Dương Vũ Huy mới tỏ tình không được bao lâu, bên Lý Tân Trạch đã có tin tức, gọi điện thoại tới hỏi cô.

Ninh Thư nói: “Chỉ là một vài người chẳng ra làm sao cả, căn bản cũng không cần để tâm đến.”

“Loại này chính là thích ăn đòn, biết rõ em là bạn gái của anh, còn làm như vậy chính là cố ý gây rắc rối.” Giọng của Lý Tân Trạch vô cùng không tốt. 

Ninh Thư không có sinh vật mang tên bạn trai này, ừ, lúc này cô nên nói như thế nào?

“Không cần quan tâm đến hắn, tính toán với hắn chỉ làm giảm phong độ của mình thôi.” Ninh Thư nghiêng đầu, giơ lên cánh tay kẹp điện thoại di động, viết một vài thứ lên giấy.

“Không cần phải để ý đến hắn.” Cố gắng trì hoãn thời gian xảy ra mâu thuẫn giữa Dương Vũ Huy và Lý Tân Trạch, hiện tại cô phải nghĩ xem làm sao để đối phó Dương Vũ Huy. 

Lý Tân Trạch bên kia im lặng một lát: “Được rồi, nghe lời em.”

“Vâng, em cúp máy đây.” Ninh Thư cúp điện thoại.

Lý Tân Trạch:... 

Loại này giống như báo cáo công viêc, thái độ lạnh nhạt ấy là sao vậy?

Ninh Thư viết viết vẽ vẽ trên giấy, nhìn xem tiếp theo Dương Vũ Huy có kế hoạch gì.

Bởi vì Dương Vũ Huy bây giờ còn là sinh viên năm thứ hai đại học, làm gì cũng không thể vượt ra khỏi khuôn viên trường, cho nên bây giờ Dương Vũ Huy muốn tung tiểu thuyết lên thế giới mạng để hot. 

Hắn chỉ cần tìm trong hệ thống ra tiểu thuyết, sau đó đánh ra là được rồi, không cần tốn chất xám, một ngày có thể viết không ít.

Ninh Thư suy nghĩ một chút, chỉ có lấy tiểu thuyết đó ra trước Dương Vũ Huy.

Cũng may Ninh Thư biết kịch bản, hơn nữa sau cái chết của Lý Tân Trạch, Trần Gia Nam cố ý nghiên cứu hết tất cả tác phẩm của Dương Vũ Huy. 

Hiện tại Ninh Thư có không ít thứ trong đầu.

Ninh Thư mở máy vi tính ra, hiển thị thông qua mạng trường học, xâm nhập vào máy tính của Dương Vũ Huy. Trong máy tính của Dương Vũ Huy có vài bộ phim điện ảnh ngắn, trong một tệp tài liệu có không ít bản thảo, hơn nữa không chỉ có một tệp.

Đều là các bài phong cách không giống nhau, xem ra Dương Vũ Huy dã tâm không nhỏ. 

Ninh Thư trộm hết bản thảo của Dương Vũ Huy, lưu bản chính về máy tính của mình, sao đó xóa hết bản thảo có trong máy của hắn.

Ninh Thư thấy có nhiều bản thảo như vậy, trực tiếp đăng lên mạng, nhanh hơn hắn một bước.

Ninh Thư không có ý định sẽ kiếm tiền qua những cái này, chỉ cần làm cho người ta ghét bỏ Dương Vũ Huy. 

Ninh Thư rất ung dung sao chép và phát hành tiểu thuyết lên mạng.

Cô phát hành trước, Dương Vũ Huy sẽ không thể kiếm tiền từ những quyển sách này vì nó đã tồn tại rồi.

Những cuốn sách này đều là những tác phẩm thành công một thời ở thế giới kia, được Dương Vũ Huy chọn lựa rất tỉ mỉ, thậm chí chúng có thể được sử dụng như một kịch bản cho những bộ phim truyền hình lớn. 

Làm xong việc này, Ninh Thư lắc lắc cái cổ, những người khác trong phòng đều đã trở về rồi.

“Trần Gia Nam, nghe nói người ở khoa Đạo diễn tỏ tình với cô, sao cô không đồng ý.” Một nữ sinh hỏi Ninh Thư, nữ sinh này dáng người cân đối, quan trọng nhất là vẻ ngoài thoát tục.

Cô bé này tên là Phương Mộng Hàm, là người cuối cùng gia nhập dàn hậu cung của Dương Vũ Huy, về sau Dương Vũ Huy dần bộc lộ tài năng, trở thành người làm mưa làm gió trong trường, Phương Mộng Hàm không ít lần cười nhạo Trần Gia Nam không biết nhìn xa trông rộng, trông mặt mà bắt hình dong. 

Trước đây Dương Vũ Huy tỏ tình với cô, cô còn cao cao tại thượng cự tuyệt.

Xì, nếu như bây giờ để Dương Vũ Huy tỏ tình với Phương Mộng Hàm, cô ta sẽ đồng ý sao?

Ha ha ha ha... 

Ninh Thư lạnh lùng nói: “Tôi đã có bạn trai rồi, tại sao phải đồng ý, nếu như tỏ tình với cô, cô sẽ chấp nhận chứ?”

Phương Mộng Hàm bĩu môi, nói sang chuyện khác: “Cô thật may mắn, có bạn trai là Lý Tân Trạch, nhà hắn có công ty giải trí, cô vừa tốt nghiệp là có thể làm nữ chính, tốt hơn nhiều so với chúng tôi.”

Phương Mộng Hàm nói giọng chua xót, chẳng khác nào nói Ninh Thư bám lấy kim chủ. 

Ninh Thư nhìn Phương Mộng Hàm, khoan dung cho những người con gái khác cùng chia sẻ người bạn trai của mình, giống như tình nhân, cô không phải cũng bám vào kim chủ à?

Những nữ nhân này của Dương Vũ Huy cũng chỉ là tình nhân của hắn.

Phương Mộng Hàm chỉ biết bây giờ Trần Gia Nam bên cạnh Lý Tân Trạch rất có lợi, nhưng lại không nhìn thấy lúc Lý Tân Trạch tan nát, Trần Gia Nam đối với Lý Tân Trạch cũng không rời bỏ. 

Phương Mộng Hàm có thể làm được không? Tình yêu cũng có tính độc quyền và tính độc chiếm, Phương Mộng Hàm nhẫn nhịn Dương Vũ Huy có nhiều nữ nhân như vậy, lẽ nào không phải vì có đòi hỏi.

“Đúng vậy, là tôi tương đối may mắn, may mắn cũng là một loại thực lực.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Nguyên chủ Trần Gia Nam và Phương Mộng Hàm đều không quá đối đầu, hai người đều là hoa khôi giảng đường, Phương Mộng Hàm vẫn cảm thấy Trần Gia Nam phụ thuộc vào kim chủ, mà cô ta là đóa hoa sen thanh khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. 

Nói trắng ra là ghen ghét đố kị.

Ninh Thư cũng chưa từng nghĩ sẽ làm bạn tốt của Phương Mộng Hàm.

Nói chuyện đến đó tất cả cùng im lặng, Phương Mộng Hàm đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trong miệng lẩm bẩm: “Khoe khoang cái gì chứ?” 

Ninh Thư có ý định nặc danh gửi hết ca khúc kinh điển Dương Vũ Huy viết đến công ty của Lý Tân Trạch.

Muốn làm cho Dương Vũ Huy mất đi thế chủ động, những bài hát này đều đã xuất hiện, Dương Vũ Huy còn có thể nói những thứ này là của hắn, là do hắn sáng tác?

“Trần Gia Nam, bạn trai của cậu đang đánh nhau với người khác kìa, mau đi xem thế nào đi.” Một người nữ sinh chạy vào trong túc xá, thở hồng hộc nói với Ninh Thư: “Đang ở trong sân vận động.” 

Ninh Thư đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được bạn trai mà đối phương nói là Lý Tân Trạch.

Ninh Thư tắt máy vi tính, liền chạy tới sân vận động.

Vừa đi vào sân vận động đã thấy một đám người vây chung lại một chỗ, còn có tiếng nói kháy, Ninh Thư vội vàng đi qua đó. 

Lý Tân Trạch tuy là bị người lôi kéo, nhưng vẫn đạp được Dương Vũ Huy một cước, Dương Vũ Huy cũng bị mọi người lôi ra.

Dương Vũ Huy sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Lý Tân Trạch.

“Nhìn gì mà nhìn, tôi đạp cậu thì sao, làm phiền bạn gái của tôi, tôi lúc đầu cũng không muốn tính toán với cậu, thế nhưng cậu cố ý mượn cớ gây chuyện với tôi là có ý gì.” Lý Tân Trạch trên mặt mang theo thái độ kiêu ngạo đối với tên Dương Vũ Huy đáng khinh kia. 

Lý Tân Trạch điều kiện gia đình dư dả, dáng dấp cũng đẹp trai, thế nhưng Dương Vũ Huy đối diện lại có chút khó coi, trên áo thi đấu in dấu giày, gương mặt giận đến đỏ bừng, nốt mụn trên mặt cũng hiện rõ lên rồi.

Hiện tại Dương Vũ Huy rõ ràng bị khí thế của Lý Tân Trạch dồn ép.

Ánh mắt của Dương Vũ Huy thoáng thấy bị sỉ nhục: “Không phải là ỷ vào gia đình có tiền à, nếu không có tiền, xem cậu làm sao khoe khoang.” 

“Nhà tôi có tiền, đó là cha tôi có thể kiếm tiền, do tôi mệnh tốt, cậu không phục?” Lý Tân Trạch bật cười một tiếng: “Rõ ràng ước ao, còn bày ra bộ mặt thù hận, coi có mắc ói hay không.”

Ninh Thư: →_→

Lý Tân Trạch cũng độc miệng đấy. 

Dương Vũ Huy híp mắt, khí phách nói: “Cậu đừng có hối hận.”

Lý Tân Trạch chẳng thèm đôi co.

Dương Vũ Huy xoay người rời đi, nhìn thấy Ninh Thư đứng cách đó không xa, trên mặt của hắn hiện lên một vẻ chán ghét khinh bỉ. 

Dương Vũ Huy đi rồi, đi cùng với hắn là một người bạn cùng phòng ký túc xá.

Lý Tân Trạch trông thấy Ninh Thư liền đi về phía cô: “Gia Nam.”

Ninh Thư nuốt nước bọt ực một tiếng, có chút không biết nên xoay sở thế nào với Lý Tân Trạch, Ninh Thư mỉm cười hỏi: “Anh không sao chứ?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play