Đến tận bây giờ, Dương Vũ Huy vẫn không biết người sống lại kia là ai, tác phẩm được tung ra ánh sáng ngày càng nhiều, bao nhiêu đồ tốt lại bị làm hỏng như vậy.

Dương Vũ Huy không có cách nào khác, chỉ có thể bỏ hết vốn của mình ra, trong cuộc tranh đấu tác phẩm, hắn muốn giành được thắng lợi.

Mỗi lần nhìn thấy ca khúc và phim truyền hình của công ty Lý Tân Trạch, trong lòng Dương Vũ Huy đều như đang rỉ máu, những thứ này đều là kiệt tác, kiệt tác đó. 

Dương Vũ Huy rất muốn vạch trần tên giấu đầu lòi đuôi kia lại, nhưng lại không có dấu vết.

Bản thảo của mình bị người ta trộm mất, ở ký túc xá, hắn nghi ngờ bạn cùng phòng, nhưng bây giờ hắn đã ra ngoài ở, bản thảo vẫn mất tích.

“Đàn anh, anh sao thế?” Phương Mộng Hàm mở cửa, thấy mảnh vụn của máy tính nằm trên đất, hơi sửng sốt, khi nhìn thấy Dương Vũ Huy đang đỏ mắt, Phương Mộng Hàm lại càng thêm giật mình. 

Lần đầu tiên Phương Mộng Hàm thấy Dương Vũ Huy đáng sợ như vậy, định nhấc chân bỏ chạy, nhưng lại cố kìm nén.

Dương Vũ Huy ngồi trên ghế sofa không hề nhúc nhích, Phương Mộng Hàm rót một chén nước cho Dương Vũ Huy, ôn nhu hỏi: “Đàn anh, xảy ra chuyện gì vậy?”

Dương Vũ Huy không chớp mắt, nhìn chằm chằm Phương Mộng Hàm, Phương Mộng Hàm bị sự hoài nghi và dè chừng trong mắt Dương Vũ Huy dọa, nhỏ giọng gọi: “Đàn anh.” 

“Có phải em đã động đến máy tính của anh không?” Dương Vũ Huy hỏi.

Nghĩ tới nghĩ lui, căn nhà này cũng chỉ có Phương Mộng Hàm có phòng, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng xem như bạn trai bạn gái, dù không tính, thì cũng là bạn cùng giường.

Phương Mộng Hàm cũng được lợi, Dương Vũ Huy đã chọn ca khúc thích hợp với Phương Mộng Hàm trong hệ thống tìm kiếm. 

“Em không hề động tới máy tính của anh, thực đó.” Phương Mộng Hàm vội vã chứng minh sự trong sạch của mình: “Anh nói trong máy tính của anh có đồ quan trọng, em cũng không dám động đến.”

Dương Vũ Huy nhíu mày, thấy dáng vẻ lo sợ, tủi thân của Phương Mộng Hàm, chiếc mũi thanh tú đã rịn đầy mồ hôi, lòng Dương Vũ Huy lại mềm nhũn ra.

Dương Vũ Huy tự cho mình là người thương hoa tiếc ngọc, dù trong lòng hoài nghi, nhưng không dám động đến Phương Mộng Hàm. 

“Em đưa chìa khóa nhà cho anh, sắp tới anh phải ra ngoài một chuyến, nhà này không có người.” Dương Vũ Huy nói.

Phương Mộng Hàm sửng sốt, hơi kích động hỏi: “Đàn anh, có phải em làm sai gì không, anh muốn đuổi em đi.”

Chìa khóa nhà là Dương Vũ Huy đưa cho cô ta, nhà này trang trí khá đẹp, ở cũng rất thoải mái, bây giờ đòi chìa khoá, có phải Dương Vũ Huy muốn chia tay với cô ta hay không. 

Hay là hắn nghi cô ta động đến máy tính của hắn?

Phương Mộng Hàm vội vàng nói: “Đàn anh, em thật sự không động đến máy tính của anh.”

Dương Vũ Huy rất để ý đến máy tính, cô ta vốn không có cơ hội động đến máy tính của hắn. 

Phương Mộng Hàm cảm thấy rất oan ức, cảm giác Dương Vũ Huy muốn trút giận lên cô ta.

Người đàn ông này đúng là tuyệt tình, cô ta ở nhà này chăm sóc hắn, giặt quần áo, nấu cơm cho hắn, chăm lo cho hắn.

Phương Mộng Hàm cắn môi, kiên cường đưa chìa khóa cho Dương Vũ Huy, trong lòng cũng hơi tức giận, bản thân xinh đẹp như vậy lại ở cùng một chỗ với Dương Vũ Huy. 

Ở bên Dương Vũ Huy từ lúc hắn còn chưa công thành danh toại, không ghét bỏ hắn, hiện tại có chút thành tích rồi, hắn liền muốn vứt bỏ cô ta sao?

Phương Mộng Hàm miễn cưỡng cười, dáng vẻ không nỡ: “Em đi đây, anh chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”

Dương Vũ Huy mấp máy môi, đến cùng cũng không giữ Phương Mộng Hàm lại, gần đây hắn bị con gái đại ca xã hội đen bám lấy. 

Cô ta nói cô ta là người hâm mộ của hắn, đòi hắn kí tên cho cô ta bằng được, còn lôi một đám côn đồ tới kêu hắn ký tên.

Dương Vũ Huy cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Còn có nữ tổng giám đốc xinh đẹp khó đỡ ở công ty hiện tại nữa, Dương Vũ Huy viết cho cô ta một kịch bản, nhất định có thể khiến công ty của cô ta cải tử hoàn sinh. 

Bây giờ, nữ nhân hắn gặp được ngày càng nhiều, sẽ không yêu thích Phương Mộng Hàm như xưa nữa, nếu Phương Mộng Hàm có thể ở bên hắn mãi, hắn nhất định sẽ không bạc đãi cô ta.

Dù sao Phương Mộng Hàm cũng là nữ nhân đầu tiên của hắn.

Nhưng hiện tại tâm tình của hắn không tốt, nhiều bản thảo biến mất như vậy, khiến hắn rất phiền não, không ra tay bóp cổ cô ta đã rất đáng mặt đàn ông rồi. 

Phương Mộng Hàm đành xách túi ra đi, trở về ký túc xá trường học.

Phương Mộng Hàm trở lại ký túc xá thấy Ninh Thư đang đắp mặt nạ dưỡng da, liếc mắt nhìn máy tính của Ninh Thư, hình như đang mở Tân Bạch nương tử truyền kỳ.

Phương Mộng Hàm nhớ lúc bộ phim này mới chiếu, Dương Vũ Huy rất tức giận, cô ta hỏi hắn sao vậy, Dương Vũ Huy không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm TV, giống như muốn trợn lòi mắt nhìn TV không bằng. 

Phương Mộng Hàm cảm giác gần đây Dương Vũ Huy có chút không bình thường, cả ngày đều im lặng, không còn cởi mở như trước nữa.

Lúc nào cũng mang dáng vẻ cả thế giới nợ hắn.

Lúc Ninh Thư thấy Phương Mộng Hàm, có chút kinh ngạc nói: “Còn chưa khai giảng, sao cô đã về rồi?” 

Phương Mộng Hàm ngước mắt lên trời, cô ta cũng không muốn về, đến ở cùng Dương Vũ Huy nhưng bây giờ lại bị đuổi ra khỏi cửa một cách vô lý.

Ninh Thư thấy toàn thân Phương Mộng Hàm toát lên cảm giác ức chế, bộ dạng như bị bỏ rơi, không phải là chia tay với Dương Vũ Huy rồi chứ!?

Ninh Thư rửa sạch bột mặt nạ trên mặt, đi soi gương, sắc mặt trắng hồng, rất căng mịn nha. 

Trông thật xinh đẹp.

Phương Mộng Hàm thấy Ninh Thư đi từ phòng vệ sinh ra, đẹp động lòng người, da đẹp đến mức khiến Phương Mộng Hàm cũng trợn cả mắt lên, không nhịn được hỏi: “Cô dùng mặt nạ dưỡng da gì vậy?”

“Lý Tân Trạch tặng tôi đó.” Ninh Thư mỉm cười. 

Phương Mộng Hàm trợn ngược mắt, bày đặt ân ái cái gì chứ, nghĩ đến Dương Vũ Huy đuổi mình ra ngoài, liền không còn tâm trạng hỏi Ninh Thư dùng mặt nạ dưỡng da gì nữa.

Trong túc xá chỉ có Phương Mộng Hàm và Ninh Thư, hai người lặng im không nói gì.

Ninh Thư kéo rèm lại, ngồi xếp bằng trên giường, tu luyện một hồi, sau đó nằm trên giường ngủ thiếp đi. 

Sáng sớm hôm sau, Lý Tân Trạch đến túc xá, kết quả thấy trong túc xá có thêm một người, có chút xấu hổ.

Phương Mộng Hàm thấy Lý Tân Trạch mặc áo sơ mi, không thể không thừa nhận, dung mạo của Lý Tân Trạch đẹp hơn Dương Vũ Huy.

Hơn nữa hiện tại đã đi làm rồi, lại càng thêm hấp dẫn. 

Ninh Thư bò từ trên giường dậy, đi rửa mặt, rồi nói với Lý Tân Trạch: “Chúng ta đi thôi.”

Từ trên giường, Phương Mộng Hàm vội vã đứng lên, hỏi Lý Tân Trạch: “Mới sáng ngày ra mọi người đã định đi đâu vậy?”

Ninh Thư:... 

Liên quan đến cô chắc!

Lý Tân Trạch nói: “Bây giờ Gia Nam đang đóng phim, anh đưa cô ấy đến phim trường.”

Trên mặt Phương Mộng Hàm lập tức lộ ra nụ cười, vội vàng nói: “Đàn anh, anh có thể kiếm một vai nhân vật quần chúng giúp em được không, không đi học nên em rảnh rỗi quá.” 

Lý Tân Trạch không gì, nhìn Ninh Thư, đột nhiên nói: “Được, cùng đi đi.”

Ninh Thư: ⊙︿⊙

“Gia Nam, cô ấy là bạn cùng phòng của em, đi cùng giúp đỡ, em không có ý kiến chứ?” Lý Tân Trạch nói với Ninh Thư. 

Ninh Thư: →_→

Bây giờ là thế nào đây?!

Ninh Thư nghĩ ngược nghĩ xuôi trong đầu, cuối cùng hất cằm: “Em không đồng ý.” 

Lý Tân Trạch nhíu mày: “Tại sao?”

Tại sao? Tại sao, tình huống này có gì đó không đúng nha, không biết muốn cô nổi máu ghen hay là thật sự định đứng núi này trông núi nọ đây, dù sao cũng không thể để hai người này có quan hệ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play