Ninh Thư nghi ngờ người bị giết khi không có cảm giác, hơn nữa những người cùng ở trong phòng với cô cũng không có cảm giác, nói không chừng người trong gian phòng này đều ngủ như chết.
Ninh Thư hít mũi, cũng không ngửi thấy có mùi gì trong phòng, kiểm tra khắp nơi, phát hiện chân tường phía sau cửa có một đống tro nhỏ, từng đoạn từng đoạn một.
Có người đốt hương trong phòng.
Ninh Thư bốc chút tro, đưa lên mũi ngửi, nhưng không thấy có mùi gì, đúng là không có mùi gì thật.
Đại thúc đi tới, ngồi xổm bên người Ninh Thư, nhìn tro hương.
“Hương Tàng.” Đại thúc lạnh nhạt nói.
Ninh Thư hơi kinh ngạc, Ninh Thư có nghe qua hương Tàng, loại hương này không có mùi vị, tàng chính là giấu đi, ngửi không hề có mùi gì hết.
Nhưng loại hương này có hiệu quả an thần rất mạnh, Hoa Đà trong truyền thuyết dùng lúc nạo xương chữa thương cho Quan Vũ, đốt hương Tàng, Quan Vũ không cảm thấy đau, lúc nạo xương, ông ta còn có thể uống rượu ăn thịt, đàm tiếu đánh cờ.
Người trong phòng đều ngủ như chết, mà người bị giết lại không hề hay biết.
Ninh Thư đi đến chỗ hai nữ sinh núp trong góc tường, đưa tay bấm một cái lên cánh tay nàng ta, dường như nữ sinh này không hề cảm thấy đau.
Mấy gian phòng trước kia không hề phát hiện ra cái này, chắc là bị người ta quét dọn rồi.
Hương Tàng là thứ rất hiếm thấy, chế tạo rườm rà, là phương pháp bí truyền đã thất truyền từ lâu, trên thị trường vốn không có vật này.
Đồ hiếm chắc chắn đắt, đắt không thể tưởng luôn.
Loại đồ này còn có thể xuất hiện sao?
749 tiến đến bên Ninh Thư nói: “Trong đám người này, ngoại trừ Phan Thìn đã chết, chỉ có nhà Phàn Tuấn Dương có tiền nhất.”
Ninh Thư nhìn Phàn Tuấn Dương máu me đầy mặt, hắn chán chường ngồi dưới đất, dựa vào tường.
Các dấu hiệu đều cho thấy Phàn Tuấn Dương là đáng nghi nhất.
Đại thúc đứng lên, nói với Ninh Thư: “Mang thi thể xuống dưới.”
“Tay tôi què rồi.” Ninh Thư giơ tay mình lên.
“Để tôi.” 749 nói.
Sức mạnh của 749 rất lớn, khiêng được cả hai thi thể trói chung với nhau xuống lầu.
Đại thúc nói với Phàn Tuấn Dương: “Tất cả mọi người đều tập trung đến nhà chính đi.”
“Vâng.” Phàn Tuấn Dương giùng giằng đứng lên, nhưng trước đó dập đầu quá mạnh nên đầu có chút choáng váng, đi gọi người.
Ninh Thư theo sau đại thúc xuống nhà chính, bà chủ nhà đứng trong nhà chính nhìn thi thể trong sân, miệng lẩm bẩm tạo nghiệt.
“Mọi người có thể rời khỏi đây hay không, rốt cuộc các người đã trêu chọc vào thứ gì vậy?” Bà lão kinh hãi nói.
“Các người đi nhanh đi, xin các người đó, ta không cần tiền của các người, không cần tiền thuê nhà của các người nữa.” Bà lão gõ mạnh gậy xuống đất, sắc mặt khẩn trương, sợ hãi trái ngược hẳn với Tiểu Lan ở phía sau.
Trên mặt Tiểu Lan có chút mờ mịt, bởi mắt không nhìn thấy, nên dù biết có người chết, nhưng vẫn không thấy gì.
Trong đám người chỉ có Tiểu Lan là người không hề sợ hãi.
Phàn Tuấn Dương gọi tất cả mọi người xuống dưới, trong nhà chính đứng đầy người, tất cả mọi người đều sợ run lên.
Còn có một cô gái bị dọa đến phát điên, miệng cười ha ha ha ha, nụ cười của nàng khiến người ta rợn cả tóc gáy, nhất là trong lúc khẩn trương và kinh hãi như vậy.
“Thầy ơi, rốt cuộc chúng ta nên làm gì bây giờ?” Phàn Tuấn Dương khóc lóc nói, quát ầm lên: “Em, mẹ kiếp, không chịu được nữa rồi.”
Đại thúc lạnh nhạt: “Vậy cậu muốn thế nào đây, muốn đi chắc?”
“Em mà có thể đi thì đã không ở lại đây, nơi này có ma, em thật sự không chịu nổi nữa rồi.” Giọng Phàn Tuấn Dương thay đổi, ngón tay run rẩy.
“Do các người đụng phải đồ không lành, mang đến đây, còn nói nơi này có quỷ nữa chứ.” Bà lão gõ gậy, vẻ mặt phẫn nộ.
Tiểu Lan kéo góc áo bà lão, nói: “Bà ơi, bây giờ bên ngoài tuyết rơi nhiều, bà bảo họ đi thế nào chứ?”
“Những người này chết trong nhà chúng ta, vậy sao mà được, còn muốn cho người ở nhà này nữa không.” Bà lão cao giọng.
Cả phòng đều yên lặng, xung quanh chỉ có tiếng hít thở, có mấy nữ sinh lặng lẽ rơi lệ, nhưng lại không dám bỏ chạy, muốn rời khỏi đây, nhưng lại nhớ tới Lâm Hạ vừa chạy ra ngoài.
Cả tối chưa thấy về, chắc là lành ít dữ nhiều rồi.
Mọi người đều đưa mắt nhìn đại thúc to lớn, bình tĩnh, thoát tục, ánh mắt đầy chờ mong.
Lô San San hỏi đại thúc: “Thầy ơi, thầy biết hung thủ là ai không?”
“Em thấy Phàn Tuấn Dương rất đáng nghi.” Lô San San nói.
749 liền cướp lời: “Tôi nói cô đừng có nghi ngờ nữa, mọi việc đều phải có chứng cứ.”
“Cậu có phải đàn ông không vậy, lòng dạ hẹp hòi y như đàn bà.” Lô San San chán ghét nhìn hắn, quay đầu nhìn đại thúc.
749 bĩu môi: “Nhân mọi cơ hội tiếp cận nam nhân, ghê tởm muốn chết.”
Lô San San nhìn 749, ánh mắt mang theo sát khí nặng nề, nhưng nghĩ đến đại thúc ở bên cạnh, đành kìm nén tức giận, quay đầu coi như không thấy.
“Tôi không giết người, tôi không có lý do giết người, tôi là chủ tịch câu lạc bộ, thành viên xảy ra chuyện, trách nhiệm của tôi là lớn nhất.” Phàn Tuấn Dương lo đến đỏ cả mặt, vết máu trên mặt hắn đã khô rồi, đỏ thẫm một màu.
Các thành viên khác cảnh giác nhìn Phàn Tuấn Dương, thậm chí tránh xa cả Phàn Tuấn Dương.
Phàn Tuấn Dương lộ vẻ khổ sở vô cùng.
Ninh Thư và một nhiệm vụ giả khác đứng một bên không nói gì.
Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là sống sót, ba mươi hai thành viên câu lạc bộ quốc họa đều chết hết, Ninh Thư nhìn bà chủ nhà và Tiểu Lan, cố gắng nhớ lại kịch bản, thành viên câu lạc bộ chết hết, hai người này thì sao?
Kịch bản của hai người này không nhiều, hơn nữa kịch bản lần này đã luân hồi không biết bao nhiêu lần, tình tiết cũng đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Ninh Thư vò đầu, nếu bắt được hung thủ thì nên xử lý như thế nào, giết hung thủ ư?
Nhiệm vụ lần này là muốn dừng vòng luân hồi vô hạn, nhưng sao nó mới ngừng đây?
Từ đầu đến cuối không ngừng tìm hung thủ, nhưng không tìm được hung thủ mà người chết lại ngày càng nhiều, hung thủ này thật xuất quỷ nhập thần.
Ninh Thư vẫn luôn cảm thấy hai bà cháu chủ nhà này đáng nghi nhất.
Nhưng động cơ thì sao, lẽ nào giết người cho vui?!
Ninh Thư đặt mình vào hoàn cảnh để nghĩ, một đám người đến ở nhà mình, nguyên nhân gì khiến họ muốn giết tất cả chứ?
Vì tiền?
Nếu quả thật hai bà cháu này có gỗ Hoàng lê hoa, nếu hương Tàng cũng là của họ thì họ cũng không thiếu tiền.
Quá buồn chán?
Nên muốn chơi trò chơi giết người cùng những người này, đoán xem tôi là ai?
Báo thù?
Trong những người này có kẻ thù của bà cháu họ? Giết tất cả mọi người, chẳng lẽ sợ bị người khác phát giác, nên muốn giết tất cả mọi người.
Trong đầu Ninh Thư là một mớ bòng bong.
Luôn cảm thấy không logic.
Đại thúc chỉ vào nữ sinh bị dọa đến điên điên khùng khùng, nói: “Đừng giả điên giả dại nữa, hai nữ là cô giết.”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nữ sinh điên kia, nữ sinh này vẫn cười ha ha ha ha như trước.
“Lưu Man Man…”
“Cô ấy giết người...”
Mọi người lập tức rời xa nàng.
Lưu Man Man có chút mất kiểm soát.
Đại thúc hơi mất kiên nhẫn nói: “Trói lại, thay phiên canh gác.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT