Bọn họ sẽ sợ nữ nhân rác rưởi Dịch Hiểu Đồng này chắc, thật nực cười, ba người bọn họ không hề nghĩ tới điều này.

“Thực phẩm tập đoàn Mẫn thị sản xuất ra đều dùng mỡ người chết để rán.” Ninh Thư cười híp mắt nói.

Thực phẩm của tập đoàn Mẫn thị chiếm 60% định mức thực phẩm cả nước, chính là ông trùm lũng đoạn ngành này. 

“Cứ là chất béo thì đều là mỡ người chết.” Ninh Thư nói linh tinh, dù không phải sự thật thì cũng có người tin, một khi đồn ra ngoài, nhìn thấy đồ của tập đoàn Mẫn thị, sẽ chỉ nghĩ tới mỡ người chết.

“Cô nói bậy cái gì đó?” Mặt Mẫn Hạo Sơ trắng toát, quát Ninh Thư: “Cô phải chịu trách nhiệm với lời của mình đó.”

Ninh Thư gật đầu: “Tôi chịu trách nhiệm, tôi nghe cậu nói với Mục Dạ Diệu và Ẩu Hạo Hiên, nói dầu chiên đồ của nhà cậu đều là mỡ cắt từ thi thể vừa mới chết, rẻ hơn dầu thực vật và mỡ heo nhiều, cậu nói như vậy sẽ tiết kiệm được chi phí, còn kêu bạn cậu đừng mua đồ nhà cậu.” 

“Cô…” Mẫn Hạo Sơ tái mặt, toàn thân run rẩy, lời đồn này có lực sát thương thật kinh khủng, bọn họ đem tất cả thực phẩm của tập đoàn đi kiểm nghiệm, dù đồ có đảm bảo thì dân chúng tin chắc?

Sẽ không tin đâu, dù bọn họ khẳng định không có mỡ người chết thì cũng chẳng ai mua.

Mẫn Hạo Sơ nhìn về phía bố mình, sắc mặt bố hắn cũng hơi tái nhợt, nhưng vẫn khá trấn định, nhưng khi Mẫn Hạn Sơ nhìn thấy tay ông run nhè nhẹ, mới biết ông đang rất mất bình tĩnh. 

“Dịch Hiểu Đồng, lời cô nói ảnh hưởng đến kế sinh nhai của vô số công nhân của tập đoàn Mẫn thị, cô nói bậy như vậy sẽ cắt đứt đường sống của người ta đó.” Mẫn Hạo Sơ run rẩy nói.

“Hứ, lẽ nào chỉ có Mẫn gia các người mới nuôi được người ta chắc, có lên thì phải có xuống, những nhân viên này có thể đến công ty thực phẩm khác làm, ai rời khỏi ai không thể sống còn chưa biết đâu.” Ninh Thư mỉm cười: “Tôi đọc ít sách, các người đừng gạt tôi, công ty các người sụp đổ, ngành thực phẩm sẽ càng có nhiều tiềm năng mới đúng.”

Ông trùm lũng đoạn nghành này ngã xuống, các công ty nhỏ khác mới có cơ hội phát triển, lũng đoạn là sự hạn chế, đặc biệt thực phẩm cũng không phải sản phẩm có tính sáng tạo khoa học kỹ thuật. 

Bố Mẫn Hạo Sơ liếc nhìn Ninh Thư, kéo cổ áo Mẫn Hạo Sơ, kêu hắn đi.

“Ta đã nói rồi, đừng có coi thường bất cứ ai, cái đinh nhỏ mấy cũng có thể đâm cho người ta chảy máu.” Vừa lên xe, bố Mẫn Hạo Sơ liền quát Mẫn Hạo Sơ, còn tát hắn một bạt tai.

Mẫn Hạo Sơ bị đánh đến ngẩn người, suýt hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt lập tức sưng lên, đến mắt thường cũng dễ dàng nhận ra. 

“Mày đúng là thằng chỉ biết khôn vặt mà.” Bố Mẫn Hạo Sơ lạnh giọng nói: “Mẫn gia sớm muộn gì cũng sụp đổ trong tay mày.”

“Mày nghĩ lời đồn này mà truyền ra ngoài thì bao nhiêu người muốn lột da rút thịt chúng ta.” Bố Mẫn Hạo Sơ lạnh giọng nói: “Bọn tiểu bối chúng mày sống quá sung sướng, quá không biết điều rồi.”

“Bố, bây giờ phải làm gì đây?” Mẫn Hạo Sơ mím chặt môi, hắn không hối hận việc bắt nạt Dịch Hiểu Đồng, chỉ hối hận đã không giải quyết Dịch Hiểu Đồng sớm một chút. 

Với bối cảnh gia thế của ba bọn họ, hoàn toàn có thể che giấu chuyện hai người chết.

Ai ngờ bây giờ Dịch Hiểu Đồng lại có dũng khí phản kháng chứ.

“Làm sao bây giờ, mau mở cuộc họp khẩn cấp.” Bố Mẫn Hạo Sơ xoa trán, mệt mỏi nói, trông mặt không mấy lạc quan. 

Hai bố con Mẫn gia đi rồi khiến bầu không khí càng nặng nề, Ninh Thư đã từ bỏ nhiệm vụ này nên cũng không hề lo được lo mất.

Hôm nay cô không thể sống ra khỏi vườn trường rồi, những người này sẽ không bỏ qua cho cô.

Ôi, trong tay cô không hề có sức mạnh, chỉ là không tự lượng sức, bọ ngựa đấu xe mà thôi. 

Có điều đã liên lụy đến Dịch Hiểu Đông, cô không giúp Dịch Hiểu Đồng đổi mệnh được, có lẽ sẽ có người khác thay Dịch Hiểu Đồng cải mệnh.

“Cô buông con trai tôi ra, cô muốn gì tôi đều có thể cho cô.” Mẹ Ẩu Hạo Hiên khóc nói với Ninh Thư, khóc sướt mướt, dáng vẻ thương cảm vô cùng.

Ninh Thư vẫn lạnh lùng, coi như không nghe thấy lời mẹ Ẩu Hạo Hiên nói. 

Sắc mặt Ẩu Hạo Hiên càng thêm trắng bệch, như ý thức được gì đó, hắn cảm giác mình như đứng cạnh một thi thể, lạnh lẽo vô cùng.

Ẩu Hạo Hiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, trước mắt đều biến thành màu đen, không biết có phải do mất máu quá nhiều hay bởi vì sợ hãi.

Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nói chung Ẩu Hạo Hiên cảm thấy rất không ổn. 

Xung quanh nhiều người vây xem như vậy, nhưng lúc này lại rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở, tử khí dần dần lan rộng.

Bố Mục Dạ Diệu hé mắt: “Giải cứu con tin quan trọng hơn.”

Lời bố Mục Dạ Diệu vừa dứt, một tiếng súng vang lên, “đoàng” một tiếng, dòng máu nóng hổi bắn lên mặt Ninh Thư, “thình thịch” một tiếng, Dịch Hiểu Đông liền ngã nhào trên mặt đất. 

Ninh Thư không hề chần chừ, dùng sức cắm thẳng cành cây xuyên qua cổ Ẩu Hạo Hiên, sau đó lại ‘đoàng’ một tiếng, Ninh Thư cảm giác một viên đạn nổ tung trong đầu mình.

Giống như nổ trong linh hồn cô vậy, linh hồn cũng đau như bị xé, cảm giác muốn triệt để tiêu diệt linh hồn của cô.

Sức mạnh của việc bị xóa bỏ. 

Trong lúc Ninh Thư cho rằng mình cũng bị xóa sổ, một nguồn sức mạnh đã che trở cho linh hồn cô, Ninh Thư trở về không gian hệ thống.

Ninh Thư ngồi dưới đất, ôm đầu mình, cảm giác linh hồn đau như nứt toác ra.

Khiến Ninh Thư vô cùng đau đớn. 

Sau hai tiếng súng, ba người ngã xuống đất, tất cả mọi người đều ngẩn người.

Mục đích nổ súng là muốn giết Dịch Hiểu Đông, khiến Dịch Hiểu Đồng phân tâm rồi đánh gục cô, nhưng không ngờ trước khi chết cô còn giết cả Ẩu Hạo Hiên.

“Hạo Hiên, Hạo Hiên...” Mẹ Ẩu Hạo Hiên nhìn con trai mình mở to hai mắt, cổ bị cành cây xuyên qua, máu tươi bắn tung tóe, thân thể co quắp rồi bất động. 

Mẹ Ẩu Hạo Hiên hét lên hai tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

Bố Mục Dạ Diệu cũng ngẩn người, ông chưa từng thấy qua người như vậy, đúng là chết còn muốn kiếm cái đệm lưng.

Ngoại trừ Ẩu Hạo Hiên đã chết, Mục Dạ Diệu và Mẫn Hạo Sơ còn sống đều bị dư luận bủa vây. 

“Mục thượng tướng, con tôi vẫn còn trong tay côn đồ, sao ông lại hạ lệnh nổ súng?” Bố Ẩu Hạo Hiên xanh mặt chất vấn bố Mục Dạ Diệu.

“Biến cố này tôi thật sự không ngờ tới.” Bố Mục Dạ Diệu bất đắc dĩ nói: “Bây giờ chúng ta phải mau chóng giải quyết ảnh hưởng của chuyện này, chuyện này đều là đả kích lớn đối với ba nhà chúng ta.”

“Nhưng con tôi chết rồi, con nhà Mục gia và Mẫn gia vẫn còn sống.” Bố Ẩu Hạo Hiên trầm giọng nói, ánh mắt ngấn nước. 

“Tôi cần lời giải thích cho chuyện này, con tôi chết rồi, bị kẻ kia giết chết rồi.”

“Tôi sẽ cho ông một câu trả lời thỏa đáng về việc này, ta không hề hạ lệnh nổ súng, ta đã nói rồi, cố gắng giải cứu con tin, không biết tay súng bắn tỉa nào bị cướp cò, nên mới bất đắc dĩ nổ súng, tôi sẽ tìm tay súng bắn tỉa kia rồi khai báo cho ông.” Bố Mục Dạ Diệu nói

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play