Sau khi đạo sĩ Phương Mộng Hàm tìm đến nói một loạt lời hàm hồ, Dương Vũ Huy liền tin sái cổ.
Người lăn lộn trong giới giải trí phần đa đều tin vào mệnh, có người nổi như cồn, có người đến chết cũng không có nổi danh tiếng.
Dương Vũ Huy lăn lộn trong giới giải trí hơn nửa đời người, từng thấy qua vài minh tinh muốn nổi tiếng, ngay cả chuyện nuôi tiểu quỷ cũng dám làm.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Dương Vũ Huy bỗng cảm giác toàn thân lành lạnh, dường như rất lạnh lẽo, ở nơi nào đó mình không nhìn thấy, có một đôi mắt đang nhìn mình.
Tâm của Dương Vũ Huy loạn rồi, bản thân hành sự không thuận lợi, nói không chừng là do đồ không sạch sẽ.
“Đạo trưởng, vậy phải làm thế nào đây, ông có thể diệt trừ thứ bám lấy đàn anh được không?” Phương Mộng Hàm lo lắng hỏi đạo sĩ.
Đạo sĩ lắc đầu: “Đạo hạnh của ta quá thấp, vật này lại rất lợi hại, ta không thể đối phó được hắn, nói không chừng nếu chọc giận hắn, tất cả mọi người đều sẽ nguy hiểm.”
“Ta đi trước đây.” Vị đạo sĩ kia như chạy trối chết vậy, bước chân vội vã chạy đi mất.
Dương Vũ Huy sốt ruột, nhìn về phía Phương Mộng Hàm, khóe miệng méo xệch, nước dãi chảy ra.
Phương Mộng Hàm cầm khăn lau miệng cho hắn, sắc mặt có chút sợ nói: “Bên người đàn anh thực sự có thứ đó, bây giờ nên làm sao đây.”
“Đi tìm, đạo sĩ.” Dương Vũ Huy chật vật nói.
Phương Mộng Hàm lắc đầu: “Đạo trưởng kia sẽ không dễ dàng xuống núi, để em gọi điện thoại về hỏi bố mẹ xem ý đạo trưởng thế nào.”
Dương Vũ Huy vội vàng gật đầu.
Ninh Thư chỉ lạnh lùng xem chuyện tiếp diễn, nếu Dương Vũ Huy bị Phương Mộng Hàm gạt tiền, số mệnh trên người sẽ càng ít.
Phương Mộng Hàm cũng không hề mời đạo sĩ thuật pháp cao siêu ở quê nhà đến, đạo sĩ giả kia cứ làm bộ làm tịch, nói không muốn can thiệp nhân quả, đặc biệt thứ đi theo Dương Vũ Huy rất lợi hại bla bla...
Đơn giản chỉ muốn Dương Vũ Huy sợ hãi.
Mời mấy lần đều không được, một việc cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, sẽ luôn khiến trong lòng con người ta có ấn tượng mạnh, đặc biệt là khi con người ta còn đang sợ hãi, thời gian kéo dài, bản thân cũng sẽ tin là thật.
Hơn nữa bản thân hắn còn tự phóng đại mọi chuyện, Dương Vũ Huy nhớ lại bản thân trong khoảng thời gian này, đúng là mọi chuyện không được thuận lợi, nên hắn càng cho rằng bên mình có thứ gì đó.
Dương Vũ Huy mất ăn mất ngủ, người gầy đi, dù Phương Mộng Hàm có mời kiểu gì thì vị đạo sĩ kia cũng không chịu tới.
Dương Vũ Huy trực tiếp nói: “Điều kiện, điều kiện gì... cũng đồng ý.”
Phương Mộng Hàm nói với Dương Vũ Huy: “Hay để em tự mình về nhà mời đạo trưởng qua đây, nói qua điện thoại sợ không đủ thành ý.”
Dương Vũ Huy nhất định muốn thay đổi cục diện bị động hiện tại nên đương nhiên sẽ đồng ý lời Phương Mộng Hàm.
Phương Mộng Hàm dọn dẹp hành lý của mình, mua vé xe đi ngay trong ngày hôm đó, mấy ngày sau mới về, lúc trở lại còn dẫn theo bên người một lão đạo sĩ đầu đầy tóc bạc, râu dài đến tận ngực.
Nhìn rất có cảm giác tiên phong đạo cốt.
Bởi bệnh viện cấm làm phép nên Dương Vũ Huy đành phải xuất viện về nhà của mình.
Lão đạo sĩ nhìn quanh phòng Dương Vũ Huy, nói một đống phòng này phong thuỷ không tốt, bạch hổ tụ sát, lại có dương khí đoạt trạch, ánh sáng quá mạnh khiến tính tình người ở khó khống chế, bla bla.
Nói chung nói một đống thuật ngữ chuyên nghiệp, khiến Dương Vũ Huy nghe xong sửng sốt, Phương Mộng Hàm liền vội vàng hỏi: “Vậy đạo trưởng, bây giờ phải làm sao đây?”
“Tốt nhất không nên ở phòng này, chọn phòng khác mà ở.” Lão đạo sĩ vuốt râu hoa râm nói.
Dương Vũ Huy không nhịn được nhíu mày, hắn tốn không ít tiền mua phòng này, chẳng lẽ lại không ở nữa.
“Tiền tài đều là vật ngoài thân, nếu cậu xót tiền, còn ở lại phòng như vậy, cậu sẽ không còn sống được lâu nữa” Đạo sĩ thấy Dương Vũ Huy có chút do dự, lạnh lùng nói.
Phương Mộng Hàm đến ngồi cạnh bên người Dương Vũ Huy, khuyên giải nói: “Đàn anh, hay anh nghe đạo trưởng đi, anh bán cái phòng này đi.”
Dương Vũ Huy chỉ đành gật đầu.
Lão đạo sĩ bắt đầu làm phép, thế trận làm phép gió bay mịt mù, trông rất đồ sộ, nhìn lão đạo sĩ mặt mày tái nhợt cũng biết đấu với yêu quái bao gian nan.
Cuối cùng lão đạo sĩ phun ra một ngụm máu, rồi hôn mê đi.
Lão đạo sĩ tỉnh lại định đi, nói vật này rất lợi hại, hắn không đối phó được.
Dương Vũ Huy càng thêm sợ hãi, trực tiếp ra giá hai trăm nghìn với lão đạo sĩ, chỉ cần đối phó được với thứ bên cạnh hắn, hắn sẽ trả hai trăm nghìn.
Lão đạo sĩ không chút suy nghĩ xua tay, thu dọn đồ đạc, không thèm quay đầu lại rời đi.
Phương Mộng Hàm vội vã đuổi theo, khuyên can mãi mới nài ép lão đạo sĩ quay lại, lần này Dương Vũ Huy trực tiếp gia giá một triệu.
Lão đạo sĩ thở dài nói: “Thứ này thực sự rất lợi hại, thứ cho ta bất lực.”
Lão đạo sĩ lại xoay người rời đi.
Phương Mộng Hàm bất đắc dĩ nhìn Dương Vũ Huy, khóe miệng Dương Vũ Huy lại càng lệch hơn, quát Phương Mộng Hàm: “Đuổi theo.”
Phương Mộng Hàm lại đưa đạo sĩ trở lại.
Lão đạo sĩ hơi mất kiên nhẫn: “Làm cái gì vậy? Ta nói thứ này ta không đối phó được chính là không đối phó được.”
Dương Vũ Huy quyết tâm: “Năm triệu.”
Dương Vũ Huy nói xong, trong lòng như đang rỉ máu, tiền hắn định giữ lại quay phim, nhưng bây giờ hắn như vậy, muốn viết kịch bản phim đúng là thật nực cười.
“Vấn đề ở đây không phải là tiền.” Lão đạo sĩ phờ phạc nói.
Phương Mộng Hàm khóc cầu xin đạo sĩ: “Cầu xin ông giúp đàn anh tôi, anh ấy là một nhân tài, không nên bị như bây giờ, xin ông.”
Lời của Phương Mộng Hàm khiến trong lòng Dương Vũ Huy càng thêm uể oải và hoảng hốt, đúng đó, hắn một tay gây dựng sự nghiệp, sao có thể nghèo túng như vậy, thật không xứng với hệ thống tìm kiếm trong đầu?
Dương Vũ Huy lại chi thêm một triệu, tổng cộng sáu triệu, lão đạo sĩ thở dài một hơi, chữa thương tại phòng, nói là sau khi lành thương mới nói tiếp.
Đạo sĩ lại kêu Dương Vũ Huy uống bùa.
Sau một hồi gian nan xua đuổi quỷ ma, cuối cùng đã đuổi được quỷ đi, lão đạo sĩ cầm sáu triệu Dương Vũ Huy đưa rời đi, trước khi đi, còn kêu Dương Vũ Huy bán phòng, phòng này thật sự không tốt.
Dương Vũ Huy cũng đã lăn lộn nửa đời người rồi, bất động sản chỉ tăng không giảm, hắn không nghe lão đạo sĩ kêu bán phòng đi, mà lại thuê phòng khác.
Một phát vứt mất cả sáu triệu, của cải của Dương Vũ Huy bỗng trống không, khiến Dương Vũ Huy đau lòng không thôi, nhưng nghĩ đến thân thể mình sắp khỏi rồi, về sau có thể kiếm lại tiền.
Nhưng sắp đến ngày tựu trường rồi mà bệnh lệch miệng của Dương Vũ Huy vẫn không hề có chuyển biến tốt, há miệng một cái là nước bọt tuôn rơi lã chã.
Tuy kim châm nhỏ trên cổ tay đã được lấy ra, nhưng tay hắn vẫn rất yếu, cử động rất bất tiện.
Hơn nữa Phương Mộng Hàm cũng không tới chăm sóc hắn, hắn vất vả bấm gọi Phương Mộng Hàm.
Trong điện thoại, Phương Mộng Hàm nói xin lỗi, hiện tại đã đi học, cô ta phải đi học, không thể chăm sóc Dương Vũ Huy, kêu Dương Vũ Huy tìm hộ lý chăm sóc bản thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT