Bước đi của Phó Vọng Niên và Thanh Dao vì do Thanh Dao có mang nên chậm hơn nhiều, lúc hai người sân thi đấu, quanh sân thi đấu đã vây đầy người.

Quanh người đều là một mảnh ồn ào, Phó Vọng Niên nhìn quanh một cái lại không tìm được một vị trí tốt, lông mày hơi động, không khỏi liếc chỗ đại biểu của Kim Ngọc Đường một phen.

Ngồi ở đó vẫn là nam nhân trung niên lần trước thấy, lão ta như là cũng đang tìm kiếm người, nâng mắt nhìn xunh quanh một cái. Phó Vọng Niên quay đầu đi, sau đó mang theo Thanh Dao chuyển đến một góc.

Thanh Dao tưởng hắn là tìm được vị trí, liền im lặng theo hắn đến một góc khác. Hai người vừa đi, tầm mắt của nam nhân đó liền rơi đến bên này, sau đó lại dời qua bên khác.

"Ở đây nhìn thấy không?" Phó Vọng Niên nhìn thấy góc này đã không thấy được chỗ đại biểu kia, mới dừng bước chân.

Thanh Dao không trả lời, lại có chút ngây ra, Phó Vọng Niên nghi hoặc nhìn y, lại thấy y nhìn một chỗ ngây người, nhìn theo tầm mắt y.

Thanh Dao lúc này nói: "Phu quân, ta vừa nãy hình như nhìn thấy ca ca."

Phó Vọng Niên quay đầu, hắn không nhìn thấy người quen, lại không biết có phải Thanh Dao nhìn lầm không.

"Tiểu Dao có phải nhìn lầm không, sao ta không nhìn thấy."

Thanh Dao lại nhìn bên kia, lại không thấy bóng dáng nữa, xoay đầu nhìn Phó Vọng Niên.

"Có lẽ là ta nhìn lầm!"

"Tiểu Dao là nhớ ca ca rồi sao?"

"Có chút."

Phó Vọng Niên im lặng nhìn y, lại không nói, có lẽ hắn hiểu tâm tình của y, lúc ở trấn Hoa Dương tuy rất lâu không gặp, nhưng kia dẫu sao là cùng ở một tiểu trấn, mà hiện tại lại là cách khoảng cách xa xôi.

"Chờ thân thể tiểu Dao dưỡng tốt, chúng ta hỏi lại đại phu xem có thể viễn hành không, nếu có thể, chúng ta liền về, được không?"

Thanh Dao đứng một lúc, cảm thấy có chút mệt, liền cả người dựa lồng ngực vạm vỡ ở sau lưng, đáp: "Ừm."

Phó Vọng Niên cười với y, sau đó vén tóc rơi bên khóe mắt y lại, lúc này mới an tâm nhìn biểu diễn trên đài.

Trận đấu thứ hai cách trận đầu tiên hơn nửa tháng, mấy tửu lâu trên đài thi đấu so với lần trước còn muốn dụng tâm hơn, nhìn nguyên liệu họ chuẩn bị cũng biết thi đấu lần này cẩn trọng hơn lần trước rất nhiều.

Phó Vọng Niên im lặng nhìn mấy đầu bếp kia xắt đồ ăn, bỏ vào chảo, xào đảo, ra món.

Đột nhiên cảm thấy không thú vị, hắn lúc trước làm đầu bếp chỉ là hi vọng có thể bày món hắn thích ra cho người hiểu mỹ vị trong đó.

Nhưng hắn lại từng có ý nghĩ thi đấu này, lúc đó hắn là lấy tâm tình thế nào muốn tham gia thi đấu lần này đây?

Nghĩ rồi nghĩ, đáy lòng một trận phát lạnh, đột nhiên phát hiện có lẽ hắn đã từng có một ý nghĩ sẽ làm hắn hối hận, có điều may mắn này đều không có bắt đầu.

Cúi đầu nhìn Thanh Dao trong lòng, nếu không phải Thanh Dao, hiện tại hắn hẳn cũng là đứng trên đài kia, chỉ nghĩ phải làm sao mới có thể thắng trận đấu đi!

Trận đấu này sẽ làm hắn trở nên thế nào? Hắn không biết, nhưng hắn bây giờ lại hi vọng tình nguyện không muốn tham gia trận đấu này, cũng phải cùng Thanh Dao vui vẻ sống qua ngày.

Tay đặt trên eo Thanh Dao có chút siết chặt, Thanh Dao xoay đầu qua nhìn Phó Vọng Niên, liền thấy hắn vẻ mặt bừng tỉnh.

"Phu quân, sao vậy?"

Phó Vọng Niên cúi đầu, nhẹ giọng thầm thì: "May mà có tiểu Dao cùng ta, may mà có tiểu Dao."

Thanh Dao khó hiểu nhìn hắn, lại tùy ý hắn thì thầm bên tai y, phu quân hẳn là nhớ đến cái gì đi!

"Phu quân chớ sợ, ta sẽ luôn đứng bên cạnh phu quân bồi phu quân."

"Ừ, tiểu Dao phải luôn đứng bên cạnh ta bồi ta, chúng ta cùng đi qua xuân hạ thu đông."

Phó Vọng Niên lẩm bẩm, cũng triệt để rõ ước nguyện ban đầu hắn nấu ăn là muốn nấu những món ngon, mà mấy món này cũng đều là vì làm mọi người ăn vui vẻ.

"Tiểu Dao, mệt không, chúng ta đi ăn chút gì được không?"

"Không xem sao?" Thanh Dao ngạc nhiên nhìn hắn, hắn không thích xem sao?

"Không xem nữa, không có gì thú vị, muốn ăn chút gì?" Phó Vọng Niên nhàn nhạt nhìn trận đấu trên đài một cái.

"Chúng ta đi mua ít bánh ngọt được không, bánh hoa quế lần trước phu quân mua về."

"Tiểu Dao thích ăn bánh hoa quế sao?"

"Ừm, thơm, có chút ngọt lại sẽ không cảm thấy ngán."

"Vậy chúng ta liền đi thôi!"

Hai người không dễ dàng đi ra khỏi đám người kia, liền đến một cửa hàng tên "Bánh ngọt Lâm Ký".

Vừa vào cửa, Phó Vọng Niên liền nhìn thấy Thanh Dao ngơ ngác nhìn một á nam trung niên mua bánh ngọt, Phó Vọng Niên nhìn người đó, lại là Phượng cha của Lương Phượng lâu.

Hắn vừa muốn mở miệng hỏi Thanh Dao, lại nghe thấy Thanh Dao kêu: "Thúc thúc."

Phó Vọng Niên rất bình tĩnh nhìn Thanh Dao, lần trước y cũng từng kêu như vậy, xem ra y là thật sự quen biết Phượng cha, mà Phượng cha lúc này nhìn Thanh Dao, khó hiểu hỏi Thanh Dao kêu ông thúc thúc cái gì.

Nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc lại xa lạ kia, đột nhiên nhớ đến một số chuyện trước kia, hỏi: "Là tiểu Dao sao?"

Thanh Dao hồi thần, sau đó ngơ ngác nhìn Phượng cha, lại nhìn Phó Vọng Niên, như là không biết đã xảy ra chuyện gì.

Phó Vọng Niên nói: "Ngại quá, có thể là phu lang nhà ta nhận lầm người."

Phượng cha thấy dáng vẻ mờ mịt của Thanh Dao, cũng có chút không rõ có phải thật như Phó Vọng Niên nói là phu lang hắn nhận lầm người không. Nhưng khuôn mặt tương tự kia, làm ông không khỏi mở miệng hỏi kỹ.

"Xin hỏi phu lang của công tử là tên Thanh Dao sao?"

Phó Vọng Niên lần này xem như là thật sự tin Thanh Dao và Phượng cha này quen biết, chỉ là vì sao Thanh Dao sẽ quen biết tú ông của Lương Phượng lâu này lại là một ẩn số.

Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên, lại nhìn Phượng cha, sau đó nhỏ giọng nói: "Ta là tên Thanh Dao, ngài biết ta sao?"

Phượng cha đột nhiên đỏ hốc mắt kéo tay y, nói: "Tiểu Dao, ta là thúc thúc a, lúc nhỏ con luôn thích chạy theo ta!"

Trong đầu Thanh Dao như là có vài ký ức phảng phất lóe qua.

Một đứa bé 3t luôn thích vây quanh một á nam xinh đẹp nho nhã, mềm mại gọi "thúc thúc".

Đột nhiên lại đổi cảnh khác, như không có bất cứ điềm báo gì, ánh lửa đỏ xuất hiện bên cạnh nó, chói mắt như thế, yêu diễm như thế.

Đừng, cha, a cha, giữa mơ hồ nhìn thấy một nam nhân tráng kiện cõng nó, sau đó biến mất bên kia ánh lửa.

"Đừng, đừng......" Thanh Dao đột nhiên ôm đầu, thấp giọng lẩm bẩm.

Phó Vọng Niên nhìn thấy y đột nhiên thất thần, vội vàng vươn tay ôm chặt y, dịu giọng nói: "Tiểu Dao, không sao, không sao."

"Đừng....lửa....lửa rất lớn....cha....a cha....đều không thấy nữa....không thấy nữa...."

Phượng cha nhất thời không biết Thanh Dao sao đột liền thành như vậy, chỉ có thể lo lắng đứng bên cạnh, hai tay luống cuống tiến lên giúp đỡ lại không biết nên làm sao.

"Cha....hu hu....cha....không thấy nữa....hu hu hu....." Chốc lát sau lại không còn tiếng vang.

Phó Vọng Niên vội vàng nhìn Thanh Dao ngã trước ngực hắn, lại mê man, yên lặng chỉ có hô hấp bình ổn, khóe mắt lại mang theo vệt nước mắt.

Phượng cha lúc này cũng biết cảm xúc kích động vừa nãy của Thanh Dao có chút không bình thường, nói: "Mang tiểu Dao đến chỗ ta trước."

Phó Vọng Niên gật đầu với ông, nhẹ nhàng bế Thanh Dao lên liền theo Phượng cha ra cửa.

Vừa đến Lương Phượng lâu, Phó Vọng Niên cũng mặc kệ đó là nơi nào, liền sốt ruột muốn chạy ra ngoài đi gọi đại phu.

Phượng cha kéo hắn lại nói: "Đừng lo lắng, ta đã phân phó người đi gọi đại phu, ngươi vẫn là hiện tại ở đây trông đi!"

Phó Vọng Niên nói: "Cảm tạ."

"Nói đến, chuyện này xem ra cũng như là lỗi của ta, tiểu Dao sao sẽ như vậy?"

Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao mê man trên giường, thấp giọng nói: "Tiểu Dao y, như là đã quên một số chuyện."

Phượng cha thở dài, nói: "Ta nghĩ cũng phải, chuyện như thế có thể quên cũng là tốt."

Phó Vọng Niên vừa muốn hỏi Phượng cha vài chuyện, đại phu là bị người kéo chạy đến, tay áo còn bị người kéo nhăn nhúm.

Phó Vọng Niên nhìn đại phu kia lại là lão đại phu lần trước bắt mạch cho Thanh Dao, cũng không kịp nói gì, cũng không kịp nói gì, liền vội vàng mang theo lão đến bên giường.

Lão đại phu trầm tư chốc lát, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phó Vọng Niên: "Lần trước ta đã nói phải hảo hảo nghỉ ngơi một khoảng thời gian, lần này hay rồi, còn chưa nghỉ ngơi tốt, lại làm dựng phu bị kích thích, thật không biết ngươi làm trượng phu người ta thế nào, mệt ta còn tưởng ngươi là một trượng phu không tệ!"

Phó Vọng Niên cũng biết đây là hắn không đúng, cũng không phản bác lời của lão đại phu, im lặng mặc lão giảng đạo.

Phượng cha thấy hai người chỉ lo giảng đạo nghe giảng, vội vàng nhắc nhở: "Đại phu, vẫn là nói tình huống này trước đi!"

Lão đại phu lúc này mới nói: "Bị chút kích thích, động thai khí, ta kê đơn thuốc, lần sau nhớ đừng để dựng phu bị kích thích nữa, nếu không thì hài tử trong bụng này sợ là sẽ không giữ được."

Phó Vọng Niên ngơ ngác nghe lời của lão đại phu, hắn không ngờ lại sẽ nghiêm trọng như thế. Thanh Dao thích tiểu bảo bảo trong bụng như thế, nếu xảy ra bất trắc, hắn không dám tin Thanh Dao sẽ là tâm tình gì!

Phượng cha thấy Phó Vọng Niên chỉ lo chuyện của Thanh Dao, liền nói với lão đại phu: "Bọn ta biết rồi, vậy cảm tạ đại phu."

Phượng cha sau khi tiễn đại phu đi, về trong phòng liền thấy Phó Vọng Niên ngồi trước giường si ngốc nhìn Thanh Dao mê man.

Nhẹ nhàng đi đến bên giường, ra hiệu Phó Vọng Niên ra ngoài nói chuyện, Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, liền đứng lên theo Phượng cha ra phòng ngoài.

Phó Vọng Niên lúc này cũng tin Phượng cha này thật là thúc thúc của Thanh Dao, tuy không rõ ông vì sao sẽ ở nơi này, nhưng chuyện năm đó ông xem ra hẳn là biết.

"Thúc thúc xem ra hẳn là biết mấy chuyện năm đó?"

"Ngươi đã là phu quân của tiểu Dao, vậy ta nói ngươi biết cũng không sao."

Phượng cha thở dài một hơi, từ từ nói chuyện xưa.

Hóa ra, a cha của Thanh Dao chính là đương gia của tửu lâu Phẩm Thanh Uyển có tiếng của Vinh Đô, Phẩm Thanh Uyển năm đó không chỉ là vang khắp Vinh Đô, còn thu hút không ít thương phái và nhân sĩ bên ngoài đến.

Mà năm đó cũng đúng lúc đụng một trận thi đấu trù nghệ, hai lần thi đấu trước, Kim Ngọc Đường kia và Phẩm Thanh Uyển là mỗi bên thắng một lần.

Nhưng tuyệt đối không ngờ đêm trước trận đấu định thắng bại cuối cùng, Thanh phủ liền bị một trận hỏa hoạn vùi lắp.

Hôm sau, Thanh phủ từng chiếm giữ vị trí mỹ thực một phương đã là một đống hoang tàn.

Trong một thoáng, một người đều tưởng đó chỉ là một giấc mơ, một Thanh phủ đang yên lành liền đã không còn vết tích, mà Phẩm Thanh Uyển càng là nhanh chóng lụi bại, không đến nửa năm Phẩm Thanh Uyển liền thành quá khứ.

Thanh Dao và Thanh Dực may mắn thoát khỏi trận hỏa hoạn đó, Thanh Dao mất mọi ký ức trước trận hỏa hoạn đó, mà Thanh Dực lại nhớ rõ ràng, nên gã phản đối hắn tham gia thi đấu, nên gã lúc đó sẽ lạnh nhạt như thế.

Phó Vọng Niên đột nhiên cảm thấy hối hận, nếu không phải lúc đó hắn nói muốn tham gia thi đấu, vậy tất cả hiện tại đều sẽ không phát sinh.

Thanh Dao vẫn an ổn làm tiểu kế toán ở hiệu sách kia, hắn vẫn làm một tiểu đầu bếp.

Phượng cha nói xong mấy chuyện này thì im lặng nhìn Phó Vọng Niên, sau đó nói: "Kỳ thật, ta sau đó từng đến đó xem, đó không giống như hỏa hoạn tạo thành, ngược lại như là rắp tâm làm ra."

Phó Vọng Niên nhớ đến lão bản của Kim Ngọc Đường kia, thần sắc quái dị kia, cũng là bởi vì chuyện này sao?

"Thúc thúc là nói, đây là mấy tửu lâu tham gia thi đấu kia rắp tâm làm ra sao?"

Phượng cha đè thấp giọng nói: "Này thì không rõ, qua nhiều năm như vậy, ta ngầm thám thính qua chuyện này, mấy tửu lâu tham gia thi đấu kia đều không có khả năng này."

Phó Vọng Niên trầm mặc nửa buổi, không phải người của tửu lâu làm, nhưng lại như rắp tâm làm ra, vậy trong đó như có liên hệ lại như không có, chuyện này đúng là có chút nan giải."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play