Ông cụ bảo Ninh Thư chống đỡ cái nhà này, chính là muốn giao hết quyền, để cho Ninh Thư làm chủ.

Thời Tư Nam tự sát không thành, sau khi tỉnh lại vẫn ngây ngốc nhìn lên trần nhà, không nói lời nào mà chỉ rơi lệ.

Bác sĩ nói tình hình sức khỏe của nó không tốt, do quá béo nên không có lợi cho cơ thể, hơn nữa còn chảy nhiều máu như vậy, sau này sẽ bị thiếu máu. 

Ninh Thư nghe lời bác sĩ nói, nói với nó: “Bây giờ con mới có mười tám tuổi, chẳng lẽ muốn cả đời cứ như thế này sao? Hãy tỉnh táo lại đi.”

Mắt Thời Tư Nam giật giật, ánh mắt chăm chú nhìn mặt Ninh Thư, khàn khàn nói: “Mẹ không hiểu được đâu, không có cậu thì con sẽ không sống nổi, mẹ ơi...”

Ninh Thư: Quỳ luôn... 

Ninh Thư không khích lệ nó nữa, đứa bé trong bụng người mang thai hộ đã được sinh ra rồi, là một bé trai nặng ba cân.

Ninh Thư chạy đến bệnh viện, ôm lấy đứa bé còn đang bọc tã, cô phải chăm sóc nó thật tốt mới được.

Cũng may Ninh Thư cũng làm vú em mấy lần nên không luống cuống tay chân. Ngay cả lúc đi làm cô cũng mang đứa bé theo, phòng nghỉ trong phòng làm việc cũng đầy đồ dùng của trẻ con. 

Ông cụ biết mình có một đứa cháu trai thì rất vui vẻ, ngày nào cũng chờ Ninh Thư tan làm mang đứa bé về.

“Tốt lắm, tốt...” Ông cụ nắm tay đứa bé, mặt cười cười, hôn tay nó, hỏi Ninh Thư: “Cha đứa bé này là ai?”

“Là từ trong kho tinh trùng chọn ra ạ.” Ninh Thư nói. 

Thời Tư Nam từ trên lầu đi xuống, thấy ông cụ ôm một đứa trẻ, nhìn đứa bé một lúc, hỏi: “Ông ngoại, đứa bé này là ai vậy?”

Sau khi nó cắt cổ tay tự sát, xuất viện xong thì luôn sống như một cái xác không hồn, cái gì cũng không quan tâm, cả ngày đều trốn trong phòng.

Bây giờ xuất hiện thêm một em trai cùng mẹ khác cha cũng không biết. 

Ông cụ cười ha hả nói: “Đây là em trai cháu, ông ngoại còn đang nghĩ tên cho nó.”

Thời Tư Nam lập tức sững sờ, lắp ba lắp bắp nói: “Mẹ, sao mẹ có thể làm như thế được, mẹ không sợ làm cha thất vọng ư?”

Ninh Thư:... 

Xì, cô làm cái gì chứ hả?

“Đứa em này là mẹ với người đàn ông khác sinh ra.” Thời Tư Nam cắn môi nói: “Mẹ làm như thế là không đúng.”

Ninh Thư: →_→ 

Cha mài cũng lập gia đình lần nữa, còn muốn mẹ mài vì ông ta mà giữ mình trong sạch chắc. Cùng là phụ nữ, sao có thể hà khắc với mẹ mình như thế chứ?

Ông cụ nghe Thời Tư Nam nói, sắc mặt nặng nề, cúi đầu dỗ đứa bé.

Bầu không khí đột nhiên trùng xuống, đứa trẻ trong ngực ông cụ sợ hãi khóc lên, ông cụ cũng không biết dỗ thế nào, liên tục nói: “Cháu ngoan không khóc, không khóc nữa nào...” 

Ninh Thư ôm đứa bé sang dỗ, ông cụ nói với Thời Tư Nam: “Nếu cơ thể đã khỏe rồi thì đi học đi, cả ngày chỉ rúc trong nhà còn ra thể thống gì nữa.”

Nó vội vàng lắc đầu, nó không muốn đến trường đâu, bộ dạng này sao có thể gặp người khác được, đến mạng nó cũng không cần thì còn nói gì đến chuyện học hành nữa chứ.

Ông cụ vô lực khoát tay: “Vậy thì cháu phải ngoan ngoãn đi, đừng có gây chuyện nữa.” 

Thời Tư Nam tủi thân sắp khóc rồi, mọi người đều rất lạnh nhạt với nó, ông ngoại và mẹ cũng ghét nó, cậu thì chết rồi, giờ lại còn xuất hiện thêm một em trai nữa.

Thời Tư Nam lại rơi vào bi thương, nó giống như người đau khổ nhất thế giới vậy.

Ninh Thư nhìn nó như thế, thực sự không thể hiểu được, chẳng lẽ tìm một người đàn ông giàu có, cao lớn đẹp trai thì cuộc đời phụ nữ đã trọn vẹn rồi sao? Chỉ cần ngủ cùng với hắn cả đời thì không cần làm gì nữa, chỉ cần hắn yêu chiều, che mưa tránh gió là xong rồi ư? 

Thời Tư Nam xoay người chạy lên lầu về phòng mình, chắc là lại tiếp tục tự hành hạ mình đây.

Ninh Thư cảm thấy thật mệt mỏi, đối mặt với Tịch Mộ Thành cũng không bất lực như vậy, không có cách nào làm cho nó tỉnh ngộ được mà.

Ninh Thư pha sữa bột cho đứa bé, hỏi ông cụ: “Cha, nên làm thế nào với Tư Nam đây?” 

“Cứ để như vậy trước đã.” Ông cụ thở dài một hơi, coi như uổng công nuôi nó vậy.

Ninh Thư không có ý kiến gì, Thời Tư Nam là cháu gái ông cụ, là con gái Thời Lệ Na, cũng không tới lượt cô làm chủ được.

Nhưng Thời Tư Nam cũng có thể tự khiến mình đau khổ, chết đi sống lại vậy. 

Sau khi đứa bé uống sữa xong, tay Ninh Thư vuốt lưng nó, chuyển một chút khí vào cơ thể nó, có thể giúp nó khỏe mạnh, ít sinh bệnh.

Đứa trẻ này cũng rất ngoan, không nháo gì cả, rất dễ nuôi.

Buổi tối, Ninh Thư đặt đứa bé ở trên nôi, còn cô ngồi xếp bằng trên sofa tu luyện, âm thanh 2333 vang lên trong đầu cô. 

“Nhiệm vụ hoàn thành, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?”

“Có.” Ninh Thư nhìn thoáng qua đứa bé trong nôi, chọn rời đi.

Ninh Thư lập tức hoảng hốt một lúc, mở mắt ra thì đã về đến hệ thống rồi. Cô sụp vai, ngửa người nằm lên sofa, kiểm tra điểm của nhiệm vụ lần này. 

Số hiệu: 2333

Tên: Ninh Thư (nhiệm vụ giả trung cấp)

Tuổi:  27 

Điểm tích lũy:  615 vạn

Điểm linh hồn:  300

Điểm sinh mệnh:  71 

Điểm trí tuệ:  244

Điểm mị lực:  10

Điểm may mắn:  74 

Lực tinh thần:  150

Lực tín ngưỡng:  1314

Điểm vũ lực:  162 

Tư chất:  69

Công đức:  10050

Kỹ năng: Kỹ năng đấu súng vòng năm, Kỹ năng solo cặn bã thời kỳ nhập môn Tuyệt Thế Võ Công, Kỹ năng dùng độc sơ cấp, Kiến thức quản trị doanh nghiệp sơ cấp, Kỹ thuật lập trình sơ cấp, Kỹ năng luật sư sơ cấp, Kỹ năng thiên sứ bắt quỷ sơ cấp. 

Danh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên bao dung

Đạo cụ: Hào quang bình tĩnh, hào quang tín niệm, 5 lá bùa hộ mệnh, bùa hộ mệnh bản nâng cấp.

Hào quan: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chiến sĩ thi đua (Trần Hi chúc phúc), Hào quang thủ lĩnh (Thảo chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Chữa bệnh cứu người (Chúc Tố Nương chúc phúc) 

Hoàn thành tâm nguyện của Thời Lệ Na, tiến độ hoàn thành: 100, điểm tích lũy thu được: 200 vạn, điểm skill: 50, lực tín ngưỡng: 500.

Điểm tích lũy của nhiệm vụ lần này rất nhiều, điểm skill cũng nhiều, khiến Ninh Thư hơi ngạc nhiên là còn có đến 500 lực tín ngưỡng.

“2333, sao lần này lực tín ngưỡng lại nhiều như vậy?” Ninh Thư hỏi. 

“Tích lũy ở các thế giới đã trải qua trước kia, sau này sẽ ngày càng nhiều, làm nhiều việc có lợi cho việc thu nhận lực tín ngưỡng vào, lực tín ngưỡng là thứ tốt đó.”  2333 nói.

“Đợi đến khi nhiệm vụ giả cao cấp thành nhiệm vụ giả siêu cấp thì không còn xem xét điểm tích lũy nữa, mà là lực tín ngưỡng và công đức. Điểm tích lũy thì còn dễ nhận được chứ lực tín ngưỡng không dễ đâu.”

Mắt Ninh Thư đảo qua đảo lại, hỏi tiếp: “Trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp thì cần bao nhiêu công đức và lực tín ngưỡng?” 

“Đợi cô thành nhiệm vụ giả cao cấp rồi thì lại hỏi ta vấn đề này.” 2333 khinh bỉ nói: “Đừng có mơ mộng xa vời nữa.”

Ninh Thư bĩu môi, hỏi chút thôi mà là mơ mộng viển vông à?

“Vậy thì có nhiều nhiệm vụ giả siêu cấp không?” Ninh Thư lại hỏi. 

“Cụ thể là bao nhiêu ta cũng không rõ lắm, nhưng rất nhiều nhiệm vụ giả đều mắc kẹt ở công đức và lực tín ngưỡng. Có người không chỉ không có công đức mà còn bị nghiệp chướng quấn thân, muốn tiến lên nhiệm vụ giả siêu cấp không dễ chút nào đâu.” 2333 nói tỉ mỉ.

“Có là nhiệm vụ giả thì cũng phải làm người tốt đấy, đừng có làm kẻ ngu xuẩn, thối nát.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play