Lâm Cảnh tốn một giờ, rốt cục đem sự tình tiền căn hậu quả giải thích rõ ràng toàn bộ cho Hàn Dật Phong.

"Hắn nói hắn bị Quỷ hút máu khác đuổi cổ?” Hàn Dật Phong dở khóc dở cười nhìn Lâm Cảnh, “Cậu cũng tin?”

"Vì sao không tin?" Lâm Cảnh chớp mắt nghi hoặc.

“Trên ngón trỏ tay trái của hắn có đeo chiếc nhẫn huyết mã não, cậu có biết đó là dấu hiệu gì không?” Hàn Dật Phong gõ đầu cậu.

"... Kẻ có tiền?" Lâm Cảnh suy đoán, chiếc nhẫn đó rất lớn, hẳn là rất quý.

"Ngu ngốc!" Hàn Dật Phong véo mặt cậu ta, “Cậu đối với Huyết tộc thật sự hoàn toàn không biết gì cả?! Đó là dấu hiệu của Huyết tộc thân vương! Lúc này Vương của Đông Phương đại lục Huyết tộc đang ngủ say! Vậy hắn chính là kẻ thống trị tối cao của Huyết tộc! Ai dám đuổi hắn ra khỏi thành?”

"Thật?" Lâm Cảnh trừng to mắt.

“Tôi đã bao giờ gạt cậu chưa!” Hàn Dật Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Nhưng mà anh ta gạt tôi làm gì?” Lâm Cảnh không nghĩ ra.

“Tôi cũng không biết, có lẽ trong tay cậu có đồ hắn muốn, hơn nữa bá phụ là chuyên gia một đời nghiên cứu Huyết tộc, biết quá nhiều bí mật." Hàn Dật Phong buông cậu ta ra, ngồi trở lại ghế salon, “Về sau cậu đừng gặp hắn nữa.”

Liên quan đến an nguy của ba mình, Lâm Cảnh chỉ có thể gật đầu.

“Nhưng cậu cũng đừng lo lắng, bá phụ biết rõ làm sao bảo vệ mình, nếu không phải thế thì đám huyết tộc này cũng không quanh co vòng vèo tiếp cận cậu.” Hàn Dật Phong vỗ vỗ đầu cậu, “Tôi đưa cậu về nhà nhé? Đừng ở một mình.”

“Tôi phải ở lại đây.” Lâm Cảnh lắc đầu.

“Sao lại tùy hứng như vậy?” Hàn Dật Phong nhíu mày.

“Tôi muốn biết anh ta đến cùng là muốn gì, tôi sẽ không để anh ta hại người nhà mình đâu.” Lâm Cảnh sắc mặt tái nhợt, "Anh ta sẽ không thương tổn tôi, thứ anh ta muốn còn chưa đạt được không phải sao?"

“Cậu xác định cậu muốn lưu lại?" Hàn Dật Phong lo lắng nhìn cậu, “Đừng miễn cưỡng, tôi có thể giúp cậu.”

“Không sao đâu, yên tâm đi, tôi cũng là đàn ông.” Lâm Cảnh hướng Hàn Dật Phong cười cười, "Cảm ơn anh."

“Được rồi.” Hàn Dật Phong gật đầu, đưa cho cậu một cây súng lục tinh xảo cùng với vài băng đạn bằng bạc, “Bảo vệ mình cho tốt, có gì nói cho tôi biết.”

“Ừ.” Lâm Cảnh gật gật đầu, tự giễu lắc đầu cười.

Thật tốt, chưa hãm quá sâu, không quá đau đớn.

Mà bên trong tòa thành phủ đầy hoa tường vi, Freddy đại nhân tóc vàng mắt xanh gần đây thực cáu kỉnh.

Hắn thật sự nghĩ không ra vì cái gì mỗi ngày đều có hơn mười con dơi vàng bay vào thành, vứt xuống một phong thư sau đó rời đi, trên phong bì vẽ các loại hoa văn biểu đạt tình yêu, giấy viết thư phun nước hoa trứ danh, người nhận thư một cái ngoại lệ cũng không có toàn bộ đều viết Lê Tư Đặc đại danh.

“Cuồng tình dục, không được lén hủy thư tín của ta!” Lê Tư Đặc nằm sấp trên giường hùng hùng hổ hổ.

Freddy không đếm xỉa tới y, ngồi trên tấm thảm gào rít: "Heisen là ai?! Tên hỗn đản này nói hắn nhớ nhung nốt ruồi mê người trên cái mông bên trái của ngươi! Lại còn thêm một thằng William nào đó! Nói tháng sau hắn sẽ đến hôn lên cánh môi hoa hồng của ngươi! Còn nữa! Oh! ssssssshit! Cái tên biến thái gọi là Carlisle Constantine này không chỉ một lần biểu đạt nguyện vọng hắn muốn ôm thắt lưng tinh tế của ngươi! Sao hắn không đi chết luôn đi?!”

"Vậy sao? Thật sự là phiền não.” Vạn nhân mê Bá tước Lê Tư Đặc dương dương tự đắc.

"Ngươi lập tức theo ta về cửa địa ngục!" Freddy không thể nhịn được nữa.

Lê Tư Đặc vừa nhìn kính tường vi vừa ngây ngất, hoàn toàn không nhìn đến Freddy đang gào thét.

"Bá tước, Thân vương tìm ngài." Quản gia ngoài cửa truyền lời.

“Đến ngay!” Lê Tư Đặc từ trên giường đứng lên, khoác ga giường chuẩn bị đi tắm rửa.

“Trời ơi là trời! Trên mông ngươi là cái thứ gì!” Freddy trừng to mắt, "Vì cái gì tối hôm qua ta không phát hiện?!"

“Ngươi cái đồ biến thái cặn bã cuồng tình dục một chút phong tình cũng không có lúc nào cũng tối đen một mảnh thì làm làm xong liền ngủ đương nhiên là không phát hiện! Cút!" Lê Tư Đặc hung hăng liếc hắn, tư thái ưu nhã vứt bỏ ga giường, đứng trước gương nghiêng người thưởng thức cặp mông săn chắc rất vểnh của mình.

"Ngươi tại sao phải vẽ con gà rừng lên mông!” Freddy tức giận.

“Ngu ngốc chết tiệt không có tế bào nghệ thuật! Đây là Phượng Hoàng!" Lê Tư Đặc tức thiếu chút là vẹo lưng, “Đây là lễ vật Ben tặng cho ta! Hắn làm tình so với ngươi ôn nhu hơn một ngàn... Ah! shit! Ngươi muốn làm gì! Đừng có ném ta lên giường! Lăn!"

Tây Mặc ngồi trong phòng khách đợi Lê Tư Đặc mém chút là ngủ mất, cuối cùng thật sự chịu không nổi, vứt bỏ chén rượu sang phòng ngủ bá tước.

"Ưm... Cưng ơi… Chậm một chút... Ưm... Chậm một chút a... Ưm... A... Ưm... Ngươi cái tên ngu ngốc chết tiệt ta bảo ngươi chậm một chút có nghe không hả ngươi rốt cục có biết cái gì gọi là phong tình không ôn nhu một chút sẽ chết sao tìm ngươi còn không bằng tìm tiến sĩ thiết kế một cái máy làm tình ít nhất còn có thể điều tiết tốc độ... Sao đột nhiên lại chậm như vậy ngươi đến cùng có đầu óc hay là không có phải tất cả ác ma đến từ cửa địa ngục đều ngu giống ngươi không ốc sên trên đỉnh Mont Blanc so với ngươi còn nhanh hơn... A!!"

*Mont Blanc (tiếng Pháp nghĩa là Núi trắng): Là một ngọn núi ở dãy Alps, đỉnh núi ở cao độ 4.810 m, đây là núi cao nhất ở Alps và Tây Âu. Gọi núi trắng vì nó quanh năm phủ tuyết.

Tây Mặc sắc mặt xanh mét đứng cả một hồi ở cửa phòng ngủ, rồi xoay người bình tĩnh rời khỏi.

Trong nhà máy ngầm, Cổ Đặc Lan Tây tiến sĩ đang chuyên tâm tiến hành sắp xếp DNA, bên cạnh đặt chỉnh tề một loạt lồng sắt nhỏ, trong mỗi cái đều có một tiểu động vật đang ngồi xổm.

"Đây là sủng vật ngươi mới nghiên cứu chế tạo?” Tây Mặc vừa vào cửa đã đá một cái lồng sắt, dọa chú mèo vàng nhỏ bên trong đến trợn tròn mắt.

“Thân vương muốn mang vài đứa về không? Mấy tiểu gia hỏa lần này đều là tóc vàng mắt xanh, rất đáng yêu." Cổ Đặc Lan Tây tháo xuống bao tay, đưa cho hắn một ly nước.

"Tóc vàng mắt xanh, giống như Freddy sao?” Tây Mặc bật cười.

Cổ Đặc Lan Tây co rút cơ mặt, nghĩ thầm sủng vật khẩu vị nặng như vậy, ai mua chứ… Có điều nói không chừng bá tước Lê Tư Đặc sẽ cảm thấy hứng thú.

“Thứ chúng ta nghiên cứu thế nào rồi?" Tây Mặc ngồi trên ghế hỏi y.

“Sắp thành công rồi, bất quá tôi cần chìa khóa cửa địa ngục, đi lấy vài thứ." Cổ Đặc Lan Tây mở ra một quyển sách lịch sử thật dày chỉ cho Tây Mặc.

"Ngươi muốn hắc mã não?" Tây Mặc nhíu mày, "Để làm gì?”

"Tốt nhất là hắc mã não chỉ có ở cửa địa ngục.” Cổ Đặc Lan Tây khép sách lại, “Tôi cần dựa vào lực lượng hắc mã não để thức tỉnh sức mạnh của Vương đang ngủ say.”

“Cứ để Lê Tư Đặc đi.” Tây Mặc đứng lên đi ra ngoài, "Hắn bị Freddy thượng miễn phí nhiều lần như vậy, cũng nên bảo hắn đòi chút thù lao.”

"Thân vương." Cổ Đặc Lan Tây gọi lại Tây Mặc, " sủng vật lần trước vứt bỏ kia, chúng ta có cần tìm về tiêu hủy không? Trên người nó có gene của Vương Huyết tộc, tôi sợ xảy ra ngoài ý muốn."

“Quên đi.” Tây Mặc lắc đầu, " Một vật phẩm thí nghiệm thất bại mà thôi, huống hồ người bảo hộ nó kia là ám linh, ta không nắm chắc có thể đánh thắng."

“Vậy mà ngài còn muốn về xã hội Nhân loại?” Cổ Đặc Lan Tây hỏi.

"Đương nhiên phải về." Tây Mặc cười cười, "Chỗ đó có đồ ta muốn."

Ra khỏi thành bảo, Tây Mặc đi chưa được hai bước đã thấy Freddy đang vẻ mặt ảo não ngồi trong hoa viên.

"Thân vương." Freddy thờ ơ chào hỏi.

"Bị Lê Tư Đặc đuổi ra ngoài?" Tây Mặc trong lòng biết rõ.

"Em ấy vì cái gì gắt gỏng như vậy.” Freddy ngửa mặt lên trời thở dài, “Còn nói ta không có phong tình.”

“Phong tình?” Tây Mặc đưa cho hắn một cái bình nhỏ, "Cách điều chế của Đế Quốc cổ xưa Byzantium*, nghe nói chỉ cần một giọt, có thể làm cho không người nào có thể tự kềm chế."

*Byzantium: là một thành phố Hy Lạp cổ đại, được thành lập bởi thực dân Hy Lạp từ Megara vào năm 667 trước Công nguyên và được đặt tên theo vua của họ. Qua nhiều thời đại, Tên của thành phố đã chính thức thay đổi thành Istanbul vào năm 1930 sau khi thành lập Thổ Nhĩ Kỳ hiện đại.

“Thật?” Freddy hai mắt tỏa ánh sáng, vơ lấy cái chai bỏ chạy vào thành bảo.

Tây Mặc cười đến tà ác, trước khi đi không quên mang theo một bó hồng tươi thật to, trên đường còn đi mua donuts (QT là điềm điềm quyển) mà Lâm Cảnh thích nhất.

“Tiểu Cảnh.” Vào cửa nhà trọ, Tây Mặc liếc mắt liền thấy Lâm Cảnh đang ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sa lon, "Sao vậy, không khỏe?”

"Không có, bị cảm thôi.” Lâm Cảnh hoàn hồn, sắc mặt so với giấy còn trắng hơn.

“Anh mang em vào nghỉ ngơi.” Tây Mặc ôm ngang cậu, cẩn thận đặt lên giường trong phòng ngủ, "Uống thuốc chưa?"

“Rồi.” Lâm Cảnh gật đầu, né tránh ánh mắt hắn, "Tôi mệt."

"Ngủ đi, anh đi làm cơm." Tây Mặc giúp cậu đắp kín chăn, “Cún con đâu rồi? Ôm nó đến chơi với em.”

“Ở tiệm thú cưng, tôi quên đi đón rồi." Lâm Cảnh hỗn loạn, cũng không phải giả bộ bệnh, hình như thật sự có chút cảm lạnh.

"Nghỉ ngơi cho tốt." Tây Mặc ôn nhu lạc hạ một nụ hôn trên trán cậu, trên môi truyền đến nhiệt độ nóng hổi, Tây Mặc khẽ nhíu mày, ra ngoài rót ly nước ấm, nhỏ vào một giọt máu của mình.

“Uống ít nước đi.” Tây Mặc đỡ cậu ngồi dậy, “Em đang sốt đó.”

Lâm Cảnh nhắm mắt lại, không dám nhìn cũng không muốn nhìn ánh mắt của hắn, chỉ vịn lấy tay hắn, đem ly nước uống sạch.

Tây Mặc cười lắc đầu, đỡ cậu nằm xuống lần nữa, mình thì đi tiệm thú cưng đón chó tử thần.

Tỉnh lại đã là đêm khuya, Lâm Cảnh đẩy ra chăn mền trên người ngồi dậy, cảm thấy thoải mái không ít.

“Gâu gâu gâu.” Cún con từ trong giỏ bông chạy đến, nhảy lên giường cọ vào ngực Lâm Cảnh, túm lông đen lộn xộn trên đầu dựng thẳng, oai phong vô cùng.

Lâm Cảnh ôm tiểu cẩu, thấy mũi cay cay.

“Gâu.” Cún con nhìn ra Lâm Cảnh tâm tình không tốt, vì vậy nhu thuận lắc đầu vẫy đuôi chọc cho cậu vui vẻ.

"Tiểu Cảnh." Tây Mặc nghe được động tĩnh đẩy cửa tiến vào, "Tỉnh rồi?"

Lâm Cảnh gật gật đầu, không nói gì cũng không nhìn hắn.

“Giận anh sao?” Tây Mặc ngồi bên giường hỏi cậu.

Lâm Cảnh toàn thân run lên, ngẩng đầu cùng hắn đối mặt.

“Giận anh trộm hôn em?” Ánh mắt Tây Mặc ôn nhu như mật đường tan chảy.

"Không có." Lâm Cảnh nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng hắn nhìn ra cái gì.

"Gâu gâu." Tiểu cẩu cọ mở áo ngủ Lâm Cảnh, vươn lưỡi ra liếm cái bụng cậu.

“Em biết không, hôm nay ở tiệm thú cưng nó rượt một con chó Alaska chạy khắp sân.” Tây Mặc buồn cười vuốt vuốt chó nhỏ.

"Lợi hại như vậy?" Lâm Cảnh đem tiểu cẩu ôm vào ngực.

Cún con mặt mũi tràn đầy khinh thường, thế thì có là gì, ta là chó tử thần thuần chủng nhất!

"Đi thôi, đi ăn chút gì.” Tây Mặc giúp Lâm Cảnh mặc quần áo tử tế, "Ăn xong ngủ tiếp."

Lâm Cảnh "Ừm" một tiếng, ngẩng đầu hướng hắn cười cười.

Bất kể thế nào, trước tiên nên rõ ràng hắn muốn gì. Diễn kịch mà thôi, ai chả biết?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play