Ninh Thư nói chuyện với bố mẹ của Trương Ninh một lúc. Trong khi nói chuyện, hai người liên tục dặn Ninh Thư không được nổi nóng hấp tấp, không được li hôn, bởi việc li hôn với cả hai gia đình đều là chuyện lớn.

Thông gia đang hòa hảo, phút chốc có thể vì việc này mà biến thành kẻ thù ngay được.

Hai người còn lờ mờ ám chỉ mười vạn đồng tiền sính lễ ngày trước của nhà họ An, giờ đã gần hết rồi. Các loại máy móc trong nhà cũng đang phải tu sửa lại. 

Nói bóng nói gió một hồi, đơn giản chỉ là muốn Ninh Thư cố gắng nhẫn nhục vì mười vạn đồng. Chứ đến lúc li hôn nhà họ An đòi lại mười vạn đồng tiền sính lễ, thì lấy đâu ra tiền mà đưa cho họ.

Ninh Thư im lặng không nói.

“Trương Ninh à, từ nhỏ đến lớn con luôn luôn biết điều, chẳng bao giờ để cho chúng ta phải lo lắng. Giờ nếu có ấm ức trong lòng thì cứ nhìn con của con, nó còn nhỏ như thế kia mà.” Mẹ Trương Ninh xoa đầu cô: “Phụ nữ là phải như vậy, ai cũng đều như vậy cả.” 

Ninh Thư cứng nhắc gật đầu: “Con hiểu, con hiểu rõ mà.”

“Em trai con cũng sắp kết hôn rồi, nên hai đứa nhớ đừng cãi nhau ầm ĩ nữa, tránh làm cho nhà vợ của em con không vui.” Bà lại nói.

Ninh Thư nhàn nhạt hỏi: “Đã định ngày kết hôn rồi ạ?” 

"Vẫn đang bàn bạc. Lúc ấy mẹ còn muốn gọi chồng con đến nói chuyện một chút.” Bà bảo.

Ninh Thư “à” một tiếng.

Mẹ Trương Ninh còn mang cho con gái một ít trứng gà, bảo rằng để cô bồi bổ thân thể. Khóe miệng cô cong lên một chút, nói với bà: “Con cảm ơn.” 

Trước khi đi, bà lại dặn, không có chuyện gì nghiêm trọng thì đừng cãi nhau với chồng.

Ninh Thư dạ dạ vâng vâng, nhưng biểu cảm không có vẻ nghe lời chút nào.

Ngay đến việc em trai Trương Ninh kết hôn, Ninh Thư còn chẳng biết có đến tham dự lễ cưới hay không. Cô chưa từng gặp cậu ta, chỉ cảm thấy giữa hai người cũng chẳng có tình nghĩa gì. Cháu ruột mình ra đời, mà cũng không thèm đến thăm lấy một lần, lại còn dùng chính tiền sính lễ của chị gái để sửa sang cưới vợ. 

Có vẻ phụ nữ bây giờ đều sống như thế này cả.

Ninh Thư nhún vai, cảm thấy mệt mỏi nên nằm trên giường nghỉ ngơi. Sự tình bên nhà mẹ đẻ, Ninh Thư cũng chả thèm để ý.

Cô muốn phải li hôn cho bằng được, chứ chẳng nhẽ bọn họ nghĩ, cô sẽ cứ thế tiếp tục sống qua ngày với An Kim Vĩ hay sao? 

Do quy định của pháp luật, trong vòng một năm An Kim Vĩ không được li hôn, đưa ra tòa cũng không được thụ lí. Vậy là hiện tại cô chiếm ưu thế.

Ninh Thư đang ngủ thì bị tiếng động đánh thức. Mơ mắt, thì thấy An Kim Vĩ đang lấy quần áo trong tủ xếp vào vali.

An Kim Vĩ liếc mắt qua thấy Ninh Thư, biểu cảm lạnh lùng và chán ngán đến không gì sánh được, xếp toàn bộ cà vạt, sơ mi, tây trang, áo khoác vào vali. 

Ninh Thư hỏi: “Anh đi đâu?”

"Tôi không muốn ở nhà. Khi nào cô nghĩ xong chuyện li hôn thì bảo tôi." An Kim Vĩ lạnh lùng nói.

Ninh Thư không tỏ thái độ gì. Bất kể anh ta ở đâu, thì cũng đều ưa dùng cái phương thức dằn vặt người khác như thế. 

Ninh Thư không nói câu nào, cứ nhìn đứa con trên giường.

An Kim Vĩ thấy Ninh Thư lạnh nhạt thì vô cùng tức giận. Trong lòng hắn nghĩ, mình đã muốn rời khỏi nhà như thế, thì lẽ ra cô ta phải cố gắng níu kéo, cầu xin mình ở lại chứ.

Đàn bà mà như thế này thì còn làm nên trò trống gì? 

“Trương Ninh, tôi nói thẳng luôn, tôi nhất định phải li dị với cô.” An Kim Vĩ nói: "Chỉ cần li thân một thời gian dài là tôi có thể yêu cầu tòa cho li hôn, đằng nào tình cảm giữa hai chúng ta cũng rạn nứt rồi.”

Tình cảm rạn nứt.

Chút tình cảm còn chả có, nói gì đến rạn nứt chứ! 

Ninh Thư gật đầu: “Cứ vậy đi, chúc anh làm việc thuận lợi.”

Hắn dọn ra ngoài ở là tốt nhất. Để xem không có người bưng trà rót nước tận nơi, không có người nấu cơm giặt quần áo cho hắn, tiền lương của hắn có thể thấp đến mức nào.

An Kim Vĩ hít một hơi thật sâu: “Cô muốn khiêu chiến với tính nhẫn nại của tôi đúng không? Lẽ ra phải đuổi cô cút khỏi cái nhà này từ sớm mới đúng.” 

An Kim Vĩ xếp một đống đồ vào vali, xách ra ngoài.

Mẹ An Kim Vĩ kéo hắn lại, không cho hắn đi, vừa nài nỉ An Kim Vĩ không được dọn ra ngoài, lại vừa mắng mỏ Ninh Thư.

Nước mắt bà giàn giụa, An Kim Vĩ chưa bao giờ rời xa gia đình, mà giờ lại ra ngoài sống nên bà lo lắng lắm. 

An Kim Vĩ vẫn kiên quyết rời đi. Hắn tách tay mẹ khỏi vali, xách vali lên đi mất.

Mẹ của An Kim Vĩ lập tức vọt đến phòng Ninh Thư, nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt chứa đầy giận giữ: “Cô là cái thá gì? Cô dựa vào cái gì mà bắt con trai tôi đi?”

Ninh Thư ôm con trong ngực, bịt tai đứa bé lại để nó không bị tiếng bà ta gào thét làm điếc cả tai. 

"Nếu có đi, thì cũng phải là cái loại đàn bà như cô tự cút đi. Cô cũng giỏi lắm, Trương Ninh. Mau tìm An Kim Vĩ về cho tôi." Mẹ của An Kim Vĩ nhìn về phía Ninh Thư mà rít gào, gương mặt đầy vẻ căm phẫn.

Ninh Thư nói: “Chân là của anh ta, anh ta muốn đi đâu con cũng không ngăn được, giờ không lẽ mẹ muốn con chặt chân anh ta đi à?”

“Cô còn dám ngụy biện?” Mẹ An Kim Vĩ vẫn gào lên với Ninh Thư: "Cô đi tìm nó về, quỳ xuống mà cầu xin nó về.” 

Ninh Thư mặt không chút thay đổi: “Con đang ở cữ mà, mẹ còn đòi con phải ra ngoài tìm người sao.”

Chuyện gì cũng đổ lên đầu cô, lại còn muốn cô quỳ xuống xin hắn về nhà.

Ngu gì làm chứ? 

Ninh Thư ôm đứa bé, không nhìn bà ta.

Mẹ An Kim Vĩ vẫn lải nhải mắng chửi cô, những lời khó nghe nhất đều nói ra hết.

“Mẹ à, mẹ mắng con như thế, thực sự làm con khó chịu đấy.” Ninh Thư cười với bà ta, lộ ra hàm răng trắng. 

Cô ôm đứa bé xuống giường. Mẹ An Kim Vĩ sắc mặt trắng nhợt, sợ hãi xoay người bước ra ngoài.

Ninh Thư bật cười một tiếng, đi theo bà ta ra khỏi phòng, nói: “Mẹ, mẹ chạy đi đâu vậy, con còn chưa nói xong mà. Tối nay con muốn uống ít canh củ cải với sườn mẹ à.”

“Ăn cái gì? Cô làm cho An Kim Vĩ tức giận bỏ đi, mà vẫn còn có tâm tư ăn với uống à. Mơ đi.” Mẹ của An Kim Vĩ vào bếp, cầm dao: “Đừng tưởng tôi sợ cô, cô điên lên thì tôi sợ cô à? Cô làm con trai tôi ra nông nỗi ấy, còn có mặt mũi đòi ăn à? Cô nghĩ đang ở cữ là người khác không dám đụng vào cô à? Muốn chết thì cứ đến đây, chúng ta cùng chết.” 

Ninh Thư nghiêng đầu nói: “Tôi muốn ăn một chút cũng đâu có gì là đại nghịch bất đạo chứ? Con trai bà tự bỏ đi, liên quan gì tới tôi? Đừng tưởng bà cầm dao là tôi sợ.”

“Tôi cũng chả muốn sống nữa, vậy cùng chết luôn đi.” Ninh Thư thản nhiên nói.

“Nếu như không phải cô làm cho An Kim Vĩ không vui, không phải cô ở trong nhà này làm cho nó ghét bỏ, thì sao nó lại đi như thế?” Mẹ An Kim Vĩ vành mắt đỏ hoe: “Nó còn chưa bao giờ rời khỏi nhà, lần này bỏ nhà đi tất cả là do cô.” 

Ninh Thư liếc mắt: “Anh ta chưa từng rời nhà thì có liên quan gì đến tôi?”

“Cô là đồ đàn bà lòng dạ hiểm độc, không biết quan tâm đến chồng một chút nào, chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, nhà họ An xui tám đời mới cưới phải loại như cô.” Mẹ An Kim Vĩ giơ tay đập vào đầu gối một cái: “Đã thế lại còn không thể nối dõi tông đường cho nhà họ An, sinh ra một con ranh con thì có ích gì?”

Ninh Thư mặt không đổi sắc: “Bà cũng có phải họ An đâu, mà cả ngày nói An gia thế này An gia thế nọ, hahaha…” 

“Lại ầm ĩ cái gì? Đúng là không lúc nào yên ổn được.” Bố An Kim Vĩ đang hút thuốc lá ở sân thượng giờ đi đến, nhìn thấy cảnh mẹ chồng nàng dâu giằng co liền bảo: “Mau đặt dao xuống.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play