Bạch Y Xảo để một cái kẻ tồi tệ như Lý cẩu tử làm bẩn Trần Nhị Muội.

Chiêu này độc ác hạ lưu nhưng vô cùng hữu hiệu, nữ nhân bị hủy danh tiếng, hoặc là chết, hoặc là gả cho người ta.

Dường như không đem Trần Nhị Muội nhúng xuống bùn thì không an lòng, làm như nếu Trần Nhị Muội không vô cùng thê thảm, thì sẽ còn vương vấn với Phương Dũng vậy.

Ninh Thư trong lòng căm phẫn Bạch Y Xảo, Bạch Y Xảo trong lòng càng ghét càng thống hận Ninh Thư, cũng bất mãn sang cả Phương Dũng, vì sao Phương Dũng phải giúp Trần Nhị Muội.

Nàng hiện tại là thê tử Phương Dũng, không phải Trần Nhị Muội.

Bạch Y Xảo nằm trên giường, đưa lưng về phía Phương Dũng, im lặng tức giận và lên án.

Phương Dũng thở dài một hơi, để tay lên lưng Bạch Y Xảo, nói rằng: "Đừng nóng giận, vì sao nàng không thích Trần Nhị Muội, Trần Nhị Muội có quan hệ gì với chúng ta đâu."

"Vậy chàng vì sao giúp nàng ta?" Bạch Y Xảo quay lại, bất mãn nói: "Trần Nhị Muội đem thiếp nói thành con mẹ tú bà đó."

Phương Dũng nói rằng: "Ta làm như vậy cũng là vì nàng, Trần Nhị Muội là nữ nhân chưa gả, bị Lý cẩu tử làm vướng víu, vì để tránh mất đi danh tiết, nàng sẽ quay sang cắn chúng ta, dù sao Lý cẩu tử đúng là đã ở nhà của chúng ta, đối với thanh danh của nàng cũng không hay, hơn nữa nàng nói nàng ta cùng Lý cẩu tử yêu nhau, khiến tình cảnh Trần Nhị Muội không tốt, nàng ta mà chó cùng dứt giậu ta sợ sẽ làm hại tới nàng."

"Nàng ta vì danh tiếng của mình, nhất định sẽ tha nàng xuống nước." Phương Dũng nói rằng: "Ta không muốn nàng bị lời gièm pha quấy nhiễu."

"Ngoan, đừng nóng giận." Phương Dũng xoa tóc Bạch Y Xảo: "Nếu như Trần Nhị Muội quá đáng nữa, ta sẽ không để nàng ta tùy ý nàng bắt nạt nàng."

Bạch Y Xảo bĩu môi nói rằng: "Thiếp chỉ chán ghét Trần Nhị Muội, về sau không cho phép chàng nói chuyện cùng Trần Nhị Muội."

"Rồi rồi, nhỏ ghen tuông này." Phương Dũng cưng chiều nói.

Phương Dũng hôn lên trán Bạch Y Xảo.

Bạch Y Xảo nhíu mày một cái, Trần Nhị Muội luôn là cái gai trong lòng nàng, Trần Nhị Muội đời trước nhờ Phương Dũng mà hưởng thụ vinh hoa phú quý, có một đời phu thê với Phương Dũng.

Trần Nhị Muội kia lại không phải một người không cẩn thận, Lý cẩu tử cũng là một phế vật, tặng không một nữ nhân còn không ăn được.

Sống lại một đời, Bạch Y Xảo đã nghĩ tiếp tục mối duyên với Phương Dũng, hy vọng cùng Phương Dũng đi tới cuối cùng, bọn họ từ nhỏ đính hôn, lớn lên thành phu thê, danh chính ngôn thuận.

Đời này phải bắt giữ người đàn ông này, không muốn như đời trước, thành tiểu thiếp như cây cỏ dại bị vứt bỏ của người khác.

Ninh Thư tu luyện đến nửa đêm thì ngừng, xuống giường mặc xong quần áo và xỏ giầy, lặng lẽ mở cửa đi tới nhà Lý cẩu tử.

Sắc trời khá tối, trên trời có ánh trăng bàng bạc, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa, còn có tiếng ếch kêu bên ruộng.

Ninh Thư đi trên bờ ruộng, sương sớm rất dày, lúc Ninh Thư đi tới nhà Lý cẩu tử, làn váy và giầy tất cả đều ướt hết.

Nhà Lý cẩu tử vô cùng đơn giản, chính là nhà lá, trong phòng cơ bản không có gì cả, bàn ghế tất cả đều cụt chân thiếu tay.

Ninh Thư vượt qua cánh cửa đi vào trong nhà, cái phòng này còn bị mưa dột, ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy bầu trời.

Trước đây Trần Nhị Muội gả cho Lý cẩu tử chính là như vậy, trong nhà ngay cả một chữ hỷ cũng không có.

Trong phòng yên tĩnh, Ninh Thư đi vào phòng ngủ, trong phòng căn bản không người, như Ninh Thư đã đoán trước, ước chừng Lý cẩu tử lại ngủ lang ở ngõ hẻm gọi gái nào rồi.

Lý cẩu tử lẻ loi một mình, một người ăn no thì cả nhà không đói, cho dù thành thân cùng Trần Nhị Muội, cũng thường đi suốt đêm không về, ở bên ngoài ăn no uống say, sau đó tùy tiện tìm một chỗ nằm ngủ, không có việc gì thì đi tìm kĩ nữ.

Không có tiền sẽ trở về leo tường móc tủ bới tiền lẻ.

Cái thứ nhân loại cặn bã!

Không tìm được người, Ninh Thư quay đầu rời đi, về đến nhà, tiếp tục tu luyện, không lâu nữa sẽ bạo phát cuộc khởi nghĩa quy mô lớn.

Không có thực lực làm sao sống nổi, tiện thể còn phải bảo vệ người nhà.

Trước khi Phương Dũng tòng quân, Ninh Thư nhất định phải giải quyết Bạch Y Xảo.

Dựa vào thân thủ và tài bắn cung của Phương Dũng, nhất định sẽ bộc lộ tài năng trong quân đội.

Dù sao nhiệm vụ lần này không liên quan đến Phương Dũng, Ninh Thư đương nhiên sẽ không nhiều chuyện đi làm phiền Phương Dũng, toàn bộ tâm tư dùng để đối phó với Bạch Y Xảo.

Nếu như Phương Dũng báo thù cho Bạch Y Xảo, Ninh Thư nhất định sẽ phải phản kích.

Ninh Thư tu luyện một đêm, sáng sớm hôm sau trời chưa sáng Lý thị liền kêu Ninh Thư đi làm việc, giặt quần áo làm cơm, cho heo ăn, nói chung là một ít việc nhà.

Cha Trần và Trần Lực ra ngoài đồng rồi, đến khi mặt trời mọc thì trở về ăn điểm tâm.

Dù sao thì cũng là thời gian bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cực kì khổ sở.

Hơn nữa lương thực trồng ra cũng phải nộp sưu cao thuế nặng, còn lại không mấy, người một nhà còn phải khổ sở tiết kiệm ăn.

"Năm nay thời tiết thế này cơ chứ." Cha Trần ngồi gặm chay bánh mì cao lương, mặt buồn rười rượi: "Đến bây giờ còn không có hạt mưa nào, cứ thế nữa sẽ chết vì khô hạn mất."

"Không có lương thực thì không giao nổi thuế lương, phải làm sao bây giờ?" Cha Trần phát sầu mất.

Hiện tại triều đình mục nát, cái ác lại hoành hành, nếu không nộp thuế, quan thu thuế hung ác sẽ không khách khí, nói không chừng sẽ bị đánh chết, coi như không bị đánh chết, cũng sẽ mất nửa cái mạng.

Nói chung sống sót vô cùng gian nan.

Đúng lúc thu hoạch vụ thu thì bạo phát khởi nghĩa nông dân quy mô lớn.

Lương thực liên quan đến sự sống chết của dân chúng, nhưng bây giờ triều đình mặc kệ dân chúng sống hay chết, từng tầng lớp đều bóc lột bên dưới, khiến trên vai bách tính gánh trọng trách nặng không chịu nổi, để không đói bụng, tạo phản cũng là chuyện bình thường.

Trần Lực nói rằng: "Cha, có muốn con đến trấn trên làm công hay không."

Ninh Thư nhìn thoáng qua Trần Lực, Trần Lực chỉ có thể đi chịu khổ thôi, làm việc khổ cực mà tiền công còn ít.

Ninh Thư cắn một cái bánh cao lương nói rằng: "Cha, trong nhà có bao nhiêu tiền, chúng ta đi mua chút lương thực đi, nhìn trời thì không thấy vẻ sẽ mưa đâu, đến lúc đó lương thực khẳng định rất đắt."

Cha Trần nhìn thoáng qua Ninh Thư: "Để xem đã, nói không chừng trời sẽ mưa."

Lòng chỉ trông chờ may mắn đến lúc đó sẽ tổn thất càng nhiều.

Ninh Thư biết mình là một cô gái, kỳ thực ở nhà không có quyền nói gì, cũng sẽ không cố ý bảo cha Trần đem của cải trong nhà ra mua lương thực.

Ăn cơm xong, Ninh Thư chủ động bắt đầu dọn dẹp chén đũa lau bàn, thu thập xong đâu đó, Ninh Thư nói với cha Trần và Lý thị rằng: "Cha, con muốn đến trấn trên một chuyến."

Cha Trần nhìn Ninh Thư, gõ tẩu thuốc một cái nói rằng: "Trong khoảng thời gian này con nên cẩn thận ở nhà, không nên chạy khắp nơi, mới bị Lý cẩu tử quấn lấy xong, đừng có chạy khắp nơi, gần đây trấn trên cũng không yên ổn, nghe nói có không ít nữ tử mất tích."

"Không cho phép đi trấn trên." Cha Trần nói.

Sống tại cổ đại thật khổ quá mà, hơn nữa từ đây đến trấn trên lộ trình cũng không ngắn, đi cái là mất một ngày.

Không có người thân cho phép, Ninh Thư thật sự không dám chuồn mất, tùy ý mất tích như vậy, đối với danh tiếng nữ tử quá ảnh hưởng.

Ninh Thư cũng buông tha ý định, vốn nghĩ đến trấn trên đi mua một ít dược liệu, làm chút mặt nạ dưỡng da đi bán lấy ít tiền, mua chút lương thực.

Nhưng không đi được, chẳng lẽ muốn mình lên núi hái?

Hái xong, lại phải căn cứ theo thành phần dược liệu để dùng nước rửa hay để phơi gió, phiền phức muốn chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play