- May mà đã chuyển vào viện lại, không thì ở nhà đến thánh cũng trở tay không kịp
Vĩ An nhìn Đại Ngọc được tiêm thuốc an thần nằm yên trên giường mà khẽ thở dài một hơi. Nhất Sơn nắm lấy một tay cô, khuôn mặt không khỏi thể hiện sự lo lắng ra.
- Tôi cảnh cáo cậu, không được tiết lộ bất cứ thứ gì cho em ấy nghe nữa.
Vĩ An gằn giọng cảnh cáo Nhất Sơn, cậu ta nhìn anh ta rồi cúi đầu, tự biết lỗi của bản thân.
Hừ, rõ ràng là đã tốt hơn nhiều rồi vậy mà còn gặp thằng nhóc ngu ngốc này nữa, coi như bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển rồi.
- Đợi em ấy tỉnh lại thì nhấn nút ở đầu giường, tôi sẽ đích thân đến kiểm tra
- Tôi biết rồi
Mỗi người đều có một số phận, vậy thì ông trời ơi có thể cho tôi hỏi rằng..Vì sao một người lại phải sống khổ đến vậy, không buông được quá khứ, cứ tự dằn vặt bản thân mình như vậy? Là do số phận hay là do con người ta quá cố chấp....
Vĩ An vừa ra khỏi phòng thì đã có người gọi đến:
- Làm sao?
- .....
- Đã ngủ rồi, nếu mày lo như thế thì đem mặt về đây mà chăm người ta đi. Đây không phải là do lỗi của mày à?
Vĩ An vừa đi vừa mắng, bên kia nói gì đó khiến anh ta cười khẩy rồi nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tao nói cho mày biết, tao vừa nhìn đã thấy giữa thằng nhóc Nhất Sơn với em ấy là không bình thường rồi, mày còn không về là mất như chơi đấy.
- Đuổi là mày đi? Được rồi tao không nói nữa, dù sao em ấy không thiếu người chăm, tao cũng đang cô đơn không ngại đem mỹ nữ vào vòng tay đâu!
Một tháng sau.
Đại Ngọc ngồi trên xe lăn ở ngoài khuôn viên của bệnh viện, đầu hơi ngước lên, hai mắt nhắm lại. Vĩ An hôm nay là ngày nghỉ nên vào thăm cô mặc dù ngày nào có mặt ở đây đều đi qua ngó cô vài lần mới an tâm. Anh khẽ thở dài, chẳng biết vì sao mà mình phải khổ sở như này.
- Ngọc
- Ừm?
Cô lười nhác đáp bằng âm mũi, Vĩ An nhìn cô một chốc rồi nói:
- Đã quyết định chưa?
Đại Ngọc im lặng không đáp, hôm nay ngoài khuôn viên vắng hơn nhiều, cô rất ít khi xuống đây nhưng mỗi lần xuống sẽ nghe được tiếng cười đùa của lũ trẻ, hay tiếng nói chuyện xôn xao xung quanh. Vĩ An nhìn cô, đưa tay đặt lên vai cô, khẽ thở dài:
- Kéo dài sẽ không tốt cho sau này, em phải quyết định nhanh lên.
Cô mở mắt ra, chớp vài cái vẫn là một màu tối đen như mực.
- Nhưng thấy lại để được gì, không cần thiết nữa rồi...
Bởi vì thế giới này vốn bị vấy bẩn, dù thấy nó hay không thì vẫn là một màu đen mà thôi...
Lý Khôi Vĩ ngồi trong phòng họp, lắng nghe cấp dưới trình bày. Đôi lúc nghe đến chỗ khiến anh không hài lòng, chân mày tự khắc chau lại người đang trình bày thấy thế cũng run theo. Ngón tay thon dài theo thói quen gõ lên mặt bàn, từng nhịp từng nhịp một, đôi mắt híp lại nhìn màn hình led trước mặt.
Thư kí đứng phía sau cũng nhìn ra, anh đang rất không hài lòng. Lý Khôi Vĩ nghe được một lúc thì không nghe nỗi nữa, đưa tay ra hiệu dừng. Cả phòng im lặng không một tiếng động, dường như không ai dám thở mạnh cả. Đôi mắt anh lạnh buốt, nhìn người đang đứng trình bày, nói:
- Tất cả làm lại một lần nữa rồi đưa cho cấp trên của anh xem, cảm thấy ổn thỏa thì đưa lên. Còn các phòng còn lại, cho các người thêm thời gian, đừng để lần tiếp theo là đơn thôi việc nằm trên bàn. Tan họp!
Sau đó anh đứng dậy đi ra khỏi phòng, mọi người mới dám thở. Thư kí cũng nhanh nhẹn đi theo anh, sau đó báo cáo lịch trình tiếp theo. Lý Khôi Vĩ vừa nghe vừa bỏ bớt một số việc không hứng thú. Thư kí nói:
- Tối nay Lâm tổng có hẹn ngài ở nhà hàng S ạ.
- Lâm tổng?
- Vâng, Lâm tổng Lâm Thiên Ân ạ.
Nghe đến cái tên này thôi anh đã thấy nhức đầu. Nhưng cái tên là còn dai hơn đĩa, không đi thì hắn tìm đến tận nơi, chèo kéo anh đi bằng được. Thật khiến người ta vừa ghét vừa hận.
- Được rồi, đi làm việc đi.
Trong phòng làm việc anh có một gian phòng nghỉ nhỏ, Lý Khôi Vĩ vào đấy tắm qua rồi ngã người xuống giường nghỉ ngơi một chút, đã hai ngày rồi anh chẳng chợp mắt nổi. Gác tay lên trán suy nghĩ, lần này tên họ Lâm kia tìm đến anh không phải đơn giản.
Trên bàn ăn, Lâm Thiên Ân cứ nhìn người đối diện cười cười nhìn rất gian xảo. Lý Khôi Vĩ ăn được vài miếng thì phải dừng lại, nhìn hắn một cái:
- Chuyện gì mau nói
- Không có gì, tìm cậu ăn một bữa không được sao?!
- Thế thì mau ăn đi, anh cứ cười cười kiểu đấy người ta lại tưởng anh thích tôi
- Thật ra thì cũng có một chuyện cần hỏi Lý thiếu..
...Tôi biết ngay mà, con người anh thì có gì tốt đẹp chứ.
Lý Khôi Vĩ gật đầu tỏ vẻ mình đang nghe, miệng thì không ngừng nhai. Lâm Thiên Ân nhìn anh hồi lâu mới mở miệng:
- Người này là do cậu làm?
Mắt anh khẽ động lướt qua tấm ảnh trên bàn, con ngươi dừng lại vài giây rồi di chuyển sang nơi khác. Anh nói:
- Người của anh?
Lâm Thiên Ân cầm lấy tấm ảnh, nhìn một hồi lâu rồi mới cười nói:
- Ban đầu tôi cứ nghĩ là do Trương Quy Hoàng nên đã đến tìm tên đó để hỏi chuyện, không ngờ hắn lại nổi điên lên đuổi tôi đi. Nhìn kĩ lại, đây không phải phong thái của hắn.
Nói đến đây, Lâm Thiên Ân dừng lại nhìn thẳng vào người trước mặt, thanh âm giống vừa cười vừa nói:
- Rất lâu rồi mới thấy, bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Lý Khôi Vĩ ngước lên, ánh mắt lạnh như băng, con ngươi sâu hút khiến người ta nhìn vào chẳng biết anh đang tính toán điều gì. Anh không cười, hơi thở mang đầy nguy hiểm. Lâm Thiên Ân vẫn giữ nụ cười trên môi:
- Thật ra tôi đang tìm người này, ai ngờ cậu đã ra tay trước rồi
Vốn dĩ anh chẳng còn tâm tư quan tâm chuyện người khác, chỉ nhìn người trước mặt một lát rồi tiếp tục dùng bữa. Lâm Thiên Ân giống như một tên xấu xa, tiếp tục nói:
- Anh quan tâm mày nên mới tìm đến, chẳng phải anh đang làm sứ giả hòa bình sao? Mày với tên điên, không phải sao? Nhưng mà Kino, mày tội tình gì phải chấp tên điên không tim không phổi đó chứ.
- Tôi với anh ta không có gì cả, anh đừng nói xằng bậy
- Được được... đến cả trả lời cũng giống nhau như vậy..
Lâm Thiên Ân nhận ra tâm trạng anh không tốt, cố gắng im lặng để anh ăn xong. Lý Khôi Vĩ cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt gian xảo của sứ giả hòa bình tự xưng kia, ăn hết bữa này.
Những tưởng hắn đã buông tha anh rồi, nhưng không.
Sứ giả hòa bình cười đầy ngọt ngào, có chút nghiêng đầu đưa một tấm ảnh khác đến trước mặt anh:
- Những chuyện cậu làm đều vì một người, đúng không Kino?
Anh nhìn tấm ảnh đó, gân xanh trên trán hiện lên. Sứ giả hòa bình cười mỉm chi, nói tiếp:
- Ngoài mặt thì không quan tâm, vô tâm vô tình nhưng bên trong cậu luôn cho người săn lùng ráo riết, không ngại mang tiếng ác, không ngại tay dính máu.
Lâm Thiên Ân hào phóng ném tấm ảnh đến trước mặt anh, môi nhếch lên càng cao:
- Không sợ khi em ấy biết chuyện sẽ càng thêm sợ cậu sao?
Anh ngước lên, ánh mắt hoàn toàn vô cảm:
- Không thể nào, bởi vì tôi đã làm rất "sạch sẽ"
Một đời sau này của cô, minh bạch, trong sáng không một vết dơ, không có anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT