Ninh Thư về đến Lan Uyển, thấy nha hoàn Chi Đào ở phía trước đang đứng đợi mình ở cửa, Ninh Thư nhíu mày đi tới, hỏi: "Sao ngươi lại ở đây."
Chi Đào cúi người hành lễ: "Nô tỳ là nha hoàn thân cận của tiểu thư, nhất định phải ở bên cạnh chăm sóc cho tiểu thư."
Nha đầu này đột nhiên xuất hiện, Ninh Thư mắt đảo đảo bĩu môi, trước đó không biết đi làm cái gì.
Chi Đào thấy Ninh Thư không nói lời nào, biểu cảm kỳ lạ, liền vội vàng nói: "Vì nô tỳ trước đó bị gãy tay, vẫn đang phải dưỡng thương, bây giờ tay gần như khỏi hẳn rồi, liền tới hầu hạ tiểu thư."
"Ồ, gân cốt bị thương cũng phải một trăm ngày, ngươi vẫn nên về dưỡng thương cho tốt." Ninh Thư lạnh nhạt nói, dưỡng thương cũng không nói một tiếng.
Chi Đào quỳ xuống: "Tiểu thư, sau này nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ tiểu thư thật tốt, xin tiểu thư hãy cho nô tỳ thêm một cơ hội."
Ninh Thư nói: "Việc phải làm thì làm cho tốt, không trông mong ngươi phải trung thành với ta nhiều."
Những nha hoàn này nói trắng ra cũng là đi làm kiếm tiền, người muốn lên được vị trí cao cũng quá bình thường.
"Vâng, vâng, nô tỳ nhớ kỹ rồi." Chi Đào lập tức mừng đến chảy nước mắt.
Ninh Thư còn nói thêm: "Bây giờ ngươi đi quét sân đi, trước tiên cứ làm mấy việc lặt vặt của nha hoàn đi đã rồi nói sau."
Nhưng nha hoàn thân cận phải lựa chọn thật tỉ mỉ, nào có thể tùy tiện quyết định như vậy, nha hoàn thân cận phải hiểu được tình hình của mình, phải hiểu biết hơn cả cha mẹ.
Nhưng nói là người thân nhất, Ninh Thư vẫn có ý định muốn quan sát Chi Đào một chút.
Chi Đào dù sao cũng vẫn là người hầu hạ Phượng Thanh Thiển, cũng không biết Phượng Thanh Thiển trở về sẽ xử lý nha đầu này như thế nào.
Chi Đào nghe thấy Ninh Thư để mình làm một nha hoàn dọn dẹp nấu nướng, sắc mặt suy sụp, cuối cùng hành lễ với Ninh Thư: "Nô tỳ biết rồi ạ."
Ninh Thư ừ một tiếng, phất tay một cái để Chi Đào đi ra ngoài, sau đó cởi giầy ngồi lên trên giường tu luyện.
Cơ thể này của Phượng Thanh Thiển dưới sự giành giật giữa Ninh Thư và Anh Túc, các bộ phận trong người đã có chút vấn đề, nhất là trên người Anh Túc nặng mùi sát khí, gây hại cho cơ thể cũng không nhẹ.
Ninh Thư chỉ có thể tu luyện từ từ để cơ thể này được hồi phục lại, nếu không Phượng Thanh Thiển trở về cũng sẽ sớm chết yểu thôi.
Ninh Thư đứng ở cửa lớn của vương phủ không ra cũng không vào, nhưng kinh thành đã xảy ra chuyện lớn, là Tín Vương đã ám sát Hoàng thượng, bây giờ đang bị toàn thành truy bắt, cấm vệ quân đang lục soát từng nhà.
Làm cho bầu không khí trong kinh thành trở nên vô cùng căng thẳng.
Nhưng không phải Tín Vương tự mình đi ám sát Hoàng thượng, mà các vương hầu đến kinh thành tặng lễ vật Hoàng thượng thường đưa vào trong cung nói chuyện phiếm, tiện thể vừa uống rượu vừa ngắm các mỹ nữ ca múa.
Những mỹ nữ đang nhảy múa rất uyển chuyển xinh đẹp đột nhiên rút kiếm ra trắng sáng, đi về phía những vương hầu vẻ mặt còn đang ngơ ngác chém loạn một trận, có hai vương hầu bị đâm chết ngay tại trận, khiến nhiều người khác bị thương.
Vũ nữ quơ kiếm đâm về phía Hoàng thượng, một vũ nữ kêu to lên với Tín Vương, chủ tử, người lui trước đi, thuộc hạ thề chết cũng phải bảo vệ chủ tử bla bla nói những câu rất trung thành coi thường cái chết, sau đó lệnh bài ở trên người vô tình bị rơi ra.
Trên lệnh bài có viết chữ “Tín” của Tín Vương.
Lúc đó Tín Vương mặt tối lại, bên cạnh có mấy vũ nữ vây quanh, lấy mỹ danh là bảo hộ hắn, đưa hắn đi.
Tín Vương quay đầu lại thấy Hoàng thượng bị đâm vào chân, tức muốn chết.
Đâm vào chân thì tính làm gì, có bản lĩnh thì đâm vào tim, việc thành như vậy, chẳng qua là muốn đặt tội danh hành thích vua lên đầu của hắn.
Dựa vào thực lực (hào quang nhân vật chính) lớn mạnh của mình, Tín Vương giết hết những vũ nữ dây dưa, chạy thoát khỏi hoàng cung.
Chân Hoàng thượng quấn băng vải, tức muốn chết, thề là phải bắt được Tín Vương, canh phòng nghiêm ngặt toàn kinh thành, đóng kín cổng thành.
Bây giờ cả Phượng Xương cũng bị hạ lệnh, nhất định phải tìm được nghịch tặc, Phượng Xương chỉ có thể sớm đi tối về tìm hung thủ.
Ninh Thư cảm thấy không còn gì để nói, hành động này của Hoàng thượng nói thẳng ra là quá kém, trẫm chỉ muốn hãm hại ngươi, hãm hại ngươi.
Ngay cả Túc Vương cũng gặp xui xẻo rồi, đoán là Hoàng thượng muốn trừng trị những thứ làm người thấy ngứa mắt, cắt đất của Túc Vương.
Ay, thật là nham hiểm.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến Ninh Thư, cô rảnh rỗi liền dẫn khí công vào mọi ngóc ngách trong cơ thể, để khí công có thể dần dần hồi phục lại sức khỏe.
Có điều Phượng Xương bọn họ cũng không thể nào bắt được Tín Vương, mà một vị sư phụ đã trực tiếp cứu Tín Vương đưa ra khỏi thành, giúp Tín Vương và người của mình tụ họp thành công.
Không bắt được người, Phượng Xương bọn họ đều bị Hoàng thượng trừng phạt, Phượng Xương bị phạt cắt nửa năm bổng lộc.
Tâm tình của Phượng Xương không được tốt, làm cho những người hầu trong Phượng gia đều rất cẩn thận, như đi trên băng mỏng, không dám tiếp xúc với hắn sợ rủi ro.
Ninh Thư thấy bộ dạng lo lắng của Phượng Xương, trấn an nói: "Cha, chẳng qua cũng chỉ là nửa năm bổng lộc."
Quan lại người nào mà chẳng có cửa tiệm, chỉ với một chút bổng lộc sao có thể nuôi sống cả một đại gia đình?
Phượng Xương liếc mắt nhìn Ninh Thư: "Đúng là đàn bà, ai nói ta tiếc bổng lộc, mà là lần này để Tín Vương chạy thoát, nuốt không trôi cục tức này, về sau còn có thể làm loạn."
Người rõ ràng cũng tiếc bổng lộc.
Ninh Thư thở dài một hơi, bây giờ rất nhiều nước mọc lên như nấm, thiên hạ hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp.
Chỉ là quá trình hợp lại sẽ có chút khó khăn, bây giờ Túc Anh đã bị Linh Hồn châu hấp thụ, không có vũ khí ở thời hiện đại, rất nhiều nước chỉ dựa vào những gậy gộc thương đao đơn giản như vậy, lại không có tài trí mưu lược kiệt xuất có chút nguy hiểm.
Dù sao chiến tranh sẽ đi cùng với sự đau khổ và hủy diệt, hủy diệt rồi sinh mới, những người chịu khổ đều là bách tính không có một chút năng lực.
Không biết Phượng Thanh Thiển sinh thời có thể nhìn thấy sự thống nhất được không, thuộc về khi sinh thời.
Nếu như muốn chiến đấu, vì quan hệ quyền lợi của Phượng gia, nếu như Phượng Xương đã xảy ra chuyện, Phượng gia có khả năng sẽ sa sút, cho nên Phượng Xương mới lo lắng như thế.
Thành thật mà nói bây giờ Phượng Xương chắc hẳn đã suy nghĩ ra người kế thừa đời kế tiếp của Phượng gia rồi, bồi dưỡng người kế thừa đời sau.
Có điều việc này Ninh Thư chỉ thầm nghĩ trong lòng, dù sao mình cũng chưa tính là người của Phượng gia, hơn nữa mình lại là một nữ nhân, chen chân vào những chuyện như vậy, Phượng Xương chắc chắn lại trừng mắt lên nhìn cô cho coi.
Bây giờ Ninh Thư khá quan tâm đến một chuyện, đó chính là thân phận người mẹ công chúa khi nào mới có thể xuất hiện.
Nếu người mẹ công chúa xuất hiện, cuộc sống của nguyên chủ sẽ tốt hơn, không phải nữ chủ Anh Túc chết rồi, công chúa không xuất hiện nữa đấy chứ.
Cảm giác như đó là mẹ của Anh Túc, không phải mẹ của Phượng Thanh Thiển.
Ninh Thư cũng lười quan tâm đến chuyện bên ngoài, mỗi ngày đều ở trong Lan Uyển tu luyện, hoặc là rảnh rỗi viết sách thuốc và Tuyệt Thế Võ Công. Nếu như về sau có ai dùng đến những thứ cô viết, nói không chừng còn có thể sinh thêm lực tín ngưỡng nữa.
Nguyên chủ trở về cũng có thể tự học một chút, có một ít sở trường cũng rất quan trọng, nhất là khi loạn thế sắp bắt đầu rồi, chẳng thể dựa vào ai ngoài mình cả.
Ninh Thư đợi chờ người mẹ công chúa của nguyên chủ, cuối cùng đợi được giọng của 2333 nhắc nhở: "Nhiệm vụ hoàn thành, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ không."
Ninh Thư gật đầu: "Rời chứ."
Đầu Ninh Thư bị choáng một chút, trở về không gian hệ thống.
Đã có thể rời khỏi thế giới nhiệm vụ, nói rõ nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, nhưng Ninh Thư vẫn khá tiếc nuối, chưa được nhìn thấy mẹ của Phượng Thanh Thiển.
Thật sự rất nghi nhân vật này đã chết thật rồi, nếu như Anh Túc sống, chỉ có Anh Túc mới có thể phát động nhân vật này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT