Ra khỏi đình không lâu, liền thấy thượng đẳng tùy tùng của Huyền Dục đang chờ đợi, chính là người ngày trước bị Dực đế giáng chức: Mạc Nguyệt.

“Điện hạ…”

Huyền Dục nhíu mày liếc hắn một cái, lạnh lùng.

Mạc Nguyệt biết y còn để bụng chuyện ‘sự kiện ám sát’ lần trước hắn đem kế hoạch ‘đánh tráo’ lừa y nên một mực bày bố hắn về cung thái tử làm việc. Mạc Nguyệt trong lòng âm thầm kêu khổ, mồ hôi lạnh chảy đầy đất.

“Bổn cung cùng Ngự công tử tâm sự, các ngươi lui xuống hết đi.”

“Dạ.”

“Điện hạ muốn cùng thảo dân tán gẫu cái gì?” Lưu Vân hiếm khi đàng hoàng trịnh trọng, lại làm cho đôi mắt sâu thẳm của Huyền Dục lộ ra mấy phần hờn giận.

“Ngự Lưu Vân! Ngươi nhất định phải cùng ta nói chuyện như vậy?!”

Không tự xưng “bổn cung”, ngữ khí bình đẳng ít nhiều khiến Lưu Vân trong lòng thoải mái hơn một chút, không khỏi nhẹ giọng nói: “Ngươi rốt cục muốn thế nào?”

Thấy Lưu Vân mềm mỏng, Huyền Dục khẽ thở dài, nói: “Ngươi đang giận chuyện ta che giấu thân phận?”

Lưu Vân không để bụng, cười cười: “Không, dù gì ta cũng lừa ngươi.” Huống hồ, ngươi và ta đã sớm biết thân phận đối phương, không phải sao…

“Tốt, coi như hòa nhau. Chúng ta vẫn cứ giống như trước, được không?” Huyền Dục khóe mắt cong cong, trong con ngươi ý cười như tuyết sáng lấp lánh.

Lưu Vân nhìn vào đôi mắt y một lúc lâu, khẽ lắc đầu: “Ngươi và ta uống rượu đua ngựa, ta tự nhiên phụng bồi. Nếu là chuyện khác… Ta không có hứng thú tiếp tay, không giúp được ngươi rồi.”

“Vậy ngươi nguyện ý giúp hắn?!” Lời vừa ra khỏi miệng, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Huyền Dục chớp chớp mắt, ngữ khí yếu ớt: “Ta không phủ nhận rằng ta hy vọng ngươi giúp ta, chúng ta có cùng kẻ địch, giúp ta cũng là giúp hắn. Ngươi không cho rằng Kính hoàng thúc sẽ không tiếp tục đối phó Liễm hoàng đệ chứ?”

Lưu Vân lặng lẽ hạ mi, trong lòng bỗng nhiên không vui. Bất kể là ai nghe phân tích lợi ích một các trần trụi như vậy, đều sẽ có cảm giác khó chịu…

Lát sau, lạnh nhạt nói: “Cái này tất nhiên ta biết. Có điều, ta chỉ đơn thuần không muốn bị người lợi dụng thôi.”

Huyền Dục nhếch môi, đôi mắt sáng nhìn hắn, ở sau lung nơi Lưu Vân không nhìn thấy, bàn tay nắm chặt một lúc lâu, thấp giọng: “Trong lòng ngươi, ta chỉ vì lợi dụng mới tiếp cận ngươi, đúng không?”

Lưu Vân hầu kết khẽ giật giật, dường như muốn nói cái gì, nhưng rốt cục vẫn trầm mặc.

“…Được….Được…” Huyền Dục cuối cùng nhìn hắn chút nữa, cắn răng rời đi. Ngươi bất nhân, ta còn có nghĩa làm gì?

Lưu Vân thần sắc phức tạp nhìn bóng lưng y, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Ngửa đầu nhìn trời, mù mịt bao phủ, như một nhà tù to lớn, vĩnh viễn trốn không ra, tránh không khỏi.

Chính mình quả nhiên thay đổi rồi, hiện tại lại có chút không hiểu, bản thân rốt cục là muốn làm, hay là cho rằng mình muốn làm?

Đã từng ước ao làm mây trôi giữa bầu trời, lại vẫn không thoát được bầu trời ràng buộc thế nhưng, đã quyết tâm sống vì bản thân, hiện tại bản thân muốn thế nào…

Vì sao lúc này lại không rõ? Là vì người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc sáng suốt sao…

Có thể, thời điểm hết thảy mọi chuyện đều có đáp án, bản thân mới có thể tìm được tự do thật sự….

“Sao, hối hận rồi?” Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Liễm Hàn.

Lưu Vân hoàn hồn, cau mày nói: “Nói bậy cái gì đó! Vào nhà thôi, ngươi không muốn biết những thủ hạ dưới tay mình được an bài ra sao sao?”

Liễm Hàn mím mím môi, không nói một lời, bước theo.



Hai ngày sau, Lưu Vân đang ở Vân Hi Các cùng Thệ Thần chơi cờ, lại bị một đạo thánh chỉ triệu tiến cung.

Bên trong ngự thư phòng, nam tử tuấn tú một thân long bào đang ngồi trên long ỷ. Đôi mắt uy nghiêm lộ ra ý cười ôn hòa, bên trái là hai hoàng tử. Liễm Hàn vẫn như cũ không vui không giận đứng một bên, chỉ là từ lúc Lưu Vân tiến vào, ánh mắt liền chưa từng rời khỏi hắn.

Huyền Dục lại là thần tình tự tiếu phi tiếu, dường như sự việc ngày ấy chưa bao giờ xảy ra.

Bên phải, là thừa tướng Lăng Thương, cùng Ngự Bắc tướng quân.

Không chờ Lưu Vân suy nghĩ, Huyền Dực mở miệng nói: “Trẫm hôm nay gọi các ngươi đến, là có sự kiện muốn thương lượng. Chư vị ái khanh đều nhớ chuyện ‘Nam tuần’ cuối tháng chứ?”

“Nam tuần”? Lưu Vân thầm phỏng đoán. Này là chuyện “giang hồ thảo mãn” gì đây? Không khỏi âm thầm nhíu mày, mơ hồ cảm thấy bản thân lại dính vào phiền toái…

“Vốn dĩ trẫm dự định tự mình đi tuần, có điều...” Huyền Dực hướng về Liễm Hàn cùng Lưu Vân liếc nhìn một chút, trong đó ý tứ không cần nhiều lời, “Gần đây sự vụ bận rộn, thực sự không thu xếp được, vậy nên, trẫm quyết định mời người làm ‘Thứ Sử’, vi phục xuất tuần. Người được chọn lựa…”

Huyền Dực chậm rãi đảo mắt qua mọi người trên điện, nói: “Là nhị hoàng tử.”

Mọi người sững sờ, ngay sau đó lại là kinh hãi.

Tại Huyền quốc, Thứ Sử tuần tra tuyệt đối là một việc lớn, gần như có quyền chưởng quản quan viên địa phương, ở một góc độ nào đó, là cơ hội tuyệt hảo để tạo dựng uy tín cùng bồi dưỡng thế lực. Dực đế vậy mà đem việc này giao cho Hàm vương không quyền không thế, động tác này ngụ ý như thế nào, cũng đủ để dậy lên một làn sóng ngầm…

“Ta có một điều kiện.” Liễm Hàn nhìn thẳng Dực đế, vẻ mặt không chút vui mừng.

“Cứ nói.” Huyền Dực khẽ mỉm cười, lần đầu thấy có người nhận chuyện tốt như vậy còn ra điều kiện.

“Ta muốn Lưu Vân đi cùng ta.”

Huyền Dực ẩn ý nhìn Lưu Vân một chút, thấy hắn không có ý kiến, mỉm cười gật đầu.

Cái gật đầu này trong mắt mỗi người, lại là một tầng ý tứ khác.

Lưu Vân chỉ cảm thấy xấu hổ, cảm giác này quả thực giống như là đang nhìn… con dâu, à không, con rể…

Huyền Dục ngước mắt, dư quang đảo qua Lưu Vân.

“Khoan đã!” Huyền Dục tiến lên một bước, “Phụ hoàng, nhi thần cũng nguyện đi cùng.”

“Hửm? Ngươi cũng muốn đi?” Huyền Dực nhíu mày nhìn y. Đứa con trai này của hắn tuy rằng háo thắng thích tranh đoạt, nhưng từ lúc nào lại biểu hiện rõ ràng như vậy?

“Vi thần cũng cho rằng nên để thái tử điện hạ đi lần này để thể sát dân tình.” Người vẫn đứng ngoài cuộc – Lăng Thương hiếm khi mở miệng nói. Huyền Dục cũng không khỏi bất ngờ.

Huyền Dực đăm chiêu gật đầu: “Nếu Lăng tướng đã nói vậy, vậy cũng tốt, các ngươi ba người cùng đi. Nhớ kỹ, đừng quá phô trương.”

“Nhi thần lĩnh chỉ.”

“Lăng tướng lưu lại, những người khác đều lui ra.”

Chờ mọi người rời khỏi đại điện, Lăng Thương mới nói: “Hoàng thượng…”

Huyền Dực phất phất tay, cảm khái hai tiếng: “Trẫm biết ngươi muốn nói gì, không phải là trẫm bất công, chính là bởi vì trẫm muốn công bằng, mới có chuyện hôm nay.”

Lăng Thương đôi mắt khẽ động: “Cho tới nay, hoàng trữ chỉ có một, không có bất ngờ, cũng không có thành tựu, hoàng thượng là muốn cho Hàm vương một cơ hội, hay là… muốn cho thái tử một cơ hội?”

Huyền Dực híp mắt nhìn hắn, im lặng không nói.

Ở bên này, Lưu Vân cùng Liễm Hàn một đường trở về Vân Hi Các.

Từng đạo hành lang uốn khúc giữa các đình đài, khiến hai người bên trong dường như đang ở trong tranh vẽ.

“Lần này Nam tuần, cho dù có làm tốt đi nữa, vẫn là một đống rắc rối, ngươi sao lại gấp gáp ôm đồm như vậy?” Lưu Vân khoanh tay trước ngực, cau mày nói. Nghĩ đến sự việc khó hiểu hôm nay trên điện, trong lòng không khỏi tức sôi ruột.

Liễm hàn nhíu mày: “Ngươi không thích? Không phải ngươi không thích ở Huyền Diệu thành sao?” Ngược lại y cũng không thích cả ngày ở trong cung, khó khăn lắm mới có một cơ hội, sao lại không muốn? Hơn nữa, tốt nhất là vĩnh viễn không quay lại.

Nguyên lai, hắn nhìn ra rồi…

“Ta đương nhiên không muốn ở lại Huyền Diệu, thế nhưng… Ngươi không cảm thấy sự coi trọng hoàng thượng đối với ngươi đã vượt quá một Vương gia không có thực quyền nên có sao? Có điều, nói đi cũng phải nói lại, có khi trải qua Nam tuần lần này, Hàn, có thay đổi được cục diện hiện tại không có thực quyền hay không cũng khó nói, sau đó y cũng có thể công thành lui thân, có thể đi khắp nơi, không cần vùi ở một chỗ…

Đột nhiên nhớ lại ánh mắt Huyền Dục lúc nãy, Lưu Vân lo lắng: “Đoạn đường này, e là…”

Nếu có thể, hắn thật sự không muốn đối địch cùng Huyền Dục.

Lúc hai người đến “Trích Tinh đình”, ngoại trừ Thệ Thần chờ ở nơi đó, còn có một người khác lâu ngày không gặp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play