Bản thân mình là thực tập sinh, là chân chạy mà một công nhân cũng có thể chỉ huy mình, có vài người liền thấy mình không vừa mắt.
Luôn luôn có vài người rất thích công kích người khác, công kích người yếu thế hơn so với bản thân mình để được thỏa mãn về tâm lý.
Ở văn phòng luật sư này cũng có chế độ cấp bậc, có tồn tại một số luật sư nổi tiếng trên tòa án là những người ăn trên ngồi trước ở văn phòng luật sư.
Còn như mấy người nhân viên văn phòng này chỉ là công nhân viên tầng dưới cùng, hiện giờ Ninh Thư chỉ là một luật sư thực tập, nói là luật sư, thực ra chỉ là một người làm việc vặt, việc gì cũng phải làm, hơn nữa còn là một người phụ nữ đã ly hôn mang theo đứa nhỏ đi làm, toàn thân đều là mùi sữa.
Những người này cũng chỉ cao hơn so với Ninh Thư nên tìm cảm giác của sự ưu việt ở trên người Ninh Thư.
Ninh Thư nói mà mặt không biến sắc: "Tôi là thiếu phụ luống tuổi xấu xí, tôi cũng không tin mọi người vĩnh viễn không già, thành một yêu tinh già nua."
Ninh Thư rửa tay trên bồn rửa tay xong liền đi, những lúc thế này không bằng làm thêm chút việc, chỉ cần qua công việc thực tập là có thể đi thi giấy chứng nhận hành nghề luật sư.
Chị Lệ thỉnh thoảng hỏi một chút về công việc của Ninh Thư ở văn phòng luật sư như thế nào, Ninh Thư khẽ gật đầu nói rất tốt.
Ninh Thư đã làm thực tập sinh hơn nửa năm ở văn phòng luật sư, thời gian nửa năm vừa hết, chị Lệ để Ninh Thư đi thi chứng nhận.
Ninh Thư phải đi thi, chị Lệ chủ động trông đứa nhỏ thay Ninh Thư.
Hiện tại em bé đã một tuổi rồi, có thể bò khắp nơi, có thể tự mình vịn vào vách tường đi hai bước, so với kịch bản một tuổi rưỡi đã chẳng còn tính mạng, đứa bé này chí ít hiện tại vẫn còn sống sót.
Bây giờ đứa nhỏ cai sữa, ăn một ít bữa phụ và sữa bột, Ninh Thư thở dài một hơi, thành thật mà nói cô thực sự không thích cho đứa nhỏ bú sữa.
Ninh Thư sát hạch vô cùng thuận lợi, không lâu sau thì lấy được giấy hành nghề luật sư.
Thời khắc nhận được giấy chứng nhận, Ninh Thư khó nén nổi kích động, chí ít hiện tại đã sơ bộ thay đổi số mạng, về sau sẽ càng ngày càng tốt.
Nghề luật sư này chỉ cần kỹ năng chuyên môn qua được tiêu chuẩn thì đúng là rất có khả năng kiếm tiền, nói thực đều là người có tiền mới có thể đùa giỡn pháp luật, là công cụ của người có quyền có tiền, đánh thắng một vụ kiện thì được chia không nhỏ.
Lấy được giấy hành nghề luật sư, Ninh Thư liền dự định mời chị Lệ ăn cơm, chị Lệ cũng không khách khí. Đoán là sợ Ninh Thư ăn không tiêu vì không có bao nhiêu tiền mời khách, chị bảo Ninh Thư tùy tiện tìm một tiệm cơm là được rồi.
Ninh Thư tìm một quán ăn Trung Quốc, phong cảnh cũng không tệ, chị Lệ nheo mày nói rằng: "Cô có tiền mời chị đến những chỗ này sao, nơi đây giá đồ ăn không rẻ."
Ninh Thư ôm đứa nhỏ vừa cười vừa nói: "Dù thế nào cũng phải mời chị ăn một bữa cơm, cảm ơn chị đã cho em cơ hội."
"Không sao, văn phòng của chị thiếu hụt luật sư giỏi." Chị Lệ không để ý lắm nói: "Một thân một mình mang theo đứa nhỏ rất khổ cực!"
"Đúng là rất khổ, chỉ có thể chịu đựng như vậy thôi." Ninh Thư nói, có một đứa bé làm chuyện gì cũng đều bó buộc tay chân.
Có thể nói, có con nhỏ rồi, mọi mặt sự nghiệp của người phụ nữ sẽ trì trệ không phát triển được.
"Làm phụ nữ thật khổ." Chị Lệ thở dài một hơi nói.
Ninh Thư nhịn không được bật cười: "Em thực sự rất hâm mộ chị."
"Có gì đáng hâm mộ, hàng ngày đều quan tâm đến chuyện của văn phòng luật, nói thật cho cô biết, chị cũng đã ly hôn." Chị Lệ nói.
"Em vẫn cho rằng chị chưa kết hôn đấy?" Ninh Thư nói có chút kinh ngạc.
Chị Lệ khẽ lắc đầu: "Phụ nữ chạy không thoát số mệnh của việc kết hôn, chị và chồng trước lúc chưa kết hôn, là hắn theo đuổi chị. Hắn nói chị chính là người đẹp ngành luật và yêu thích dáng vẻ của chị lúc ở trên toà án."
"Có điều sau kết hôn vẫn là trật bánh, chồng trước của chị có rất nhiều tiền, chị xem như là đã gả vào nhà giàu có, ôi..." Chị Lệ thở dài một hơi: "Gả vào nhà giàu sâu như biển, dẫn đến trật bánh. Hằng ngày bức bách, quá nhiều phụ nữ bổ nhào vào hắn, chị rất buồn, hắn cũng chán ghét chị, biết chị là luật sư, hắn cũng không dám đối xử tệ bạc với chị trên tòa án. Hắn cho chị một khoản tiền nói là bồi thường, chị dùng số tiền này mở văn phòng luật sư, cha của chị là giáo sư của trường pháp luật và có chút quen biết nên văn phòng luật sư mới dần dần tốt lên."
"Đúng vậy, ai cũng không dễ dàng." Ninh Thư cảm thán một tiếng.
Ninh Thư hỏi: "Vậy chị có nghĩ sẽ tái hôn không?"
"Xì..." Biểu cảm của chị Lệ tương đối coi thường: "Mẹ chị ngày ngày ép chị đi xem mắt, những người đàn ông đó dò xét chị từ đầu đến chân, còn ghét bỏ chị là tái hôn, nghe được chị có văn phòng luật sư, còn nghênh ngang nói muốn kinh doanh văn phòng luật cùng chị."
"Cho dù chị vứt tiền ra ngoài, cũng không cho những người đàn ông kia." Chị Lệ mắt trợn ngược: "Cho dù chị chẳng ai cần, cũng sẽ không tự làm mình ấm ức mà gả cho tên đàn ông như vậy, mẹ kiếp não tàn."
Ninh Thư gật đầu: "Có những đàn ông rất đê tiện, em cảm thấy phụ nữ chúng ta không cần phải gả cho bọn họ."
"Cô đó, tại sao lại ly hôn với chồng?" Chị Lệ vừa ăn đồ ăn vừa nói.
Ninh Thư tùy ý nói rằng: "Em sinh con gái, nhà chồng trọng nam khinh nữ, hơn nữa em bị trầm cảm sau sinh nghiêm trọng nên nhà chồng không muốn thấy em đã ly hôn."
"Không sao, đều đã qua rồi, làm việc cho giỏi để nuôi đứa nhỏ thật tốt." Chị Lệ an ủi Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu: "Cảm ơn chị Lệ."
Ăn cơm xong, lúc đi ngang qua tiệm thời trang trẻ em, chị Lệ mua cho bé một bộ quần áo, Ninh Thư nhận lấy rồi nói lời cảm ơn chị Lệ.
Chị Lệ đối xử với cô tốt vô cùng, làm như vậy một mặt vì cùng là phụ nữ nên cảm động nhau, về mặt khác còn hy vọng Ninh Thư có thể làm việc thật tốt ở văn phòng luật sư.
Ninh Thư cũng không hề có ý định chuyển nơi làm việc, chị Lệ có ơn tri ngộ đối với cô.
Ninh Thư đã là luật sư rồi, đầu tiên chị Lệ đưa cho Ninh Thư một vụ án nhỏ để cho Ninh Thư luyện tay một chút, về sau dần dần tiếp nhận vụ án lớn.
Ninh Thư vui vẻ tiếp nhận sự sắp đặt của chị Lệ, mặc dù mình có thể tiếp nhận vụ án lớn, nhưng vẫn phải từ từ, những vụ án này đều là kinh nghiệm và sự từng trải của cô, thắng kiện càng nhiều càng tốt.
Lần đầu tiên Ninh Thư lên tòa, chị Lệ ở bên cạnh dự thính, có một lần lúc làm nam phụ, không biết cô đã cãi bao nhiêu vụ kiện, đến lúc lên toà án, Ninh Thư không hề khẩn trương chút nào, nhưng vẫn rất coi trọng cư xử.
Vụ án nhỏ muốn thắng kiện đúng là rất dễ dàng.
Toà án thẩm vấn chấm dứt xong, chị Lệ nói với Ninh Thư: "Buổi tối văn phòng luật sư của chúng ta có mở tiệc, cô cũng tới nhé."
"Vâng." Ninh Thư khẽ gật đầu, biết mình xem như là đã tiến vào vòng xã giao luật sư của văn phòng luật sư, buổi tối Ninh Thư đi tham gia gặp gỡ, chị Lệ giới thiệu Ninh Thư cho các luật sư trong văn phòng.
Ninh Thư xem như là đã yên ổn ở văn phòng luật sư, liền trả lại căn nhà trước đây thuê ở ngoại ô thành phố, một lần nữa tìm một căn nhà cách văn phòng luật sư rất gần để miễn cho mỗi ngày đều phải lãng phí thời gian qua lại ở trên đường.
Sau đó Ninh Thư lại nhận được vài vụ án và đều thắng kiện, chị Lệ liền sắp xếp phòng làm việc cá nhân cho Ninh Thư, Ninh Thư cũng coi như là có địa bàn của mình.
Ở trong phòng làm việc này, vừa đóng cửa vào là cô muốn làm thế nào thì làm.
Những nữ nhân viên văn phòng nói xấu Ninh Thư lúc trước, bây giờ vẫn còn là nhân viên văn phòng, đến phiên bọn họ cầm tài liệu cho Ninh Thư, ánh mắt mỗi lần nhìn Ninh Thư đều vô cùng kỳ lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT