Ninh Thư cầm gậy gỗ, đâm một cái về phía bù nhìn rơm, đâm vào cổ bù nhìn, nói rằng: "Không cần nhiều chiêu thức hoa mĩ, cứ đâm về phía cổ và con mắt, nơi nào là vị trí chính yếu, thì đâm hướng đó."

"Đừng đâm lồng ngực, có xương ngực bảo vệ, có thể sẽ ghim thương gỗ lại." Ninh Thư lớn tiếng nói, sau đó đem thương gỗ trong tay cho Trần Lực.

Trần Lực cầm thương gỗ, cắn răng, bắp thịt trên mặt run rẩy, nghiêm khắc đâm tới chỗ bù nhìn.

Ninh Thư nhìn những người này tập luyện, mình thì vào nhà làm thảo dược, ra chiến trường nhất định sẽ bị thương.

Luyện tập một buổi chiều, buổi tối có người đến đưa cơm, chính là một cái bánh cao lương thô sơ, bên trong xen lẫn lá cây vàng ố.

Sau đó cho bánh cao lương vào nước lạnh ăn, Ninh Thư ăn bánh cao lương, cứng đến suýt nữa gãy răng, hơn nữa nuốt xuống còn rất nghẹn, cổ họng nóng hừng hực.

Ninh Thư nhanh chóng uống miếng nước nuốt bánh cao lương nghẹn ở cổ họng xuống.

Cuộc sống này thực sự là?

Nghịch tập một đời người khó như vậy sao?

Mấy ngày đều là thức ăn như vậy, người phía dưới có chút bất mãn, oán giận với Trần Lực: "Vì sao chúng ta ăn thứ chán nhất, ta nghe nói có người ăn bánh màn thầu, còn có bánh bao."

Trần Lực không biết nên nói gì, nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Đó là vì người ta có công với quân đội này, từng trải chiến trường từng giết địch, núi thây biển máu cũng đã qua, ăn ngon là chuyện bình thường, chúng ta có thể có cái ăn đã không tệ rồi."

"Ra chiến trường, nếu như mọi người có thể sống được, sẽ được ăn giống nhau." Ninh Thư nói.

Những người khác tuy là tức giận bất bình, cũng không tiện nói gì.

Vốn là năm ngày sau mới công thành, đột nhiên vào ngày thứ ba, đã ra lệnh tập hợp, nói là muốn công thành rồi.

Hơn nữa sáng sớm còn cho thêm một cái bánh cao lương.

Thì ra là muốn cho người ăn no.

"Không phải năm ngày sao?" Trần Lực cau mày hỏi.

Ninh Thư mím môi một cái, cảm giác Lưu tướng quân không tín nhiệm bọn họ, nói thay đổi thời gian là thay đổi thời gian.

Trần Lực dắt ra hai con ngựa, một con ngựa cho Ninh Thư, sau đó phóng người lên lưng ngựa, hông hắn đeo bội đao của quan binh lúc trước, một tay cầm gậy gỗ vót nhọn.

Trần Lực ưỡn thẳng lưng, trên người mang theo vẻ thấy chết không sờn, Ninh Thư nhìn ra được, Trần Lực rất khẩn trương, gân xanh trên mu bàn tay cầm gậy gỗ nổi lên.

Lúc xuất phát, Ninh Thư kêu đội ngũ chỉnh sửa một chút trang phục, đem đai lưng buộc chặt, tóc chải chỉnh tề, sau đó mới đi tới cửa thôn.

Lần này Ninh Thư cùng Trần Lực thương lượng, chỉ dẫn theo 100 người, những người khác tuổi còn nhỏ, hoặc đã già, và cả một số nữ tử đều để lại.

Ninh Thư hô một tiếng, đi tới cửa thôn.

Cửa thôn tụ tập rất nhiều người, Ninh Thư vừa đến cửa thôn, suýt nữa sặc chết, đây chính là muốn đi công thành hả?

Người thì cầm cuốc, người thì cầm cào, tất cả đều là mấy đồ dùng làm nông.

Mặc dù khẩn trương nhưng Trần Lực thấy một màn như vậy, cũng hơi cạn lời, hết khẩn trương luôn, vẫn cho là đội ngũ này của mình là kém nhất, kết quả vừa nhìn, vẫn tốt chán.

Tuy là cầm cuốc, trên người cũng không có áo giáp, nhưng đứng trong đội hình vẫn khá.

Ninh Thư cưỡi ngựa đi tới, ôm quyền hành lễ với Lưu tướng quân.

Hôm nay Lưu tướng quân thật ra đã nổi bật hơn, trên người của hắn mặc áo giáp màu bạc, mũ giáp có chùm tua đỏ như ngọn lửa dưới ánh mặt trời.

Trên mặt hắn cạo sạch râu mép, trước đây khuôn mặt đen bẩn giờ được rửa sạch, tạo ra cảm giác tướng lĩnh có ngũ quan đoan chính oai hùng.

Đứng trên đài cao, xung quanh có lá cờ bay phần phật, nổi bật lên sự uy nghiêm cao quý của hắn.

Trần Lực lộ ra ánh mắt tôn sùng và kính nể, chứng kiến Lưu tướng quân như vậy, không ít người đều nín thở.

Hình tượng cao thượng còn tốt hơn hình tượng gần gũi với dân, lại không cần mệt mỏi như vậy, cứ giỏi là được.

Người ta càng thích chiêu này hơn.

Ninh Thư quay đầu chứng kiến mấy người thủ lĩnh quân đội đều là người cưỡi ngựa, hơn nữa Phương Dũng cũng là người cưỡi ngựa, phía sau hắn có một đội binh sĩ.

Phương Dũng xoay đầu lại, lướt mắt nhìn Ninh Thư và Trần Lực, thấy đội ngũ sau lưng Ninh Thư, bên trong cũng không thiếu người quen, còn là người trong thôn nữa.

Phương Dũng không ngờ huynh muội này lại kéo người trong thôn qua, vừa đến đã có binh, không giống hắn, lúc đến đây phải leo từng bước.

Phương Dũng một tay siết dây cương, một tay cầm cung, đột nhiên mở miệng nói: "Nữ tử cũng có thể ra chiến trường?"

Trần Lực nhíu mày một cái, không nghĩ người lên tiếng chất vấn trước lại là người trong thôn, nói rằng: "Nữ tử làm sao lại không thể ra chiến trường, muội muội ta gan dạ sáng suốt vũ lực không thua với nam tử."

"Trần Lực, ta chỉ là nói chiến trường đao kiếm không có mắt, nàng là một cô gái đi không an toàn, ở lại lo liệu sự tình trong quân doanh." Phương Dũng nói rằng: "Ta không muốn có nữ tử trong đội ngũ, trở thành chỗ sơ hở cho kẻ địch công kích cười nhạo chúng ta."

Phương Dũng vừa nói vậy, không ít người đều cau mày, từ xưa đến nay, quyền lực, sa trường đều là chiến trường giữa các nam nhân, căn bản không có chỗ cho phụ nữ.

Phương Dũng chỉ nói ra ý nghĩ trong lòng đa số mọi người mà thôi.

Trần Lực cảm giác mình cần muội muội bên cạnh hỗ trợ, đầu óc em gái linh hoạt hơn hắn, cộng thêm lần đầu tiên ra chiến trường, Trần Lực trong lòng thật sự vẫn hơi sợ.

Trần Lực còn muốn mở miệng, Ninh Thư mở miệng nói: "Cầm thương phi ngựa, bảo vệ quốc gia vốn là hùng tâm và trách nhiệm của nam nhi, nhưng hiện nay loạn thế, ngươi và ta đều là người chạy loạn, lại có gì khác biệt chứ."

"Nói không chừng ngươi sẽ không thấy được mặt trời ngày mai, còn có thời gian băn khoăn việc này sao." Ninh Thư suýt nữa thì trợn trắng mắt.

Phương Dũng híp mắt, không nói gì, Lưu tướng quân trên đài cao mở miệng: "Xuất phát."

Đội ngũ chậm rãi đi tới cửa thành cách đó không xa, đám người Ninh Thư đi cuối cùng.

Chạy chậm tới cửa thành, cửa thành đóng kín, trên cửa thành có binh sĩ bày sẵn trận địa đón địch, trống vang từng hồi.

Đây là cửa thành lớn nhất Đạt Châu, nếu như phá cửa thành này, toàn bộ đội ngũ sẽ có chỗ nghỉ chân, có thể lấy được lương thực tiếp tế cho toàn bộ đội ngũ, mọi mặt đều sẽ tăng vọt.

Ninh Thư nhíu chặt lông mày, công thành khó hơn thủ thành nhiều, hơn nữa bọn họ nghèo đến mức ngay cả thang mây để công thành cũng không có.

Ninh Thư đến bây giờ vẫn không biết, đội ngũ như vậy rốt cuộc sao lại thành công, chẳng lẽ dựa vào mạng người sao.

Ninh Thư nheo mắt, thấy trên tường thành có cung tiễn, còn có một cái máy bắn đá, tim đập rộn.

Lưu tướng quân đứng trên chiến xa cũ nát, Chu hộ vệ ở bên cạnh che chở hắn, trong tay Lưu tướng quân cầm cờ phất.

Chỉ có bốn đội quân vác cây gỗ cực lớn đánh tới cửa thành.

Ninh Thư kinh hoàng, thật sự muốn dùng mạng người mà đấu sao.

Nhưng vẫn chưa đi đến cửa thành, đã bị mưa tên bắn trúng, một người ngã xuống, lại có người bù vào, những người khác chỉ để bảo vệ an toàn đến được cửa thành.

Chốc lát tiếng kêu rên đã vang lên khắp nơi rồi.

Lưu tướng quân ra lệnh cho Ninh Thư và Trần Lực, để bọn họ thay thế những người đã ngã xuống.

Chỗ cây gỗ đó khác nào mục tiêu sống, cơ bản đều sống không nổi, lần đầu tiên Lưu tướng quân đã để bọn họ nâng gỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play