Trần Nhị Muội nhẫn nhịn cũng không làm Lý cẩu tử đối với nàng tốt hơn, nhường nhịn sẽ chỉ làm người như Lý cẩu tử càng thêm mất nết, nói cho cùng đây là thời đại nữ nhân bị trói buộc và ức hiếp.
Ninh Thư cùng đại ca Trần Lực bên cạnh về tới nhà, đi vào trong nhà, cha Trần giơ tẩu thuốc đánh tới Ninh Thư.
Ninh Thư cũng không đứng bất động để người ta đánh, chợt lách người tránh khỏi.
"Ngươi còn dám tránh?" Cha Trần đỏ cả mắt đến sắp nứt luôn.
Lý thị ở bên cạnh khuyên bảo: "Được rồi, ông già, Nhị Muội không phải trở về rồi sao?"
Cha Trần ngồi đập mạnh tàn thuốc, tức giận nói rằng: "Ngươi đã là con gái lớn rồi, không cần làm ra chuyện khiến ta không còn mặt mũi nào như vậy, còn nói ngươi đi lại với Lý cẩu tử."
Ninh Thư trợn mắt khinh thường một cái: "Cha, con làm sao có thể cùng Lý cẩu tử, Lý cẩu tử rõ ràng ở trong nhà Phương Dũng, lại còn ở trong nhà Phương Dũng ngủ nữa đó, có quan hệ gì với con?"
"Vợ Phương Dũng chạy tới nói với ta và mẹ ngươi là ngươi đan túi lưới, đan một lát đã không thấy tăm hơi." Cha Trần cầm điếu thuốc gác trên bàn nhỏ gõ.
"Con chỉ đi nhà xí, Bạch Y Xảo đã khẩn trương như vậy, ai biết nàng có tâm địa gì." Ninh Thư nói rằng: "Con về sau sẽ không đi nhà nàng học cái gì đan túi lưới nữa."
"Không đi thì không đi, đan túi lưới được bao nhiêu tiền chứ, làm tốt chuyện trong nhà là được." Cha Trần nói rằng.
Ninh Thư cười cười: "Cảm tạ cha."
"Đi cho gà ăn đi." Cha Trần nói.
Ninh Thư vén mành ra khỏi phòng, ngắt lá cây hơi ố vàng có lỗ sâu từ cửa đất trồng rau, cho gà ăn.
Trần Lực giúp đỡ Ninh Thư làm việc, hướng Ninh Thư nói rằng: "Ta thấy em Bạch không phải loại người đầu óc xấu này đâu."
"Bạch Y Xảo đẹp nhỉ." Ninh Thư dòm Trần Lực.
Trần Lực đàng hoàng gật đầu: "Đẹp, rất nhiều người đều nói Phương Dũng thắp hương tốt, có thể lấy được con gái tú tài, hơn nữa vừa hiền lành vừa đẹp."
"Xùy..." Ninh Thư bật cười một tiếng, trong mắt nam nhân chỉ nhìn thấy nhan sắc, vợ thì phải nhìn ngày sinh tháng đẻ, thiếp thì hẵng nhìn xấu hay đẹp.
Cưới vợ phải cưới người có đức chứ không phải cưới sắc, Ninh Thư thấy, toàn thân Bạch Y Xảo đều không thoát khỏi tác phong tiểu thiếp đâu.
Nàng đã cùng Phương Dũng thành thân, nhưng lại làm ra chuyện như vậy đối với Trần Nhị Muội.
Bạch Y Xảo đời trước đã bị bắt gian tại trận, cùng gã sai vặt trong phủ ngủ trên cùng một giường, đương gia chủ mẫu lấy tội danh tư thông đem nàng cắt đứt chân.
Đời này Bạch Y Xảo đem thủ đoạn này dùng trên người Trần Nhị Muội.
Ninh Thư thật sự không nghĩ ra, vì sao người như thế lại có cơ hội sống lại?
Bạch Y Xảo khác gì một con kĩ nữ lầu xanh hàng thật giá thật, sống lại tuy là thành thật cùng Phương Dũng sống qua ngày, nhưng đời trước chỉ nghĩ muốn đoạt lấy sủng ái của công tử nhà giàu, công tử nhà giàu đời này lại yêu nàng.
Thậm chí vì nàng mà bỏ vợ tái giá.
Sống lại xong Bạch Y Xảo như kiểu được hack, việc buôn bán có lời, biết loạn thế sắp tới, Phương Dũng sẽ tham gia khởi nghĩa, trồng lương thực, mua lương thực.
Thường đưa lương thực và y phục cho quân khởi nghĩa, khiến nghĩa quân bao nhiêu người đều hâm mộ Phương Dũng có một thê tử tốt, thậm chí thủ lĩnh quân khởi nghĩa, hoàng đế tương lai cũng có hảo cảm đối với nàng.
Đời này Bạch Y Xảo đã thề cùng Phương Dũng sống thật tốt, muốn bù đắp cho Phương Dũng, người khác đều không thèm để ý.
Cuối cùng Bạch Y Xảo đương nhiên thành nữ tử truyền kỳ như vậy.
Ninh Thư: Ha ha ha...
Nhiệm vụ của cô là trả thù Bạch Y Xảo và Lý cẩu tử, đương nhiên sẽ không để ả có được cảnh tượng đẹp đẽ như vậy.
Sống lại thì sống lại, tại sao còn muốn chà đạp người khác.
Ninh Thư hỏi Trần Lực: "Đại ca, huynh muốn cưới chị dâu như thế nào."
Trần Lực vò đầu: "Chịu tốt với ta, nếu như dáng dấp đẹp thì càng tốt."
Ninh Thư nhếch mép một cái.
Không có thực lực, mỹ sắc chỉ là một loại tai hoạ, bất luận là đối với nam nhân hay đối với nữ nhân.
Như mấy câu Ninh Thư nói đó có hàm ý, làm cho tình cảnh của Bạch Y Xảo có chút xấu hổ, chủ yếu nhất là Lý cẩu tử ở tại nhà nàng.
Bạch Y Xảo lúc trước dùng lí do thoái thác là Trần Nhị Muội và Lý cẩu tử chạm mặt tại nhà nàng, Trần Nhị Muội dùng chuyện học đan túi lưới làm cớ tư thông với Lý cẩu tử.
Nhưng bây giờ Trần Nhị Muội và Lý cẩu tử không có gì xảy ra cả, ngược lại khiến nàng bị miệng lưỡi người đời xì xào.
Bạch Y Xảo nhịn không được ở trong lòng mắng Lý cẩu tử là phế vật vô dụng.
Phương Dũng mang theo hai con chim trĩ trở về, Bạch Y Xảo ngập ngừng một lát, nói với Phương Dũng chuyện đã xảy ra.
Phương Dũng mạnh mẽ nhấc Lý cẩu tử bị trói lên đánh cho một trận no đòn, đem Lý cẩu tử thô bỉ đánh cho hu hu kêu to.
Bạch Y Xảo trong lòng còn đang tức Lý cẩu tử, liền tùy ý Phương Dũng đánh hắn, cũng không ngăn trở.
Phương Dũng là người có chừng mực, giáo huấn xong thì thu tay lại, đem Lý cẩu tử ném ra khỏi sân Phương gia, chỉ vào Lý cẩu tử sẵng giọng nói: "Còn dám tới nhà của ta, ta đánh liền đánh gãy chân của ngươi."
Nghe đến gãy chân, chân Bạch Y Xảo theo phản xạ có điều kiện lạnh run, nàng đời trước chính là bị đánh gãy chân, cảm giác xương đầu khớp bể nát làm cho Bạch Y Xảo đến bây giờ còn sợ.
Từ khi nàng sống lại tới nay, đều cảm thấy là mộng, tỉnh lại chính mình sẽ nằm sấp trên mặt đất như trước, trước mặt bày chén bể, cầu xin những người trước mặt nàng cho ít tiền, cho chút đồ ăn.
Đời này không phải trải qua thời gian đó nữa, phải sống cùng Phương Dũng thật tốt.
Phương Dũng là thợ săn, quanh năm ở trong núi săn thú, trên người dính máu có cảm giác lệ khí, gương mặt lạnh lùng như thế rất có uy thế, làm cho người bắt nạt kẻ yếu như Lý cẩu tử suýt chút nữa sợ đến tè ra quần, căn bản không dám nói gì.
Bạch Y Xảo hướng Phương Dũng nói rằng: "Lý cẩu tử nói hắn đến tìm Trần Nhị Muội, nói cùng Trần Nhị Muội ước hẹn, lại chạy vào trong phòng để ngủ."
Phương Dũng cau lông mày đen đặc, nghi ngờ nói: "Trần Nhị Muội tại sao muốn hẹn Lý cẩu tử trong nhà của chúng ta?"
Phương Dũng là là người đấu trí đấu dũng với dã thú trong rừng núi, nếu quả thật không có đầu óc tại sao có thể quật khởi trong quân đội, cuối cùng lên cao huy hoàng.
Bạch Y Xảo mím môi một cái, tùy ý nói rằng: "Thiếp đây cũng không biết, ước chừng là cha Trần quản nghiêm, chỉ có thể dùng biện pháp như thế."
Phương Dũng dặn dò Bạch Y Xảo: "Người như Lý cẩu tử nói gì cũng không nên tin, cô nương nào trong thôn này thấy hắn mà không vòng đường khác chứ, Trần Nhị Muội còn chưa ngu như vậy, cùng người như thế dính líu quan hệ."
Bạch Y Xảo nghe Phương Dũng nói như vậy, trong lòng lập tức không vui, luôn cảm thấy Phương Dũng và Trần Nhị Muội có quan hệ gì đó chặt mãi không dứt.
Dù sao hai người này kiếp trước là phu thê, còn sinh con dưỡng cái rồi.
Tuy trong lòng không chịu được, trên mặt Bạch Y Xảo lại vừa cười vừa nói: "Nói như vậy chàng rất biết Trần Nhị Muội?"
"Không biết, nếu như Trần Nhị Muội không muốn lãng phí mình, thì sẽ không cùng Lý cẩu tử lui tới, Lý cẩu tử vừa nhìn là biết không phải người có thể để nữ tử giao phó cả đời." Phương Dũng vừa cười vừa nói.
Phương Dũng nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Bạch Y Xảo: "Làm sao ta lại cảm giác nàng đang ghen nhỉ, nàng là thê tử của ta, Trần Nhị Muội không có quan hệ với ta, ta chỉ là lý luận sự việc mà thôi."
Bạch Y Xảo đẩy tay Phương Dũng ra, làm bộ tức giận nói rằng: "Thiếp mới không có nổi máu ghen, chàng mới ghen đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT