"Buổi sáng tốt lành." Tây Mặc nhanh chóng xuất hiện.

"Chào buổi sáng..." Lâm Cảnh mơ mơ màng màng, vén chăn lên chuẩn bị xuống giường, lại sững sờ ——mình thay áo ngủ lúc nào?!

“Hôm qua cậu ở quán bar uống say, tôi mang cậu về.” Tây Mặc giải thích.

"Sau đó thì sao?" Lâm Cảnh cầm gối đầu chọi mạnh hắn, "Nói! Có thừa cơ chiếm tiện nghi không!"

"Không có!"Tây Mặc nghiêm túc lắc đầu, "Tôi đưa cậu về sau đó đến Vong linh thánh điện, chỗ đó có việc gấp, quần áo của cậu là người hầu đổi đấy."

"Thật?" Lâm Cảnh hoài nghi.

"Đương nhiên." Tây Mặc cười xấu xa nhìn cậu, “Hay là cậu muốn tôi chiếm tiện nghi cậu? Vậy qua hôn một cái."

"Cút!" Lâm Cảnh từ trên giường nhảy dựng lên, đuổi theo đánh hắn khắp phòng.

Vì vậy một ngày mới cứ như vậy, rất náo nhiệt rất sung sướng bắt đầu.

"Thân vương vì cái gì không thuấn di, chẳng lẽ ngài thích chạy bộ?” Trong lâu đài đám hầu gái thường thì thầm nghi ngờ.

“Đó là tiểu tình thú giữa tình nhân!” Bác gái phòng bếp hơi luống tuổi hảo tâm trả lời, "Tiểu cô nương, chờ các ngươi sau khi lớn lên sẽ hiểu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play