Trưa hôm đó, cả ba đi thang máy xuống tầng trệt ra Canteen mua đồ ăn trưa. Mặc dù là Chủ nhật nhưng số lượng học sinh tới ăn trưa vẫn không hề ít, bởi lẽ Chủ nhật là ngày hoạt động mạnh nhất của các Câu lạc bộ và các đội tuyển của trường.
Ngay từ khi Izu và hai chàng trai vừa bước chân vào Canteen, cả ba đã nhanh chóng trở thành tâm điểm ở đây bởi ngoại hình quá ư là nổi bật của mình. Tụi con trai vừa trông thấy cô Hội trưởng thì xịt máu mũi hết cả. Đứa nào không cản kịp là đồ ăn đứa đó có thêm màu của siro không cần bàn cãi. Về phần các nữ sinh thì lại càng thảm hại hơn nữa. Ban đầu thì họ reo lên ào ào huơ huơ tay lia lịa nhằm thu hút sự chú ý của hai chàng trai nọ. Cho đến lúc Sal nhìn qua và... nở một nụ cười. Cái nụ cười tỏa nắng đó, nụ cười thường trực trên môi anh, nụ cười đã từng khiến cho Izu bị "đứng hình" không dưới chục lần, hiện tại đang khiến cho các nữ sinh trong Canteen ngất rào rào.
- Họ sao vậy? - Sal tròn mắt.
- Họ bị "say nắng" chút thôi, cậu đừng để ý, không chết được đâu mà lo.
Izu cười khổ.
"Nếu nụ cười của cậu có thể giết người thì chắc tớ không còn toàn mạng mà đứng đây tán dóc với cậu đâu!"
Đã vậy, còn có mấy chị ở 12A7 còn đi ngang thì thầm vài chữ vào tai Izu làm cô ngượng chín mặt:
- Học sinh mới của A1 hả? Trông đẹp trai đấy, anh nào là honey của em vậy?
Izu phải lo xua tay phủ nhận lia lịa rồi chọn chỗ ngồi khuất khuất sát tường đặng xíu nữa ăn uống cho thoải mái tí. Mochi thì đi rút phiếu ăn cho cả bọn. Lúc ấy, Izu trông theo, chợt để ý thấy cô gái đi rút phiếu cạnh Mochi cứ chốc chốc lại lén nhìn chàng trai, khuôn mặt ửng hồng.
"Chậc! Lại thêm một con nhạn là đà sa bẫy tình!"
Izu chép miệng. Cô gái ấy trông cũng khá xinh xắn. Mái tóc ngắn cúp cúp ôm gọn khuôn mặt tròn trĩnh, trên đầu cài chiếc băng đô có cái nơ to màu đỏ tươi. Đôi mắt to và sáng, ẩn hiện vẻ thẹn thùng. Cái miệng nho nhỏ đáng yêu. Dáng người không được cao như Izu nhưng trông cũng đáng yêu hết sức.
"Hình như là học 11A3 thì phải."
Izu nhớ mại mại. Nói là mại m ại th ôi nh ưng thực ra trí nhớ của Izu cũng thuộc hàng siêu đỉnh cả. Nhớ mại mại theo kiểu của Izu là đã chắc tới chín mươi chín phần trăm rồi.
Izu quan sát hắn, cái gã quái vật đội lốt thiên thần vẫn đang thản nhiên chọn món, rút phiếu.
Bộ hắn "hot" tới vậy sao ta?
"Chẹp! Đúng là hắn đẹp thật, nhưng mà, mấy chị em ơi, hắn ta không những bị bệnh tự mãn nặng mà còn kinh niên nữa đó! Cứ tâng bốc hắn kiểu đó, càng ngày hắn lại càng trở nên kiêu ngạo hơn thì khổ. Mấy người thì chả sao đâu. Tội là tội cái con Hội trưởng này đây nè!"
Izu than thầm.
Chẳng mấy chốc mà thức ăn đã được mang ra tới nơi. Suốt bữa ăn ấy, Mochi cứ lâu lâu lại hỏi Sal xem khẩu vị có vừa miệng không, có món nào không ổn không. Izu lườm lườm.
"Đây là trường Kokka đó ông tướng à. Đầu bếp ở đây dù sao cũng toàn những người có tiếng tăm cả. Gì thì gì, cũng phải nể mặt người ta chứ. Cậu cứ làm như người ta mới lần đầu nấu ăn không bằng."
Nghĩ bụng thế thôi chứ Izu không nói ra, sợ lại sinh chuyện cãi nhau. Cái tên này, chả biết mắc cái chứng gì mà hở ra là lại kiếm chuyện với cô. Lần nào cũng như lần đấy, hễ cô gặp mặt hắn là y như rằng chí chóe hết cả lên. Mà khổ nỗi, học cùng lớp, lại ngồi cạnh nhau, ngày nào mà chẳng chạm mặt. Thành thử ra ngày nào lớp 12A1 cũng rộn ràng hẳn.
---
Một giờ chiều.
Hiện tại thì Izu, Sal và Mochi đang ở trong thang máy.
- Zu - chan, phòng dụng cụ nằm ở đâu vậy? - Mochi bất chợt hỏi bâng quơ.
- Tầng trệt Dream House, đi sâu vào trong một chút. Mà cậu hỏi làm gì vậy?
- Không có gì! Đi thôi!
Chàng trai chép miệng bước ra khỏi thang máy. Cả ba đã bước sang tầng tám.
Đứng trước cửa Câu lạc bộ Hóa học, Sal chớp mắt:
- Club này là làm về cái gì thế?
- Là thí nghiệm thôi. Hóa học mà! Môn này ngoài việc trộn trộn ba cái hóa chất ra thì còn gì vui hơn đâu!
- Thí nghiệm? Trộn hóa chất? - Mắt Sal bỗng sáng lên - Nghe hay đó! Tớ muốn tham gia!
- Thật sao? - Mắt Izu cũng sáng lên - Vậy để tớ giúp cậu đăng kí nhé!
Nói đoạn, Izu đẩy cửa bước vào. Leader của Club Hóa học thấy có thành viên 12A1 vào đăng kí thì mừng hết sức, vội làm thủ tục kết nạp thành viên trước khi chàng trai đáng yêu ấy kịp đổi ý.
- Nếu anh đã tham gia Club này, vậy tôi cũng...
- Không! Mochi - kun, lần này ta sẽ tham gia một mình.
Sal mỉm cười kí cái rẹt vào giấy xác nhận, mắt lướt nhẹ qua cái tên Maru Sasaki lớp 10A6 trên mục danh sách thành viên của Câu lạc bộ.
Izu dở khóc dở cười.
"Thì ra điều kiện để hắn vào một Câu lạc bộ lại chính là Sal sao?"
- Hai người cùng Club cũng hay mà, với lại khó khăn lắm Mochi mới có ý tham gia Club, vậy nên...
- Không, tớ không tham gia đâu! Sal cũng đăng kí xong rồi, mình đi tiếp thôi!
Izu lừ mắt:
- Hai người giống tình nhân hơn là bè bạn đấy! Chiều nhau thế chứ...
Mochi nhoẻn miệng cười, chân đủng đủng đỉnh bước:
- Tình nhân à? Nghe cũng hay đấy!
---
Rốt cuộc thì cả ba đã đi tới tận tầng mười một mà "cái tên quái thai" theo lời của Izu vẫn nhởn nhơ chưa chịu vô Club nào. Izu chỉ hận mình không thể... đá cho hắn vài cước vì cái tội nhây nhưa, phá hỏng cả cái ngày Chủ nhật của cô.
- Này! Tớ nhắc lại lần cuối...
- Rồi rồi, tất cả các học sinh trong trường đều phải tham gia ít nhất là một Câu lạc bộ để bổ sung điểm hoạt bát của mình. Nếu học sinh nào thiếu thang điểm này thì sẽ bị hạ bậc hạnh kiểm. Zu - chan à, đây là lần cuối thứ ba của cậu rồi đấy! - Mochi hờ hững ngắt lời Izu.
- Biết vậy rồi mà sao vẫn lì như trâu vậy?
- Ơ hay, tại họ không đủ sức làm cho người hoàn hảo như tớ phục chứ bộ!
- Xùy, hoàn hảo cái mốc! Cái thứ vô kỉ luật như cậu sao lại được ông trời ban cho nhiều đặc ân thế nhỉ.
Izu lầm bầm rồi đẩy cánh cửa của Câu lạc bộ Bắn cung. Mọi chuyện bắt đầu căng thẳng từ đây, mà cái tên gây nên sự căng thẳng còn ai khác ngoài... hắn.
- Quào! Izu - san, tới đăng kí gia nhập Club hả cô bé! - Một nam sinh mặc hamaka vẫy tay bước ra.
- À không anh! Em chỉ là giúp vài người bạn đến xem qua thôi. Hai bạn ấy mới chuyển trường, nên hiện vẫn chưa có Club.
Izu mỉm cười, né người sang một bên, nhường đường cho Sal và Mochi tới làm quen với Club. Cũng may là Câu lạc bộ Bắn cung có ít nữ sinh, chứ nếu không thì cả cái phòng lớn này sẽ loạn lên vì mấy cặp mắt trái tim và những tiếng la hét mất.
- Đây là Sal Tian, còn cái tên có bản mặt lì lợm kia là Mochi Yan. Sal - kun, Mochi - kun, hai người phải gọi anh ấy là Kenji - senpai đó.
Kenji bắt tay Sal và "cái tên có bản mặt lì lợm", lòng thầm thán phục hai học sinh mới chuyển trường mà đã có thành tích thật đáng nể. Chậc! Phen này phải tìm cách lôi kéo mới được.
- Chào hai em! Anh là Kenji Katou, Leader của Câu lạc bộ Bắn cung. Câu lạc bộ này thuộc hàng top những Câu lạc bộ lớn nhất trường đó, số lượng thành viên cũng khá đông nên vào là bảo đảm không sợ buồn chán đâu. À hay là hai đứa thử vài lần bắn xem thế nào nhé. Sal - kun trước nha?
Sal vốn đang định từ chối đặng rảnh rang mà ngồi ăn bánh tiếp, nhưng Mochi đã vỗ nhẹ vào vai anh, cười cười:
- Vận động một chút cho tiêu bớt mớ bánh trái mà anh nuốt nãy giờ đi! Đừng lo, cứ làm theo lời tôi là ổn.
- Nhưng mà, ta...
- Không có chuyện gì đâu mà lo! - Kenji cười tít mắt kéo Sal đến vị trí chuẩn bị, xung quanh các thành viên reo hò cổ vũ khí thế. Biết chẳng còn đường lui nữa, Sal đành dở khóc dở cười quay về phía Mochi mà hăm he:
- Anh nhớ đó, ta mà hoạt động hơn bình thường là bao tử sẽ giãn gấp đôi nha! Liều liệu mà lo bữa tối của ta cho chu đáo.
- Có bao giờ anh bị thất vọng chưa? Lo mà chuẩn bị đi kìa!
Một cây cung được mang ra. Cung được làm từ gỗ và sợi các - bon tổng hợp nên trông khá chắc chắn. Mũi tên làm bằng tre. Ngoài ra Sal còn được nhận thêm chiếc găng tay loại ba ngón, loại thường dùng cho những người kéo loại cung có lực kéo từ hai mươi kí lô gam trở xuống.
Kenji hăng hái lắm. Anh chỉ cho Sal tư thế chuẩn bị thế nào, cách cầm cung ra sao, cả cách lắp, cách ngắm... Nội chỉ cần nhìn sơ qua thôi, ai cũng có thể thấy Kenji là người rất đam mê với Cung đạo. Kenji tận tình như vậy, vì anh biết thừa Sal chắc chẳng đụng vào cung bao giờ. Nhìn đôi bàn tay trắng trẻo không một vết chai ấy là đủ hiểu.
- Rồi, bây giờ em đưa tên cao lên. Em thấy tấm bia đằng kia chứ. Em cứ nhắm vào đó cho kĩ rồi thả tay.
Sal chăm chú làm theo. Kenji phải công nhận rằng Sal tiếp thu rất nhanh. Nếu cậu ta gia nhập thì chẳng mấy chốc sẽ tiến bộ vượt bậc.
- Thế này à? Em thả được chưa? Sắp mỏi tay rồi!
- Ừ! Được rồi đấy, thả đi Sal - san!
- Bậy! - Mochi bất chợt lên tiếng khiến cả Club ngạc nhiên quay lại nhìn - Đưa mũi tên lên cao thêm một phân nữa!