Hôm ấy, Kofu lấy lí do nhà có việc, xin phép Hội học sinh về sớm trước khi buổi họp mặt kết thúc. Trước khi đi, anh không quên nhét vào tay Izu một mảnh giấy nhỏ, nhắn vài chữ: Tớ muốn nói chuyện với cậu một chút!
Thế nên, chừng mười lăm hai mươi phút sau, Izu cũng xin phép về sớm. Nói là sớm nhưng thực ra cả hội đã giải quyết được gần hết nội dung buổi họp rồi, cũng bởi tốc độ làm việc của Dara quá ư là thần tốc đi. Không cần biết bảng điểm của senpai này thế nào, nhưng cách tổ chức và sắp xếp công việc chuyên nghiệp của anh thật khiến cho Izu không khỏi khen thầm. Cô bé thư kí Jun thì nhí nhảnh năng động, rất đáng yêu. Có vẻ như cô bé đặc biệt tỏ ra rất thích thú đối với các lễ hội. Sal thì hơi ít nói một chút, nhưng một khi đã mở miệng nói thì toàn là những ý kiến rất sáng tạo và hữu ích. Còn cái tên cuối cùng, đúng rồi, cái tên trời đánh ngồi bên trái cô ấy, hắn hầu như toàn ngồi chơi xơi nước suốt buổi họp. Izu thật sự rất muốn hỏi hắn một câu:
- Cậu tham gia Hội học sinh chỉ để ngồi hóng máy lạnh à?
Chà, nhưng mà công nhận nha, bữa trưa mà hắn mang tới hôm nay thật sự rất ngon. Không biết người nấu đã cho những nguyên liệu gì vào thức ăn mà có thể biến những món đơn giản ấy trở nên đậm đà đến vậy!
Bước xuống khỏi tòa nhà, Izu đảo mắt nhín quanh. Không khó để có thể thấy được, cách đó không xa, chính xác là dưới một tán cây hoa anh đào, Kofu đã ở đó đợi cô tự lúc nào. Gương mặt chàng trai lộ rõ vẻ suy tư. Hình như anh đang nghĩ đến điều gì lung lắm.
- Kofu-kun! - Izu tiến về phía anh cất tiếng gọi - Cậu muốn nói gì với tớ vậy?
Nghe tiếng gọi, Kofu giật mình nhìn lên thì bắt gặp gương mặt xinh xắn cùng đôi mắt trong trẻo của Izu. Nhưng anh không cười, cũng không vội vàng chào đón cô như mọi khi. Ngược lại, Kofu đứng thẳng dậy, ánh mắt nghiêm trọng nhìn thẳng vào Izu:
- Izu-chan à! Tớ... thật sự không muốn làm cậu lo lắng đâu, nhưng mà... tớ buộc phải nói với cậu điều này...
Izu tròn xoe mắt:
- Có chuyện gì thế, Kofu?
- Izu-chan, tớ thành thật khuyên cậu... Đừng nên tiếp xúc với những người đó!
- Những người đó? Ai cơ?
- Tất cả các thành viên mới của Hội học sinh!
- Kofu-kun à... Đừng như vậy mà! Dần dần mọi người cũng sẽ quen nhau hết thôi, tớ thấy họ cũng không đến nỗi tệ đâu!
Đến lượt Kofu tròn mắt, anh vội xua tay:
- Izu-chan, không phải do tớ không thích họ đâu! Chẳng qua... - Ánh mắt chàng trai chợt nghiêm túc trở lại - Chẳng qua, tớ không thể “nhìn” ra được bất cứ thông tin gốc gác gì của tất cả bọn họ.
- T... tất cả luôn sao? - Izu há hốc mồm, kinh ngạc quá đỗi.
Chàng trai thở dài, tựa lưng vào thân cây:
- Có thể sẽ khó tin thật đấy, nhưng tớ chắc chắn là năng lực của tớ hoàn toàn ổn định. Hơn nữa, cậu thấy rồi đó, những thành viên mới này, đều có quan hệ với nhau. Dù họ có giỏi thật, nhưng... thật sự vẫn tớ cảm thấy ở đây có điều gì đó rất bất thường...
- Tớ hiểu! Và tớ tin cậu mà Kofu-kun. Có điều tớ không thể lý giải được việc nhà trường lại thiên vị nhà Tian đến vậy nữa. Tớ... cũng chưa từng nghe tên tập đoàn nào trong nước nằm dưới sự quản lý của dòng họ Tian cả. Ấy vậy mà quyền lực của họ đối với nhà trường có vẻ như không hề nhỏ. Thật sự, rất là kì quái nha!
Kofu trầm ngâm một chút, rồi bất chợt đưa ra giả thuyết:
- Izu-chan, cậu có nghĩ rằng, có loại năng lực nào đó có thể điều khiển con người không?
- Điều khiển con người? Ý của cậu là Ban giám hiệu bị điều khiển? - Izu sửng sốt - Sao có thể chứ?
- Có gì là không thể đâu Izu-chan? Chúng ta chẳng phải cũng đang sở hữu những loại năng lực mà con người không thể có sao?
Izu cúi đầu im lặng suy nghĩ một lúc, rồi cô gật gù:
- Cũng không phải là không có khả năng, nhưng... họ phải tìm cách vào Hội học sinh để làm gì chứ?
- Cậu nghĩ xem, Hội học sinh lại là nơi quản lí nhân sự trong trường, gia nhập Hội học sinh thì sẽ dễ dàng nắm được thông tin của tất cả các học sinh và giáo viên. Ngoài lí do này ra, tớ tạm thời không nghĩ được gì khác cả. Hơn nữa, không chỉ một mà là bốn người đó. Tự nhiên cả anh em bạn bè nhà Tian kéo nhau hết vô Hội học sinh, tớ... nghi ngờ là sau chuyện này có một âm mưu gì đó...
Izu bặm môi, im lặng. Chàng trai tiến lại gần, bất chợt nắm lấy tay cô gái, giọng nói trìu mến xen chút lo lắng:
- Izu-chan... Tớ thật sự không hề muốn thấy cậu bị cuốn vào rắc rối. Thế nên, cậu hãy cố gắng tránh tiếp xúc với họ hết mức có thể, có được không? Bây giờ ở trong Hội học sinh, chỉ còn tớ với cậu là cùng thuyền. Chuyện về năng lực, hay bất cứ vấn đề gì khúc mắc, cậu cứ nói với tớ thôi, tớ sẽ cố gắng giải quyết hết, không để cậu phải nhọc công đâu, Izu-chan...
Đúng là Kofu rất quan tâm đến Izu, tuy nhiên, lúc nói ra câu này, có vẻ như nguyên nhân chính nghiêng về sự ích kỉ của cá nhân chàng trai hơn. Sau khoảnh khắc bất ngờ, Izu vội rút tay lại, cắn môi:
- Kofu nè, dù sao thì... tất cả cũng mới chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi. Chúng ta thử nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực hơn xem. Anh Dara và Jun thì tớ không rõ, nhưng tớ đã từng tiếp xúc với Sal vài lần rồi. Theo tớ thấy, Sal thật sự rất hiền lành và thân thiện. Cậu ấy mới tới trường có hai ngày mà đã kết được khá nhiều bạn đó!
- Hoàn toàn không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài được đâu Izu-chan. Sal thì tớ chưa thể đưa ra ý kiến gì. Tuy nhiên, về phần cô bé Jun, tớ phải cảnh báo với cậu rằng, cô bé ấy thật sự không tầm thường đâu. Cái vẻ ngây ngô đáng yêu đó, không phải là con người thật của nhỏ.
Izu tròn mắt ngạc nhiên:
- Sao cậu lại nghĩ thế?
- Izu-chan à, tớ nói cái này có thể sẽ làm cho cậu có chút khó chịu, nhưng mà, tớ nhìn con gái ít bao giờ sai lắm. Trước đây, không ít cô gái giả vờ ra vẻ ngây thơ để lấy lòng tớ. Tớ biết hết, riết rồi tớ cũng quen. Cậu biết không, Jun-san trông đáng yêu thật đấy, nhưng trong ánh mắt của cô bé, tớ cảm thấy được có chút gì đó mộng mơ, có cả chút phiền muộn. Ấy vậy mà Jun vẫn diễn vai cô gái hồn nhiên trong sáng rất đạt. Theo tớ thấy, những thành viên mới của Hội học sinh, chẳng nên bỏ qua ai cả...
"Kofu-kun, cậu để ý con gái nhà người ta thật là kĩ đó nha!"
Izu nghĩ thầm.
- Kofu-kun nè, tớ không nghĩ là tớ sẽ chấp nhận trốn tránh đâu, mà có muốn trốn cũng không được, huống chi tớ lại còn cùng lớp cùng bàn với Sal và Mochi nữa. Hơn nữa, tớ là Hội trưởng Hội học sinh, giải quyết những chuyện như thế này là trách nhiệm của tớ. Tớ sẽ cân nhắc và để ý chuyện này. Nếu họ thật sự có ý đồ gì không tốt với trường của chúng ta, tớ sẽ tìm mọi cách ngăn cản cho bằng được. Còn nếu không phải thế thì quá tốt rồi, Hội học sinh toàn những người có năng lực đặc biệt cũng là chuyện tốt, làm bạn với nhau kể cũng không tệ!
Izu mỉm cười tươi tắn. Anh chàng Hội phó đang định phản bác thêm điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy gương mặt rạng rỡ và ánh mắt tràn đầy niềm tin ấy, anh biết thừa là có phản bác cũng không ích gì, anh chỉ đành cười nhẹ:
- Izu-chan à, cậu lúc nào cũng đáng yêu như thế! Đã vậy thì tớ cũng không ngăn cản cậu nữa. Tớ ủng hộ cậu. Bây giờ chúng ta là người cùng hội cùng thuyền rồi, nếu cậu có gặp khó khăn gì thì nhớ cho tớ biết nhé! Tớ sẽ cố gắng giúp cậu hết mức có thể. Và nếu có gặp gì nguy hiểm, tuyệt đối đừng liều nhé! Tớ không thích nói gở đâu, nhưng… cậu mà bị làm sao thì tớ buồn chết mất...
Izu không nói gì nữa, chỉ mỉm cười đáp lại. Trong lòng cứ tự trách cứ bản thân:
“Đáng yêu như thế, sao lại không thể yêu nhỉ? Ông trời hỡi, ông định để con ế dài dài thế này mãi sao? Con đã mười bảy tuổi rồi đó!!! Ahuhu…”