Izu dở khóc dở cười.

"Muốn nói tớ đến trễ thì nói đại ra đi! Trường mình tuyệt nhiên không hề nhỏ, giờ này cậu đi tham quan hết trường, vậy cậu tới từ lúc mấy giờ vậy?"

Sal chẳng hề hay biết Izu đang nghĩ gì, anh cười tươi:

- Mochi - kun, ta đói rồi! Không cần nếm trước đâu, anh với ta là bạn mà!

Mochi cười nhẹ, lấy trong cặp ra một cái hộp thủy tinh đựng nguyên cái Pancake bự chảng đưa cho Sal. Bên trong có muỗng nĩa đủ cả. Ở giữa chiếc bánh có kẹp mấy lớp mật ong. Bên trên bề mặt thì phủ ít kem tươi và sô cô la trắng. Izu cười méo xệch:

- Con trai có khác! Cậu không lo bị béo phì sao Sal - kun?

- Không sao đâu! Tạng người của tớ ăn bao nhiêu cũng vậy à!

- Tớ... thật sự rất muốn có tạng người giống cậu đó!

Lúc ấy Izu đã nghĩ, đã là người thì ăn tới một lúc nào đó cũng phải mập chứ. Nhưng mà cô đâu có biết rằng, Sal có phải là người đâu!

- Nè! Nuốt lẹ đi rồi vào Dream House!

Vừa nói Mochi vừa đưa cho Izu một hộp đựng bánh. Izu xua tay:

- Thôi! Tớ... không phải dạng người ăn mãi mà vẫn không mập như các cậu. Sau này tớ còn phải lấy chồng nữa đó, nên đừng có vỗ béo tớ. Xíu tớ về nhà tự làm đồ ăn ăn sau cũng được mà!

Mochi nhíu mày:

- Lấy ai vậy?

- Hơ! Dô diên, liên quan gì tới cậu?

Mochi chợt sầm mặt máng luôn hộp bánh vào tay Izu:

- Bánh Tart ít tinh bột lại là nhân trái cây! Từ giờ tới chiều chưa chắc cậu được về đâu mà lo xa. Nuốt lẹ! Yên tâm đi tớ không cho không ai cái gì đâu!

Dứt câu, anh quay ngoắt lại một trăm tám mươi độ chẳng để Izu kịp phản ứng gì thêm. Izu chằm dằm mở nắp hộp. Bên trong là một chiếc bánh Tart mỏng có rải chiwi và dâu tây ở trên trông rất bắt mắt. Cắn một miếng. Chao ôi, bột bánh giòn rụm, thơm ngon không chê vào đâu được. Đây không phải lần đầu Izu thán phục đầu bếp của nhà Tian.

- Nhà cậu có bao nhiêu đầu bếp thế?

- Một!

Izu tròn mắt:

- Một thôi á? Vậy mà phải làm cho mỗi người một món điểm tâm vậy sao? Đầu bếp ấy phải dậy lúc mấy giờ vậy?

Mochi bỗng tủm tỉm cười. Anh rút khăn giấy lau miệng cho Sal:

- Ai biết, chắc không trên bốn giờ đâu!

- Trời! Hôm nay là chủ nhật đó! Sao nỡ hành người ta như vậy hả?

Mochi nhếch mép:

- Xót à! Vậy thì tới mà làm vợ hắn đi! Cần tớ giới thiệu giùm không?

Izu phồng má:

- Bớt tào lao mía lau đi!

Rồi cô cũng quay ngoắt đi, xé miếng bánh nhồi vô miệng. Mochi chỉ còn biết phì cười, lắc đầu, ném cho cô gái tờ khăn giấy ướt:

- Ăn xong, nhớ lau cho sạch, lau cả vết ke trên mặt nhé!

Izu trợn mắt, hốt hoảng đưa ngay miếng khăn giấy lên chùi miệng:

“Chết tổ! Chẳng lẽ hồi nãy mình vội quá nên rửa mặt chưa sạch!”

- Tớ đùa đấy! Ăn tiếp đi! - Mochi bụm miệng cười.

Izu đỏ bừng mặt quay lại ném cái khăn giấy về phía anh:

- Đồ khùng! Biến!

Thế là sân trường lại được phen ầm ĩ. Cũng may là Izu không tiện tay ném luôn cái bánh, nếu không thì thể nào cũng ăn một “bài giáo huấn” của Mochi rồi!

---

Dream House quả thật rất rộng, rộng đến quá sức tưởng tượng của những người lần đầu tiên đặt chân tới đây. Izu nhớ, năm ngoái, khi vừa mở cánh cửa Dream House ra, cô đã há hốc mồm, ngạc nhiên không thể tả. Dám chắc rằng mặt cô lúc đó trông rất... thộn.

Dream House rộng ngút tầm mắt. Ở đây lại tập trung đủ mọi loại hình Câu lạc bộ trên trời dưới đất, thật đúng là ngồi nhà của mơ ước. Câu lạc bộ, nói cho gọn là Club, được tổ chức một cách riêng biệt. Có những Club có phòng riêng, có Club không cần. Chẳng hạn như những Club thể thao như chạy bộ, nhảy cao, nhảy xa...

"Chà! Dẫn hai người này tham quan hết thì cũng hơi căng à nha!"

Izu chép miệng. Cô quay sang, hi vọng được thấy vẻ mặt thộn ra của hai chàng trai. Nhưng không! Chẳng có ai trong hai người họ có phản ứng giống với những "người bình thường" khi bước chân vào đây cả.

- Ưm! Ở đây... rộng bằng phòng uống trà của ta không nhỉ?

Sal vừa hỏi vừa cắn miếng bánh Muffin thứ ba sau chiếc Pancake mà Mochi vừa đưa thêm cho anh. Izu bắt đầu nghi ngờ rằng liệu dạ dày của chàng trai có bị thủng chỗ nào không.

- Sao bằng được, trông tù túng thế này cơ mà!

- Ừ! Ta cũng thấy vậy!

Izu dở khóc dở cười.

"Gia thế thật sự của hai tên quái vật này rốt cuộc là như thế nào vậy?"

- Bên kia...

Mochi chợt đánh mắt tới một cánh cửa lớn có chữ Swimming Club.

- Câu lạc bộ bơi lội, bộ Triple S không biết tiếng Anh... Ế ế, đi đâu thế hai ông tướng?

Izu chưa kịp nói hết câu thì cả hai chàng trai đã xăm xăm đi về phía Swimming Club.

- Đi tham quan chứ làm gì? Bộ cậu dắt hai đứa này tới đây để đứng ngó tới chiều à? - Mochi đáp, không thèm quay đầu lại một cái.

Sal cười tươi với Izu:

- Tớ nghĩ là mình sẽ gặp người quen trong đó! - Rồi cũng quay đầu đi thẳng.

Izu thở dài.

"Con trai vẫn cứ là con trai! Vô ngắm gái mặc bikini thì nói toẹt ra đi, còn bày đặt tham quan với gặp người quen nữa chứ!"

Ấy thế mà... có người quen thật. Khi Izu vừa giới thiệu xong hai người với chị Leader của Swimming Club thì từ dưới mặt nước của cái hồ bơi xanh biếc rộng ngút mắt ấy, một bóng hồng chợt trồi lên, trắng trẻo và xinh đẹp đến mức bọn con trai đang bơi quanh đó phải tìm ngay khăn giấy chặn máu mũi lại nếu không muốn nước hồ bị nhuộm đỏ.

- Onii - chan! Anh Mochi!

Vừa thấy hai người anh, mắt Jun đã sáng lên, vẫy tay lia lịa rồi chạy ton ton lại. Mái tóc xanh biếc của cô gái lúc này đã được búi gọn hai bên, trông đáng yêu hết sức. Dáng người của cô không phải thuộc dạng bốc lửa nhưng cũng dư sức kiêu ngạo so với những cô gái đồng trang lứa khác. Izu bất giác nghĩ, nếu cô có một đứa em gái như vậy, chắc là cô sẽ nhè con bé ra mà nựng nịu suốt ngày thôi.

- Onii - chan, tham gia Club bơi lội với em đi. Em hứa là sẽ không để ai bắt nạt anh đâu! - Jun vừa nói vừa lắc lắc cánh tay Sal nài nỉ.

Sal cười nhẹ:

- Em thừa biết là anh không hợp với mấy loại thể thao tốn hơi tốn sức như vậy mà!

Jun nhắm thấy không khả thi, quay sang cầu cứu Mochi:

- Anh Mochi, nói giúp em đi...

- Em biết mà, lời nói của Sal đối với anh là tuyệt đối! - Mochi phán xanh rờn. Gương mặt không chút biểu cảm.

"Đúng là cái loại người chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!"

Izu liếc mắt thầm nghĩ.

Jun xụ mặt xuống, nũng nịu:

- Em thích bơi, nhưng chẳng có ai chơi chung với em hết. Chán chết đi được!

- Anh nghĩ ở đây có người rất muốn chơi chung với em đó! - Sal cười, mắt hướng về phía sau Jun - Cậu nhóc ấy nhìn em suốt nãy giờ rồi kìa!

- Hở?

Jun quay ngoắt lại, bất chợt chạm ánh mắt của cậu con trai ấy. Chàng trai không đoán được việc bị Jun quay lại bất ngờ như vậy, liền đỏ mặt cúi cái pặc xuống, mạnh tới nỗi cậu có cảm giác cái đầu suýt chút nữa là rớt khỏi cổ. Cậu không phải dạng điển trai như Mochi, hay cuốn hút như Sal, nhưng trông gương mặt của cậu khá dễ thương. Mắt to hai mí, dáng vẻ thông minh sáng láng khá ưa nhìn. Đặc biệt là lúc cậu ngượng trông lại càng đáng yêu hơn nữa. Ấy vậy mà Jun chỉ liếc mắt nhìn có một cái hờ hững rồi lại quay trở về với anh trai ngay:

- À! Cậu ta hả? Maru Sasaki, lớp trưởng lớp em đó. Lúc em mới nhận lớp là em biết thừa cậu ta thích em rồi. Nhưng mà em chẳng quan tâm. Em cần onii - chan thôi là đủ rồi!

Jun cười toe toét:

- Anh không vào Club bơi lội thì thôi, không ép anh nữa! Anh đi tham quan tiếp nha. Nhớ là thích cái gì thì cứ tham gia liền đó! Miễn nó khiến anh vui là được rồi, và nhớ... phải nhớ điều này nữa...

Bất giác nụ cười của Jun trở nên cực kỳ quyến rũ, đôi mắt long lanh trong trẻo, và đôi môi đỏ tươi chúm chím như mời gọi:

- Trọn đời này em chỉ yêu mình anh thôi!

Nói xong Jun lại toét miệng cười. Izu cũng che miệng cười.

"Uầy! Cô bé này thật biết cách đùa ghê đi. Đáng yêu quá!"

Bất ngờ, Jun quay sang phía Mochi vòng tay ghì cổ chàng trai xuống, cái miệng xinh xắn khẽ lướt qua vành tai anh. Vài tiếng nhỏ xíu trong trẻo rót vào tai Mochi:

- Tối nay, ngươi ghé phòng dụng cụ. Ở đó có gì đó không ổn!

- Tuân mệnh! Công chúa!

Mochi đáp khẽ nhưng c ũng đủ để Jun nghe thấy. Mỗi lần Jun thay đổi cách xưng hô như thế thì anh thừa hiểu rằng cô đang nói về chuyện chính sự.

Jun buông đôi tay trắng muốt ra khỏi cổ Mochi, cười tươi:

- Ba người đi vui vẻ nhé! Em xuống bơi vài vòng tiếp.

Sal cũng cười, nhưng trong ánh mắt thoáng vẻ lo lắng:

- Em ở lại vui vẻ! Nhưng nhớ lời anh dặn nè, em không thích người ta, không có nghĩa là em được yên thân đâu. Cẩn thận nhé!

Nói xong, anh ra hiệu cho Izu và Mochi cùng rời đi. Đợi cho đến khi cánh cửa Câu lạc bộ đóng lại, Jun mới thở dài, lẩm bẩm:

- Nii - chan, anh càng ngày càng tinh thông thuật tiên tri đó!

Nói đoạn, Jun khẽ liếc mắt về phía phòng thay đồ nữ. Ở nơi đó, hiện đang có một cặp mắt khác nhìn ngược ra đây. Cặp mắt ấy thấy mắt của Maru cả buổi trời chỉ trông theo một cô gái xinh xắn có mái tóc xanh như nước, bất giác tối sầm lại...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play