Izu cắm đầu chạy một mạch đến chiếc cổng lớn mới dừng lại, trong lòng hỗn loạn vô cùng. Cũng phải thôi, từ chiều đến giờ cô đã gặp bao nhiêu chuyện quái dị rồi... Về Miko, về thiên thần, về tiếng sáo trúc...
Thiên thần là có thật, dù khó tin, nhưng cô chắc chắn anh ta có thật. Cảm giác của cô khi ấy không thể là mơ được. Chẳng cần biết anh ta đang làm gì ở đây, nhưng công việc ấy khiến cho anh ta cứ phải luẩn quẩn quanh ngôi trường ưu tú Kokka này. Izu đột nhiên lại có một niềm tin rất mãnh liệt. Cô tin với khả năng thấu thị của mình, cô sẽ còn gặp lại anh. Cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh hết mức...
Cho đến lúc mở mắt tỉnh dậy.
Tiếng sáo... tiếng sáo của hắn sao có thể giống với tiếng sáo của thiên thần đến vậy chứ? Thứ âm thanh vừa bi thương, vừa nhớ nhung, lại tha thiết đến thế... sao cô có thể quên, có thể lầm lẫn được?
Nhưng cô phải giải thích như thế nào đây? Chẳng lẽ thiên thần lại đi thổi một bản nhạc do con người soạn ra sao?
Đoạn nhạc ấy, trước đây cô chưa từng nghe đến, vậy thì không có khả năng cô bị dư âm của nó gây liên tưởng và ảnh hưởng tới giấc mơ được, huống chi... sự việc này, đối với người có thế giới duy tâm lạ như cô, chưa gặp bao giờ.
Izu lắc đầu nguầy nguậy. Đúng là càng suy nghĩ lại càng cảm thấy rối rắm, mà đứng suy nghĩ ở một nơi như thế này thì cũng chẳng đến đâu. Trước hết, cô cần phải trở về nhà cái đã.
Ngước mắt nhìn cánh cửa cao ngất, Izu thầm than khổ. Khoảng cách giữa các chấn song cửa cũng khá thưa chứ không quá sát sao như cánh cửa ở bên hông trường mà cô đã leo lần trước, nhưng vị trí đặt chân và bước lên có vẻ hơi xa. Cô đang tự nhủ sau này sẽ chăm chút chiều cao của mình tốt hơn, mặc dù mục đích của cô có hơi... trào phúng. Đặt một bàn chân nhỏ nhắn mang giày búp bê lên chấn song, hai tay bám chắc mấy cụm hoa văn bắt mắt trên cánh cửa, Izu dùng sức một chút đã leo lên được nửa đoạn. Ngay khi cô đặt chân lên chỗ mắc nối tiếp theo thì chợt cô nghe có tiếng động bên dưới. Cô ngạc nhiên hé mắt nhìn xuống, tư thế vẫn là một chân thẳng một chân gác vô cùng... cá tính như thế.
- Cậu định cho tớ cái giỏ này luôn sao? Tớ không xài màu hồng đâu.
Là giọng của Mochi. Izu cũng nghĩ là hắn rồi. Cái giờ này ở Green Garden, còn ai khác ngoài cô và hắn đâu. Cố tỏ mặt tỉnh, Izu gật đầu nhẹ rồi với tay chĩa xuống:
- Cảm ơn, tớ để quên mất. Cậu đưa cho tớ mang trèo qua luôn...
Mochi cũng chẳng nói gì thêm. Anh nhón chân nắm quai giỏ đưa lên gần tầm tay cô gái. Đúng lúc đó, một cơn gió vô tình lướt qua...
Chỉ là một cơn gió nhẹ, tất nhiên là không thể khiến nắm tay Izu buông lỏng, nhưng vẫn thừa sức lay động một vạt vải trắng viền đen nào đó. Mochi chợt lẩm bẩm:
- Đô ra... e mon.
Izu ngạc nhiên tròn mắt, vô thức nhẩm lại:
- Gì cơ? Đô ra...
Cô gái đột ngột im bặt.
Hình như vừa cô vừa có một nhận thức xẹt ngang qua đầu.
- Vô sỉ!
Izu lập tức hét lên, hai tay nhanh chóng vỗ ép sát váy xuống. Cư nhiên cô lại phạm thêm một sai lầm nghiêm trọng:
Cô quên mất việc mình đang làm.
Kèm với tiếng hét thất thanh, cả thân hình Izu mất đà chới với ngã chúi xuống. Mochi trợn mắt tức tốc giang rộng tay.
"Bịch".
Cô nàng Hội trưởng không khác gì trái mít rụng rơi xuống, thế nhưng cô lại không cảm thấy đau đớn gì. Cơ mà... nền đá cuội hình như có điểm không đúng? Rõ ràng là sạch sẽ và êm hơn nhiều.
- Nằm đủ chưa? Hét lên rồi thế này... Cậu muốn bảng tin trường ngày mai có biến sao?
Giọng nói trầm trầm quen thuộc của Mochi vang sát bên tai khiến Izu đột ngột mở bừng mắt. Vừa rồi... âm thanh dường như quá gần thì phải?
Cô gái ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền bắt gặp cái cằm thon thon và cặp mắt màu hổ phách đẹp như bảo ngọc.
- A?
Trông thấy cái vẻ ngây ngốc trên gương mặt nữ sinh đáng yêu kia, Mochi không nhịn được phì cười một tiếng. Anh phì cười, khiến cho cơ bụng không tự chủ rung nhẹ, cư nhiên Izu cũng cảm thấy "nền đất" vừa cử động...
Cô thế mà, lại ngã gọn trên người hắn!
- Cửa chưa khóa đâu...
- A a a a a a a...
Izu không kiêng nể gì, lại lần thứ n hành hạ màng nhĩ của một kẻ nào đó, đỏ mặt bật dậy cắm đầu xô cửa chạy biến. Mochi tròn mắt ngạc nhiên. Cái chốt cửa kia... vậy mà không thể chịu nổi một cú xô của cô gái này... Coi bộ, vừa rồi cô ấy dùng sức không hề nhẹ nhỉ?
Phủi sạch mớ bụi đất còn sót lại trên đồng phục, Mochi với tay cầm lấy cặp của mình lẫn chiếc giỏ "hồng bánh bèo" của một ai đó.
Đưa chiếc giỏ lên ngang tầm mắt, thật không khó để thấy một chiếc móc khóa vịt bông treo lủng lẳng trên dây kéo cặp. Chàng trai lắc đầu cười khổ.
Nếu cô ấy mà biết rõ giá trị của thứ này, liệu cô ấy có còn vô tư đem nó treo cặp lộ liễu như thế không nhỉ?
---
- Cô chủ, hôm nay cô ra hơi trễ, cô bận sao?
Chú tài xế Toshi cúi người trang trọng ngay khi bóng dáng cô chủ nhỏ vừa hấp tấp chạy ù tới.
- Cháu vướng chút chuyện thôi ạ!
Izu chui ngay vào ghế sau xe rồi đóng cửa cái rụp. Đến lúc chiếc xe dần lăn bánh và chạy băng băng trên đường thì cô cắn răng quay phắt đầu lại như sợ quỷ thần bám theo sau ấy. Sau khi quan sát kĩ và xác định không thấy "tên quỷ thần" nào đó, Izu mới nhẹ nhõm thở phào.
Rốt cuộc từ khi nào mà cô lại sợ hắn đến thế chứ?
Trong trường có biết bao nhiêu người, nhưng hễ cứ trông thấy hắn là cô không thể nào giữ nổi bình tĩnh...
Lẽ nào là do ngay từ đầu năm hắn đã để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp?
Không phải, đâu phải chỉ có mình hắn vô kỉ luật đâu...
Hơn nữa, xác thực là cô không có ghét hắn.
Nhưng... cảm giác này là thế nào, cô đến giờ vẫn chưa thể minh bạch.
---
- Cảm ơn! Chú về ạ!
Izu lễ phép tạm biệt chú Toshi. Cho đến khi chiếc xe lăn bánh mất dạng, cô mới ung dung bước tới mở cánh cổng chính. Cổng nhà cô cao và lớn lắm, lại được thiết kế cầu kì với những hoa văn uốn lượn đẹp mắt. Bất giác Izu khựng lại.
Có cái gì đó không đúng!
Vì cái gì mà ổ khóa biến mất, thay vào đó là chốt cửa được gài ở bên trong?
Có người đã vào trước rồi?
Kia là nhà cô, nhưng hiện có thể có người bên trong. Anh Daizu thì vẫn còn đang công tác, hơn nữa, trong nhà lại không có bật đèn. Như vậy, khả năng lớn nhất chỉ có thể là...
Trộm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT