Tửu lâu Phú Nguyên lúc này đang là lúc nhiều người đến ăn cơm, bên ngoài là một đám người chờ món ăn lên bàn.

Mấy tiểu nhị chào hỏi khách, bưng đồ ăn bận đến đầu óc choáng váng, trong bếp càng là bận túi bụi.

Nhà bếp lúc này bao phủ một tầng sương mù, trong không khí còn kèm theo mùi thơm đậm đà.

Phó Vọng Niên động tác nhanh chóng làm xong một món gà cay, sau đó tiếp tục làm món kế tiếp.

Đầu bếp trong bếp lúc này đều là bận rộn, lại cũng sẽ dành thời gian nói vài câu.

Đầu bếp Trương mượn lúc đậy nồi hỏi Phó Vọng Niên: "Tiểu Phó, ngươi dạo này hình như tâm tình rất tốt, có chuyện gì vui hả?"

Phó Vọng Niên cười: "Cũng không gì, chỉ là dạo này quan hệ với phu lang nhà ta chuyển biến tốt."

Phó Vọng Niên cảm thấy bốn từ "phu lang nhà ta" làm trong lòng hắn rất là cao hứng, Thanh Dao là phu lang nhà hắn, này cảm thấy thế nào đều làm người hưng phấn.

Mấy đầu bếp nghe thấy lời này, đều cười nói: "Chẳng lẽ, lúc trước ngươi với phu lang nhà ngươi đều căng thẳng!"

"Cũng không căng, mấy vị đại ca cũng biết ít chuyện lúc trước của ta, nên bây giờ không dễ dàng có thể quan hệ với phu lang nhà ta tốt chút, nên lúc này trong lòng cảm thấy cao hứng."

"Này cũng phải, ngươi không nhắc, ta còn quên mấy chuyện lúc trước của ngươi, hiện tại nghĩ, đúng là nghĩ không ra ngươi lúc trước sao đần thế, nhìn thấy ta đều cảm thấy ngươi làm mất mặt nam nhân."

Đầu bếp Trương thật là nói ra tâm tư của đám đầu bếp, hiện tại là thật rõ Phó Vọng Niên thay đổi rồi, hiện giờ cũng dám trực tiếp nói ra ý nghĩ của bản thân.

Trán Phó Vọng Niên nhảy ra ba vạch đen, tuy hắn là chiếm cơ thể người khác, nhưng hiện tại nghe thấy lời này là hắn, trong lòng luôn có chút quái dị, nhưng lại không thể phủ nhận.

Bất lực thở dài: "Trương đại ca nói đúng, ta lúc trước đúng là không ra sao, may mà ta tỉnh ngộ sớm, nếu không thì ta nói không chừng liền bỏ lỡ phu lang tốt như thế."

Đầu bếp Trương nghe thấy Phó Vọng Niên cảm khái, cởi mở cười lớn: "Tiểu Phó đúng là có thể thích ứng mọi hoàn cảnh, tốt, từ nay về sau, ta cũng không nhắc mấy chuyện lúc trước của ngươi nữa, tránh ngươi nhớ đến mấy chuyện hèn mạt lúc trước."

Phó Vọng Niên cười có chút cứng đờ, nói không nhắc, ngươi đây không phải còn nhắc đó sao?

Mấy đầu bếp trong bếp cởi mở cười lớn theo, Phó Vọng Niên thấy tình hình này, cũng không còn không tự nhiên nữa.

Thôi kệ, dù sao mấy người này cũng là thật lòng muốn hắn tốt, chuyện lúc trước nhắc hay không cũng không phải chuyện của hắn.

Vẫn là nghĩ nhiều chút chuyện với Thanh Dao là được, cũng không biết lúc này Thanh Dao có nghỉ ngơi một lát không.

Phó Vọng Niên cảm thấy nếu kêu hắn đi tham gia thi đấu trù nghệ gì kia, hắn khẳng định có thời gian rất dài không gặp được Thanh Dao.

Hiện tại nửa ngày không gặp, trong lòng hắn liền có chút nhớ, thật không biết về sau thời gian dài như thế không gặp trong lòng là nhớ thành dạng gì.

Nếu Thanh Dao nguyện ý cùng đi thì tốt rồi, thuận tiện cùng Thanh Dao đi nơi khác của vương triều du ngoạn.

Đột nhiên ý thức được vừa rồi nghĩ cái gì, trong lòng Phó Vọng Niên có một ý nghĩ: Nếu Thanh Dao nguyện ý cùng đi, như thế hắn không phải vừa có thể tham gia thi đấu, vừa không cần tách ra với Thanh Dao sao?

Trong lòng liền có chủ ý, tiếp tục cố gắng làm đồ ăn, ai cũng không biết Phó Vọng Niên vừa rồi nghĩ đến cái gì.

Lúc chạng vạng Phó Vọng Niên như cũ đến tiệm sách chờ Thanh Dao cùng về nhà, hiện giờ hai người đều có chút tâm sự, cũng cứ vậy yên lặng một hồi.

Phó Vọng Niên là muốn tìm thời gian tốt chút nói chuyện này với Thanh Dao, Thanh Dao thì chờ Phó Vọng Niên mở miệng nói chuyện này, nên hai người cứ vậy một đường đi đến nhà.

Thanh Dao về trong phòng lấy ra quần áo tiếp tục hoàn thành tay áo cuối cùng, Phó Vọng Niên thì nhìn Thanh Dao nghiêm túc may đồ trong sân một cái, sau đó mới về bếp bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Lúc cơm tối, hai người đều có vẻ có chút không tập trung.

Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên, hít sâu một hơi, y cảm thấy y phải nắm chắc cơ hội này, nên cũng muốn thử hỏi ra chuyện y muốn hỏi: "Nghe nói đầu tháng chín có thi đấu trù nghệ, phu quân là muốn chuẩn bị tham gia sao?"

Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, lần đầu tiên nghe Thanh Dao dùng xưng hô như vậy gọi hắn, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp, đây là đại biểu Thanh Dao bắt đầu tiếp nhận hắn là phu quân y rồi sao?"

Tuy mới đầu nghe mấy á nam đã thành hôn kia đều là gọi nửa còn lại như vậy, Phó Vọng Niên lúc đầu vẫn có chút không tự nhiên, nhưng nghe nhiều, cũng không còn cảm thấy có gì.

Lúc này lại nghe Thanh Dao gọi hắn như vậy, Phó Vọng Niên liền có cảm giác chân thật, thật sự bắt đầu tạo thành một gia đình với Thanh Dao.

Phó Vọng Niên chăm chú nhìn Thanh Dao, nói: "Ta đang muốn nói chuyện này với ngươi, ta nghĩ qua rồi, nếu ngươi nguyện ý đi cùng ta, ta liền đi, nếu ngươi không muốn đi, ta cũng không tham gia."

Mở to mắt nhìn Phó Vọng Niên, Thanh Dao khó hiểu hỏi: "Này có liên quan gì đến ta đi hay không?"

"Ừ, bởi vì ta không muốn tách ra với Thanh Dao, hơn nữa đối với ta mà nói, Thanh Dao mới là quan trọng nhất."

Lời này đối với Thanh Dao mà nói không nghi ngờ là chưa từng tưởng tượng, chỉ thấy Thanh Dao vì câu này nháy mắt đỏ mặt.

Không biết có phải ảo giác của Phó Vọng Niên không, hắn luôn cảm thấy đôi mắt phượng đẹp của Thanh Dao tựa hồ cũng chất chứa sương mù.

Thanh Dao không hiểu: "Đối với nam nhân mà nói, không phải sự nghiệp mới là quan trọng nhất sao?"

Phó Vọng Niên tiếp tục nói: "Có lẽ vậy, nếu ta của mấy năm trước, ta cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng hiện tại ta mới biết, trong lòng ta quan trọng nhất chỉ là cùng người yêu dấu vui vẻ trải qua mỗi ngày, này chính là hạnh phúc lớn nhất."

Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng rất muốn hỏi Phó Vọng Niên lúc trước có phải có một người rất thích không, nhưng y phát hiện y không dám mở miệng.

Y sợ nói ra lời này, Phó Vọng Niên có thể hay không nhớ đến chuyện lúc trước, sau đó liền cảm thấy y chẳng qua là phu lang trên danh nghĩa của hắn.

Y không biết y hiện tại vì sao đột nhiên có nhiều cảm xúc lúc trước chưa từng trải qua như vậy, y cũng không biết vì sao thích một người thì sẽ có tâm tình như vậy.

Nhưng y rất rõ, y rất lưu luyến ôn nhu, che chở của Phó Vọng Niên với y, y cũng hi vọng Phó Vọng Niên có thể luôn như vậy với y.

Y không biết tâm tình như vậy của y có phải chính là loại ích kỷ người khác nói không, nhưng y chính là không muốn buông tay, chỉ cần Phó Vọng Niên không nói rõ không thích với y.

Phó Vọng Niên yên lặng nhìn Thanh Dao ở đối diện, có lẽ tối nay nên hảo hảo nói rõ với Thanh Dao tình cảm của hắn với y, như vậy Thanh Dao mới có thể hiểu tình cảm của hắn.

Vươn tay gắp một ít đồ ăn bỏ vào trong chén Thanh Dao, ôn nhu nói: "Ăn nhiều chút, xem ngươi gầy như vậy."

Thanh Dao thì thuận theo ăn hết đồ ăn Phó Vọng Niên gắp qua.

Buổi tối lúc về phòng, Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao ngồi trước bàn trang điểm, thân mặc đồ trong mỏng manh, tóc dài rối tung rũ sau lưng.

Hắn luôn cảm thấy tóc của Thanh Dao rất đẹp, không thô cứng như hắn, cũng không biết Thanh Dao là bảo dưỡng thế nào, rõ ràng cả người đều gầy như thế.

Nhưng hắn hiện tại có thể xoay người ra ngoài không a, nhìn thấy Thanh Dao như vậy, Phó Vọng Niên cảm thấy hắn sẽ chịu không nổi mê hoặc như vậy.

Thanh Dao nhìn thấy Phó Vọng Niên về phòng, lúc này mới đứng lên cầm quần áo qua đi đến bên người Phó Vọng Niên, đưa quần áo cho Phó Vọng Niên.

"Quần áo này là vừa làm xong, phu quân thử trước xem vừa người không, nếu không vừa, ta lại sửa chút."

Ý nghĩ nghĩ ra cứ vậy bị kiềm lại, Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao một thân đồ trong màu trắng, lại nhìn quần áo trên tay Thanh Dao, đột nhiên vươn tay ôm Thanh Dao vào lòng.

Giọng trầm thấp vang lên bên tai Thanh Dao: "Thanh Dao, ngươi không biết ngươi hiện tại là đang làm chuyện có bao nguy hiểm sao?"

Thanh Dao chỉ cảm thấy y bị ôm vào một cái ôm ấm áp, bao phủ cả người y trong ấm áp này, giọng nói truyền tới bên tai làm y không tự giác thẹn đỏ mặt.

Lại là vào lúc y vì lời này cảm thấy khó xử, trái tai mẫn cảm bị Phó Vọng Niên nhẹ nhàng ngậm vào khoang miệng ấm áp.

Cảm giác tê dại từ chỗ bị ngậm truyền tới, Thanh Dao không khống chế được nhẹ nhàng rên khẽ.

Phó Vọng Niên lúc này đang ngậm trái tai non mềm trắng ngần của Thanh Dao, nghe thấy tiếng rên khẽ này, như là được cổ vũ, buông ra động tác cẩn thận của hắn.

Tìm đến đôi môi trơn mềm của Thanh Dao, thuần thục cạy ra hàm răng của Thanh Dao, ở trong khoang miệng ấm áp tìm đến phấn nộn sần sùi, sau đó không ngừng mút, đầu lưỡi trượt qua mỗi góc, dẫn đến Thanh Dao khẽ rên rỉ.

Một tay ôm chặt eo nhỏ của Thanh Dao, một tay chạy đến lưng Thanh Dao cách đồ trong nhẹ nhàng vuốt sống lưng có chút cộm tay.

Thanh Dao bị hôn đến vô lực chỉ có thể dựa cơ thể trên người Phó Vọng Niên, Thanh Dao như vậy như là tùy thời đều sẽ vô lực té ngã trên đất.

Bế ngang Thanh Dao lên đi nhanh đến bên giường, Phó Vọng Niên khẽ nhíu đầu mày, trọng lượng nhẹ không thể tưởng tượng nổi trên tay làm hắn đau lòng.

Nhẹ nhàng đặt Thanh Dao trên giường, nhìn thấy Thanh Dao tuy mặt đỏ như máu, trong mắt lại lộ ra sợ hãi không che đậy được.

Dùng giọng nói ôn nhu mà trầm thấp hỏi: "Thanh Dao, cho ta, được không?"

Thanh Dao im lặng nhìn Phó Vọng Niên trước mắt, này không phải hắn ta, mà là Phó Vọng Niên y thích.

Nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, nhẹ nhàng gật đầu với Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy hắn đã chờ rất lâu rất lâu, đến khi Thanh Dao nhẹ nhàng gật một cái, toàn bộ lo âu trong lòng biến mất.

Cúi đầu hôn lên môi hồng của Thanh Dao, mắt chú ý đôi mắt phượng xinh đẹp của Thanh Dao, trong mắt phượng lúc này có sợ hãi nhàn nhạt, nhiều hơn là không tự nhiên.

Phó Vọng Niên trong lòng khẽ nhói, Thanh Dao như vậy lại là nơi nào có thể tìm được?

Rời khỏi đôi môi non mềm, đến bên tai trắng ngần, giọng nói khàn thấp lại ôn nhu nói: "Thanh Dao, ta yêu ngươi."

Phó Vọng Niên hồi lâu không nhìn thấy Thanh Dao có phản ứng gì, lo lắng nhìn Thanh Dao, lại nhìn thấy khóe mắt Thanh Dao vương nước mắt.

Nước mắt óng ánh như trân châu lóe tia sáng chói mắt, Phó Vọng Niên lại chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau xót.

Cúi đầu thương tiếc hôn đi nước mắt, khẽ nói: "Không sao không sao, nếu Thanh Dao không muốn, chúng ta liền ngủ thôi!"

Lại nhìn thấy Thanh Dao lắc đầu, hồi lâu mới nói: "Ta là không ngờ phu quân lại sẽ nói câu này với ta, ta tưởng.....ta tưởng......"

Phó Vọng Niên sáng tỏ nhìn Thanh Dao, hỏi: "Ngươi tưởng gì?"

"Ta tưởng......trong lòng phu quân có người khác, ở cùng ta chỉ là bởi vì.....bởi vì....."

Vươn tay sờ mái tóc đẹp nhu thuận của Thanh Dao, nói: "Ta biết Thanh Dao muốn nói gì, Thanh Dao, người vi phu yêu chỉ có mình Thanh Dao."

"Sao có thể?" Thanh Dao vẻ mặt không dám tin.

Phó Vọng Niên ôn nhu nói: "Vi phu lúc trước chưa từng biết yêu một người là cảm giác gì, cho đến khi gặp được Thanh Dao mới biết cảm giác yêu, hiện tại vi phu chỉ muốn gần Thanh Dao là được."

Trong mắt Thanh Dao có sương mù, nhẹ nhàng hỏi: "Nhưng ta không tốt."

"Thanh Dao không tốt chỗ nào, hắn ta đối với ngươi như vậy, ngươi còn giúp hắn ta băng bó vết thương, còn thay hắn ta nấu cơm giặt đồ, trên đời nào tìm được phu lang tốt như Thanh Dao."

Nghe thấy Phó Vọng Niên nhắc đến hắn ta, cơ thể Thanh Dao khẽ run rẩy, Phó Vọng Niên đau lòng vỗ về Thanh Dao.

"Thanh Dao đừng sợ, vi phu không phải hắn ta, nên Thanh Dao có thể oán trách vi phu không tốt, có thể mắng vi phu một trận."

Phó Vọng Niên chỉ nghe thấy Thanh Dao khẽ lẩm bẩm: "Phu quân rất tốt, nên ta cũng sợ rời khỏi phu quân rồi, ta liền không biết nên làm sao?"

Nhấc cằm Thanh Dao lên, để mắthai người đối nhau, Phó Vọng Niên lúc này mới nói: "Thanh Dao, biết không? Taluôn không biết vì sao ta sẽ đến thế giới này. Sau khi yêu ngươi, ta liền biết,ta chính là vì tìm ngươi mà đến, nên ta hiện tại rất cảm tạ trời xanh cho ta cơhội này để ta gặp được ngươi, nên đời này ta sẽ không buông ngươi ra, đời đờikiếp kiếp đều sẽ không buông ngươi ra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play