Ninh Thư nghe Anh Túc nói năng khí phách như vậy, không nói gì, cô hiện tại còn không tranh đoạt thắng được linh hồn của Anh Túc.

Linh hồn Anh Túc khỏi nói mạnh đến thế nào, chỉ là oán khí và sát khí trong đó, còn có một chút nghiệp chướng, Ninh Thư căn bản cũng không muốn chạm.

Tuy mấy thứ này quấn quanh trên linh hồn Anh Túc, nhưng lại làm cho linh hồn của nàng rất có tính công kích, mấy thứ này thương tổn rất lớn đối với linh hồn.

Ninh Thư từng làm đạo sĩ Mao Sơn, siêu độ cho người, Ninh Thư nhẩm thầm chú ngữ siêu độ, những chú ngữ này chậm rãi sáp nhập vào trong linh hồn của Anh Túc.

Nhưng tác dụng không quá lớn, tuy sát khí tiêu tán đi một tí, nhưng so với trên người Anh Túc, chả khác gì rụng một sợi tóc.

Ninh Thư muốn siêu độ linh hồn không có ý thức quấn vòng quanh Anh Túc, những thứ này ngay cả linh hồn cũng không tính, chỉ gắt gao quấn vòng quanh Anh Túc theo bản năng.

Đừng thấy Anh Túc hò hét trâu bò như vậy, nhưng linh hồn của nàng rất trầm trọng, ngủ cũng không yên.

Có thể dùng việc mình là sát thủ, phải giữ vững lòng cảnh giác để giải thích.

Ninh Thư không ngừng đọc nhẩm chú ngữ, mấy thứ này làm cho linh hồn Anh Túc có tính công kích, đã không có mấy thứ này, linh hồn Anh Túc chẳng thể nói là mạnh tới bao nhiêu, hơn nữa chuyển kiếp phải vượt qua tấm màn không gian, tiêu hao linh hồn không chỉ một chút.

Không biết có phải do Ninh Thư đang giải quyết những khí âm sát này hay không, Anh Túc ngủ một giấc ngon lành, buổi sáng tới vặn mình một cái, tinh thần sáng láng.

Từ sau mười tuổi, nàng chưa từng ngủ ngon như vậy, để sống sót, nàng giết động vật, giết người, trải qua tôi luyện tàn khốc, chỉ để sống.

Hiện tại sống lại, rốt cuộc không cần sống những tháng ngày đó nữa.

Họ dù sao cũng trong cùng một thân thể, Ninh Thư mơ hồ có thể cảm giác được trong lòng Anh Túc đang suy nghĩ gì, giết người còn ra vẻ vô cùng ấm ức, ta chỉ vì muốn sống? →_→

Nàng có phải còn phải nói một câu khổ cho cô rồi hay không?

Nếu là vì sống, thì không nên già mồm như vậy, không có ai sống dễ dàng cả.

Ninh Thư thấy Anh Túc thay đổi một thân y phục linh hoạt, đánh quyền trong sân, nhịn không được hỏi: "Vì sao bây giờ cô còn chưa đi thỉnh an mẹ cả."

Phượng Thanh Thiển là thứ nữ, mỗi sáng sớm cơ bản đều phải đi thỉnh an mẹ cả, mặc dù không có cảm giác tồn tại gì, đi cũng chỉ để nhìn các tỷ muội khác vừa nói vừa cười, cơ bản không nói gì.

Nhưng cũng là biểu đạt thái độ của mình rồi không phải sao.

Anh Túc nghe được lời nói của Ninh Thư, cười lạnh một tiếng: "Hiện tại mẹ cả cô khả năng còn chưa dậy được, tổn thương kinh mạch xương cốt phải đợi một trăm ngày."

Ninh Thư sửng sốt, trước khi cô tới xảy ra chuyện gì sao?

"Cô động thủ, ẩu đả với mẹ cả?" Ninh Thư nói giọng không vui, với tính tình của Anh Túc, động một chút là có thù tất báo: "Trước tiên không nói tới việc Phượng phu nhân là trưởng bối, ấu đả với mẹ cả chính là bất hiếu, về sau người khác nhìn ta như thế nào."

Ở xã hội phong kiến coi trọng danh tiết hơn cả trời này, nữ tử mất đi danh tiết không bị đưa đến từ đường, thì bị giết để chứng minh sự trong sạch của mình.

Hành động của Anh Túc chính là đang khiêu chiến với chế độ phong kiến, hơn nữa bừa bãi đến mức thấy hoàng đế không quỳ xuống, ra vẻ lạy trời lạy đất không quỳ lạy người, hoàng đế cổ đại thì sao.

Nhân vật nam chính mẹ nó lại còn cảm thấy có cá tính, có ta cưng chiều, nàng muốn làm gì thì làm, chỉ có thể nói nhân vật chính được chiều đến tận trời rồi.

"Cổ hủ cố chấp." Anh Túc nói một cách lạnh lùng, trông rất không thèm quan tâm: "Ta như thế nào người khác khỏi phải xen vào, không ai có thể làm chủ vận mệnh của ta, người khác nói gì đâu có liên quan tới ta?"

"Sống trong miệng lưỡi mọi người, thì phải chịu miệng lưỡi người đời quấy nhiễu, ta không biết cuộc sống trước kia của cô như thế nào, nhưng ta sống chính là như vậy, tam cương ngũ thường, giai cấp rõ ràng." Ninh Thư nói.

Một người có thể lay động chế độ tất cả mọi người công nhận sao?

Bởi vì công nhận, nên có người muốn khiêu chiến với chế độ như vậy đều phải bị nghiêm phạt và khiển trách, không phải tất cả mọi người đều có thể có mệnh tốt như Anh Túc.

Thời đại này rất nhiều nữ nhân đều sống dưới chế độ như vậy.

Cho nên Ninh Thư không thích thế giới cổ đại, đối với con gái ràng buộc quá nhiều, hơn nữa Ninh Thư cũng biết mình ở đâu, không có cách nào cải cách, cải cách không phải một lần là xong.

Kể cả xã hội phát triển đến bây giờ, trong cuộc sống còn có không ít bệnh nam quyền, cho rằng nữ tử nên sinh con, làm việc nhà, không cần nhân cách, giống như búp bê thổi khí, chịu mệt nhọc cũng không có câu oán hận nào, coi thường hạ thấp giá trị nữ nhân.

Có thể thấy được có một số tư tưởng đã ăn sâu vào tận gốc rễ rồi.

Ninh Thư mỉm cười, những nam nhân này đều đi chết đi, cả đời không tìm được nữ nhân mới tốt.

Hơn nữa nhiệm vụ của cô là phải thay người ta nghịch tập mà thôi, đến lúc thì rời đi.

"Ha ha, thật đáng buồn, đây chính là nữ nhân đáng buồn sống dựa vào nam nhân đó, vì một người nam nhân mà đòi sống đòi chết, thật đáng buồn, sống không có chút gì cho mình, một đám nữ nhân hậu viện tranh đoạt nam nhân." Anh Túc ngày càng tỏ ra hèn mọn, tay kia xoa xoa mồ hôi trên mặt trên cổ.

Ninh Thư không biết nên nói như thế nào, áp chế và ràng buộc của thời đại đối với con gái, phải ngầm cam chịu phương thức sinh tồn này mà thôi, ai nguyện ý nén giận mà sống qua ngày đâu.

Không nên dùng vận may của cô để khinh bỉ sự bất hạnh của những người khác, không phải tất cả nữ nhân đều có thể cả đời làm đôi chim câu.

Cổ đại so với trong tưởng tượng còn tàn khốc hơn.

Những nữ nhân hậu viện này, nếu như cho tới hiện đại, ai không phải là người tinh anh chứ, quý tộc cổ đại bồi dưỡng ra được nữ tử thật sự chỉ vì nam nhân sao?

Vâng, vâng, chỉ có cô là trâu bò nhất ha, chèn ép tất cả người cổ đại cổ hủ đần độn...

Anh Túc không thèm nhìn Ninh Thư, bắt đầu thay quần áo, cầm trong hộp mấy khối bạc vụn, Anh Túc cầm nam trang, tóc dựng lên, chính là một công tử ca mặt mày như tranh vẽ.

Ninh Thư lại hỏi: "Cô muốn đi ra ngoài? Hiện tại hẳn nên đi thỉnh an mẹ cả, bất luận thế nào đều phải mau chân chạy đi nhận lỗi."

"Ha ha ha, nhận lỗi, đúng là chê cười." Anh Túc tỏ vẻ hèn mọn: "Phượng Thanh Thiển, cô có phải bị bệnh hay không, người ta đều đến bắt nạt lên đầu lên cổ rồi, cô còn muốn đến xin lỗi, làm cho nữ nhân kia cậy già lên mặt ra vẻ ta đây, cô có ti tiện hay không hả, thảo nào sống thành như vậy, cô như vậy có thể trách được người nào."

"Ta thật muốn đem cô đá ra khỏi thân thể, cô như vậy còn không bằng chết quách đi, không biết xấu mặt còn tự dâng đến cửa kêu người ta đánh, đáng đời ti tiện chết được, đáng đời bị người ta hại chết." Anh Túc cầm bạc, trèo qua tường hậu viện rồi ra cửa.

Ninh Thư nhếch miệng mỉm cười, không có chút sức sống nào, không phải ai cũng có quyền lợi được bốc đồng, cho dù phải đối phó với người ta, cũng phải để cho mình đứng ở thế có lý, có thể đứng vững được.

Anh Túc không thèm để ý danh tiếng gì, nhưng cô để ý, nguyên chủ để ý, nhất là với tâm tư sâu sắc và nhạy cảm của Phượng Thanh Thiển, gặp phải chuyện như vậy sẽ bị hủy cả đời.

Nhất là Phượng Thanh Thiển còn đính hôn cùng Hoàng tử rồi, về sau gả cho hoàng gia càng phải cẩn thận chặt chẽ, đại diện cho bộ mặt hoàng gia.

Không có danh tiếng tốt, dù làm gì cũng sẽ bị công kích, đi tới chỗ nào cũng có người chỉ trỏ, không phải mỗi người đều có thể gặp được một nam nhân bao dung cưng chiều mình, nói cái gì cũng đúng, giống như người không có đầu óc chỉ được cái khỏe mạnh vạm vỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play