Phải đối phó với Phong Dận và Tống Hề Hàm cùng một lúc khiến cho Ninh Thư bị trọng thương, chỉ có thể từ từ tu dưỡng.

Nhưng linh khí ở đạo quán, ở Tụ Linh trận nhiều hơn ở trong thành phố.

Ninh Thư chỉ còn cách dựa vào việc tu luyện Tuyệt Thế Võ Công để từ từ hồi phục kinh mạch bị tổn thương. 

Chuyện lần này khiến cho cơ thể lão đại không còn được như trước nữa, cũng không còn khí tức tỉnh táo tài giỏi như trước, lão bị khí âm nhập vào cơ thể, lại thêm tuổi tác đã cao, cơ thể bị tổn thương nặng nề.

Ninh Thư nghĩ cách giúp lão điều trị, chuyển một chút linh khí từ cơ thể mình vào cơ thể của sư phụ, giúp ông hồi phục linh khí.

Lão trở thành người chỉ huy, chuyện gì cũng giao cho Ninh Thư làm. 

Ninh Thư cùng với sư đệ Đào Sinh đi làm lễ cúng, hiện tại kỹ năng bắt quỷ của Ninh Thư càng ngày càng điêu luyện hơn, những con quỷ tầm thường đều bị Ninh Thư tóm gọn.

Ninh Thư ghi chép lại Tụ Dương trận, Buộc Tiên trận, còn cả Tuyệt Thế Võ Công nữa.

Ninh Thư nói với lão rằng cô nhặt được một bí kíp, cảm thấy bí kíp này rất hữu dụng, kình khí còn có thể điều khiển được la bàn của tổ sư gia để lại. 

Lão lập tức vuốt râu rồi nói: “Vật này rất có duyên với Mao Sơn tông chúng ta, có thể tu luyện thân thể, con hãy dạy cho mấy tên nhóc này học bí kíp đi.”

Ninh Thư: …

Thật không biết xấu hổ. 

“Sau này môn phái của chúng ta đều dựa cả vào con, sư phụ đã già, chỉ ngồi hưởng phúc thôi.” Lão vuốt vuốt hàng râu trắng.

Ninh Thư nói: “Con nhất định sẽ hiếu kính với sư phụ, chăm sóc cho sư đệ sư muội, truyền lại bí kíp của Mao Sơn.”

Lão Đầu nằm xuống ghế phơi nắng vô cùng thoải mái: “Ta rất xem trọng con.” 

Ninh Thư: …

Sau một khoảng thời gian tu luyện ngày đêm, vết thương trên người cô cuối cùng cũng đã gần khỏi hẳn.

Điều khiến cho Ninh Thư không ngờ tới, đó là Tạ Ý Viễn lại đến đạo quán, còn mang theo đội ngũ kiến trúc sư tới. 

Lão đại nhìn thấy Tạ Ý Viễn, sắc mặt có chút không tốt, lạnh lùng hỏi: “Đến đây làm gì?”

“Cha cháu nói phải giúp mọi người tu sửa đạo quán.” Tạ Ý Viễn đáp.

“Được, để mấy người này ở lại làm việc, còn cậu hãy về đi.” Lão Đầu xua tay đuổi Tạ Ý Viễn, cút cút… 

Tạ Ý Viễn nhìn sang Ninh Thư, nói: “Tôi muốn nói với Đào Cầm vài câu.”

“Có chuyện gì mà nói?” Lão cảnh giác nhìn Tạ Ý Viễn.

Ninh Thư nói: “Sư phụ, con nói với anh ta vài câu thôi.” 

Lão chắp tay sau lưng, nói thầm: “Có chuyện gì để nói cơ chứ, lại còn ra cái vẻ người lớn…”

Ninh Thư và Tạ Ý Viễn rời khỏi đạo quán, đi dạo trên con đường bùn đất trong thôn.

Tạ Ý Viễn bẻ mấy cành cây bên đường, cầm trên tay nghịch ngợm, rồi mới cất tiếng: “Lần này tôi đến, tôi muốn xin lỗi cô, là tại tôi quá lỗ mãng, lại còn không đủ thành ý.” 

Ninh Thư ừ một tiếng.

“Cha tôi nói cô sẽ là một người vợ tốt, thật ra lúc tôi nói muốn kết hôn với cô, tôi đã hối hận, tôi thật sự không thích cô.” Tạ Ý Viễn nói thật lòng.

Ninh Thư: có thần giữ cửa cũng có thể bảo vệ cho gia trạch an toàn. 

Tạ Ý Viễn nhìn Ninh Thư, cô không phải hình mẫu mà hắn thích, cha hắn nói cô có thể bảo vệ cho gia trạch bình an, nhưng cô suốt ngày chỉ biết nói chuyện với ma quỷ.

Là một người đàn ông, lấy tay xoa lên trái tim mình, sẽ thích chứ?

Ninh Thư: →_→ 

Ninh Thư mỉm cười nhìn Tạ Ý Viễn: “Lần này anh đến vì muốn nói với tôi mấy điều này ư?”

“Mặc dù không thể làm phu thê, nhưng vẫn có thể làm bạn, sau này có thể đến thăm nhau.” Tạ Ý Viễn cười nói.

Quả không hổ là thương nhân, ý của Tạ Ý Viễn là sau này có thể hợp tác, gặp phải chuyện cổ quái gì, thì sẽ đến tìm gặp cô. 

Ninh Thư cười híp cả mắt: “Đương nhiên.”

Có tiền thì cứ đồng ý thôi, sao có thể bỏ qua được.

Ánh mắt Tạ Ý Viễn có vẻ bớt lo lắng đi nhiều, nói với Ninh Thư một cách sảng khoái: “Hy vọng cô có thể hỗ trợ thức ăn cho công nhân, mấy hôm nữa tôi sẽ gửi chi phí tiền ăn cho cô.” 

“Được.” Ninh Thư gật đầu.

“Đúng rồi, cô có lá bùa nào không? Tôi muốn mua một ít.” Tạ Ý Viễn hỏi.

Ninh Thư lấy từ trong túi vải ra hai tấm bùa: “2500.” 

Tạ Ý Viễn nhanh chóng lấy tiền ra, không cần mặc cả, rồi lại hỏi tiếp: “Có loại bùa nào có thể nhìn thấy được ma quỷ không, tôi muốn xem xem bên cạnh mấy nhân viên của công ty có con quỷ nào không?”

“Chuyện xảy ra với Tống Hề Hàm rất hiếm gặp.” Ninh Thư chau mày nói: “Thường xuyên gặp quỷ cũng không phải là chuyện tốt đâu, anh lại còn muốn chủ động gặp quỷ.”

Không cùng sống chung một vĩ độ, không thể gặp nhiều lần được. 

Tạ Ý Viễn vò đầu bứt tai: “Thực ra tôi muốn biết bên cạnh một cô gái có thứ nào đó không sạch sẽ hay không?”

Ninh Thư liếc nhìn Tạ Ý Viễn: “Anh lại có bạn gái rồi à?”

Lại là tiếng sét ái tính, lại tìm thấy người phụ nữ cùng sống chung cả đời rồi. 

Tạ Ý Viễn nói: “Không phải, là tôi bị ép cưới, nhưng trong lòng có chút lo sợ.”

Ninh Thư đưa cho Tạ Ý Viễn một chai nước mắt trâu, một tấm bùa rồi nói: “Dán tấm bùa này lên người, bôi nước mắt trâu lên mắt, buổi đêm mới được nhìn, nhìn xong rồi thì hãy lau bỏ nước mắt trâu, biết chưa?”

“5000.” Ninh Thư đưa tay ra. 

Tạ Ý Viễn bất lực đưa tiền cho Ninh Thư, rồi lên chiếc xe dừng lại ở bên đường, vẫy tay chào Ninh Thư.

Ninh Thư quay người trở về đạo quán, thấy sư phụ đang chỉ huy mấy công nhân làm việc.

Lão Đầu quay sang hỏi Ninh Thư: “Tên tiểu tử kia nói gì?” 

Ninh Thư đáp: “Hắn muốn đến mua đồ, hắn muốn kết hôn, sợ bên cạnh vợ lại có mấy thứ ma quỷ đi theo.”

“À, hắn muốn kết hôn.” Lão Đầu lập tức nở nụ cười, cơ thể ung dung.

Lão cũng không muốn dỡ đạo quán, mà lệnh cho công nhân xây cất lại cho mới. 

Không phải tiền của mình, nên thái độ của ông không chút xót của, lão trang trí lại căn phòng gỗ của mình đẹp đẽ sáng choang, lại còn dán cả sàn nhà.

“Ừ, như vậy thì nhà sẽ không bị ẩm mốc nữa.” Lão vuốt râu rồi nói.

Ninh Thư: … 

Ninh Thư thời gian này sống rất thoải mái, nơi nào cần cúng bái thì sẽ đi cúng bái, nếu không có công việc thì sẽ ở trong đạo quán dạy cho các sư đệ sư muội.

Một hôm, sư phụ đến nhà trưởng thôn nhận điện thoại, nói rằng Cát sư thúc lúc đang trên đường về, bị lật xe, bây giờ đang nằm trong bệnh viện.

Lão nói với giọng hả hê: “Đã nói là Quỷ Vương đan không dễ lấy như vậy, Quỷ Vương đan là thứ bảo bối quý hiếm đối với ma quỷ, giống như thuốc trường sinh vậy, nếu nó xuất hiện trên thế gian, sẽ khiến cho trời đất bạo loạn, lão Cát thực sự nghĩ rằng bản thân có thể có được nó cả đời.” 

Lão bề ngoài nói lời cay độc như vậy, nhưng Ninh Thư có thể thấy được rằng trong ánh mắt của ông có chút lo lắng.

Ninh Thư nói với lão: “Sư phụ, chúng ta đến thăm Cát sư thúc đi.”

“Cũng được, đi xem xem ông ta đã chết chưa, nếu như ông ta chết rồi, thì ta sẽ tặng vòng hoa cho ông ta.” Lão nói. 

Ninh Thư cũng trở về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi cùng sư phụ, cô không yên tâm nếu để ông đi một mình.

Lão đã lớn tuổi, ngộ nhỡ trên đường đi bị người ta coi là kẻ lừa đảo mà đánh thì sao.

Ninh Thư và lão tới bệnh viện, Cát sư thúc chỉ bị thương nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng, lão đại nói, có chút thất vọng: “Ta còn tưởng ông bị làm sao cơ đấy.” 

Cát sư thúc không thèm để ý đến mấy lời châm chọc khiêu khích của lão, nói: “Ta làm mất Quỷ Vương đan rồi.”

“Ta đã nói từ trước rồi, có Quỷ Vương đan trong tay chỉ khiến mình gặp nguy hiểm mà thôi.” Lão đại lườm một cái.

Cát sư thúc lo lắng nói: “Bị quỷ cướp mất rồi, sắp có một Quỷ vương lợi hại nữa xuất hiện rồi.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play