- Anh suy nghĩ lại rồi, anh tin em nhưng không thể tin người đàn ông kia!
Đại Ngọc cáu kỉnh, trừng mắt nhìn Lý Khôi Vĩ. Người đàn ông chết tiệt này, một giờ sáng lại chạy qua nhà cô đòi vào ngủ. Anh ta không có nhà chắc? Nếu đã không có nhà thì cái căn nhà to như lâu đài của anh ta là gì? Chuồng heo chắc?
- Lý Khôi Vĩ, anh lại phát bệnh gì đấy?
Cô vò tóc bảo, Lý Khôi Vĩ lơ cô bước vào trong. Đại Ngọc biết chẳng cách nào chặn anh lại đành thở dài bất lực, dù gì nhà đã có một kẻ ăn dạ, thêm một người nữa cũng không sao. Lý Khôi Vĩ đi vào việc đầu tiên là đi tìm Nhất Sơn, thấy trong phòng cô không có dấu tích của cậu thì thở phào nhẹ nhõm. Song căn phòng đối diện phòng cô mở cửa, Nhất Sơn không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, lướt ngang qua đi vào phòng bếp uống nước.
Lý Khôi Vĩ nhíu mày, anh đã từng tới nhà cô, mọi lần đều cố mở căn phòng này ra nhưng đều không được, lại không thể hỏi cô nên đành thôi. Thì ra đây là phòng của cậu ta. Anh luôn cảm thấy có gì đó rất bí ẩn ở Nhất Sơn, nhưng không thể lý giải được. Chỉ biết, gia thế của Nhất Sơn không tầm thường!
Nhất Sơn cũng vậy, cậu ta ngay từ lúc thấy Lý Khôi Vĩ trên báo chí, biết anh có quan hệ với chị mình liền cảm thấy người đàn ông này không tầm thường, cẩn thận là trên hết.
- Anh đến đây làm gì?
Nhất Sơn cầm chai nước đi lên, nhìn Lý Khôi Vĩ từ trên xuống dưới. Còn sợ cậu có ý đồ với Đại Ngọc? Làm ơn đi, chỉ có những kẻ mù mới đi thích chị ta. Cậu đây chỉ hận không thể tránh càng xa càng tốt
- Ngủ
Chỉ một từ, ngắn gọn, xúc tích, dễ hiểu!
Đại Ngọc bước vào, trước tiên nhìn Lý Khôi Vĩ xong nhìn Nhất Sơn.
- Tuyệt đối, đừng có phá hỏng giấc ngủ của bà đây, thêm một lần nào nữa!
Nói rồi xoay người bước về phòng..
Đêm đó, đều không có chuyện gì xảy ra. Cho đến sáng hôm sau..
Khi mà cô vừa vào đến bếp, đã thấy hai người đàn ông tranh cãi:
- Không được, sáng nên ăn cái gì đó thanh đạm một chút!
Lý Khôi Vĩ hung hăng nói, Nhất Sơn cũng không nhịn:
- Đạm cái đầu anh, chị ta không thích ăn lạt.
- Sáng ăn đồ dầu mỡ không tốt.
- Này, anh đừng có cố chấp như vậy, đây là nhà ai, hả?
- Là nhà cậu chắc?
- Vậy là nhà anh chắc?
- Nhà của vợ tôi!
- Chị tôi biến thành vợ anh từ khi nào? Mơ đi, là nhà của chị tôi!
Thấy hai người trẻ con tranh cãi, Đại Ngọc xoa thái dương, lên tiếng:
- Là nhà của tôi, hai người có muốn ra đường không?
Cả hai im bật, mỗi người tự làm món của mình, không tranh cãi.
Trước mặt cô là một tô cháo yến mạch và một dĩa trứng chiên cùng thịt xông khói và sandwich.
-.......
Cô không nói gì, ăn sáng. Lần sau nhất định cô phải dậy sớm, bằng không sẽ chết vì no mất. Ăn xong, cô thay đồ chuẩn bị đi làm.
- Em đưa chị đi
- Anh đưa em đi
Và rồi tiếp tục là màn đấu mắt xẹt điện. Đại Ngọc nhìn cả hai, thẳng thừng đi đón taxi.
-.....
Được rồi, cô bị chọc giận thật rồi.
Trưa hôm đấy, Lý Khôi Vĩ đến rước cô đi ăn trưa. Ngồi trong nhà hàng, vừa ăn cô vừa hỏi:
- Từ công ty anh đến công ty Bạch Minh Phong không gần, dạo này Lý tổng có vẻ nhàn hạ nhỉ?
- Vì người đẹp, bất cứ lúc nào anh cũng rảnh
Dẻo miệng, hừ.
Lại nhớ đến Nhất Sơn, Lý Khôi Vĩ không khỏi khó chịu:
- Nhất định em phải sống chung với cậu ta sao? Anh có thể mua cho em một căn nhà mới, không thì dọn sang sống chung với anh đi!
Đại Ngọc cắt miếng thịt đưa vào miệng, làm cho anh có cảm giác miếng thịt đó là mình, nổi da gà.
- Giữa em và Nhất Sơn không có gì cả, không cần anh lo lắng dư thừa.
- Anh tin em, nhưng cậu ta thì không thể. Đại Ngọc, cậu ta là đàn ông, đàn ông đó. Không phải là đứa em trai bé bỏng nữa. Mà em phải biết, đàn ông khi hứng lên chẳng khác gì cầm thú..
Nói xong, Lý Khôi Vĩ có cảm giác như anh đang tự tát vào mặt mình!
- Giống như anh?
Được rồi, không còn là cảm giác nữa mà là thật. Lý Khôi Vĩ như tự tát vào mặt mình!
- Anh là ngoại lệ!
Lý Khôi Vĩ cười, bị cô nhìn một cái liền tắt nụ cười.
Đại Ngọc hiểu anh đang lo cái gì, nhưng cô là ai chứ? Trần Đại Ngọc, thân thủ tốt, không tin cô không thể tự bảo vệ mình!
Tối hôm đó, khi cô trở về nhà thì thấy Nhất Sơn nằm trên sofa, chăm chú nhìn vào màn hình. Vừa về thấy cô về đã như cún con thấy chủ về, không ngừng vẫy đuôi
- Em đã làm cơm tối rồi, chỉ đợi chị về ăn thôi!
Tắm xong, cô ngồi vào bàn ăn cùng ăn cơm với Nhất Sơn. Lại nói, Nhất Sơn nấu ăn cực kì ngon, lại có cùng sở thích ăn uống với cô.
Ăn xong, cô giành lấy phần rửa chén, còn Nhất Sơn thì gọt hoa quả.
- Nói thật đi, lần này trở về đã gặp rắc rối gì?
Cô vừa rửa chén vừa hỏi, giọng rất bình tĩnh. Nhất Sơn khẽ run, nhưng nhanh chóng giấu nét mặt khó coi vào trong, cười rạng rỡ:
- Gặp rắc rối gì chứ? Nhớ chị nên về thăm thôi!
-.....
Cô im lặng, không khí trở nên lạ thường. Nhất Sơn tưởng cô đã tin, liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vài phút sau, cô lại cất giọng:
- Anna đâu?
Động tác đang gọt hoa quả của Nhất Sơn khựng lại, cậu quay sang nhìn cô. Đại Ngọc lau tay, bước tới trước mặt cậu, giành lấy con dao cùng trái táo cậu đang gọt dở.
Anna, là người yêu của Nhất Sơn, năm nay vừa tròn mười tám
- Nghe nói, nhiệm vụ lần này phái hai đứa đi, sau đó chỉ một quay về, một bốc hơi không thấy tâm hơi.
Sắc mặt Nhất Sơn từ trắng sang tím rồi tối sầm lại. Đến lúc này, cậu cũng không thể giấu được cô nữa:
- Chị, tha thứ cho thằng em bất tài nữa!
Nghe xong, trái tim của cô đánh lệch một nhịp. Nhìn Nhất Sơn, nói:
- Anna đâu?
Nhất Sơn đáp, giọng run run:
- Gieo mình xuống biển, không tìm thấy tung tích!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT