Phong Dận và Tống Hề Hàm bị buộc trong Buộc Tiên trận, bị vây trong phòng, hai vị sư phụ thấy đây là một cơ hội tốt, các loại đạo gia thuật pháp, tất cả các thủ đoạn đều lôi ra sử dụng hết.
Chút thủ đoạn nhỏ đối với Phong Dận không có tác dụng, nhưng với nửa người nửa quỷ của Tống Hề Hàm lại có tác dụng, một chút thủ đoạn xua đuổi ma quỷ sẽ khiến Tống Hề Hàm rất khó chịu.
Ví dụ như lão Cát dùng gạo nếp và nước tiểu của trẻ con, hất lên người Tống Hề Hàm, văng lên trên da, da của cô ta bắt đầu bốc khói, thối rữa, giống như bị H2SO4 bắn vào.
"A..." Tống Hề Hàm che chỗ da mình thối rữa lại, không chịu được kêu lên thành tiếng, Phong Dận đang chiến đấu cùng với Ninh Thư và sư phụ, phải ứng phó với mọi công kích.
Vừa nghe thấy giọng Tống Hề Hàm, lập tức hoảng loạn, giúp Tống Hề Hàm chặn công kích, gạo nếp và nước tiểu trẻ em bắn lên người Phong Dận, khiến người Phong Dận tỏa ra hắc khí rất nồng, tà khí cũng ngăn không nổi từ trong người lộ ra.
Ninh Thư cầm kiếm gỗ đào trong tay, cầm lấy ngón tay của sư phụ, cắn ngón tay ông, bôi máu tươi lên thanh kiếm gỗ đào.
Ninh Thư đọc câu chú, kiếm gỗ đào bay về phía Phong Dận, xuyên qua người Phong Dận, làm cho hồn thể của Phong Dận có chút trở thành mờ nhạt.
Ninh Thư bấm pháp quyết, kiếm gỗ đào xoay tròn trên không trung, lại đâm vào Phong Dận, lần này Phong Dận kéo Tống Hề Hàm tránh ra, nhưng kiếm gỗ đào vẫn sượt qua mặt Tống Hề Hàm, để lại một vệt máu, nhưng máu không chảy ra.
Tống Hề Hàm che mặt mình lại, sắc mặt ngày càng xanh xao, nắm thật chặt áo của Phong Dận, có chút luống cuống không biết phải làm sao, hiển nhiên tình trạng bây giờ khiến cho Phong Dận khó giải quyết, càng làm cho Tống Hề Hàm luống cuống.
Người Tống Hề Hàm dựa vào là Phong Dận, không thể không có Phong Dận, bây giờ Phong Dận không có cách nào đưa cô ta đi được, bị ba người đạo sĩ đuổi đánh, khiến trong lòng Tống Hề Hàm rất hốt hoảng.
Chỉ có thể theo sát Phong Dận.
Nhưng tình hình hiện tại của Phong Dận rất không tốt, bị người ta luân phiên tấn công, còn phải bảo vệ Tống Hề Hàm cho tốt, làm cho hắn bị quản chế mọi nơi.
Hắn thà để mình bị thương, cũng không bằng lòng nhìn Tống Hề Hàm bị thương, dẫn tới hồn thể của hắn càng ngày càng yếu, Linh Hồn châu trong người hắn đang hút hết sức lực của hắn.
Sắc mặt Ninh Thư không đổi, cũng không dò xét Phong Dận nữa, thời gian của Buộc Tiên trận duy trì không được bao lâu, bị kéo xuống, làm Phong Dận chạy rồi, nhiệm vụ của cô có thể bị thất bại.
Ninh Thư lấy la bàn ra, dẫn linh khí trong người vào la bàn, la bàn phát ra ánh sáng rất mạnh, rít gào ra hai con rồng vàng.
Sắc mặt Phong Dận tối sầm lại có thể vắt ra nước rồi, con ngươi run rẩy nhìn hai con rồng vàng gào thét đi về phía hắn.
Phòng khách chỉ lớn có như vậy, hắn cũng không biết trốn chỗ nào, trong phòng khách là một mớ hỗn độn, rất nhiều đồ bị đổ vỡ trong lúc đánh nhau.
Phong Dận đẩy Tống Hề Hàm ra, định chống lại hai con kim long, trên người Phong Dận tỏa ra sát khí nồng nặc, định ăn mòn hai con kim long này, kim long liều lĩnh xông tới chỗ Phong Dận.
“Bùm” tiếng động rất mạnh, kim long đâm vào hồn thể của Phong Dận.
"Phong Dận." Tống Hề Hàm gọi một tiếng rất thảm thiết: "Phong Dận..."
Ninh Thư thấy hồn thể Phong Dận bị kim long đâm qua như vậy, đã rất trong suốt, Tống Hề Hàm muốn ôm chặt hắn, nhưng tay lại xuyên qua người hắn.
Người Phong Dận đã không ngưng lại giống như trước nữa, hiện tại yếu đến mức không chịu nổi một đòn.
Tống Hề Hàm chảy nước mắt, lạc giọng kiệt sức gọi tên Phong Dận, muốn ôm hắn thật chặt, lại nhào hụt một cái.
Tống Hề Hàm mắt đỏ ngầu, trong ánh mắt mang theo sự bất an rất rõ ràng, khiến cả gương mặt cô ta méo mó.
Linh hồn Phong Dận càng lúc càng mờ nhạt, Linh Hồn châu trong người hắn bây giờ đang điên cuồng hấp thu sức mạnh của Phong Dận, hơn nữa khuôn mặt của Phong Dận cũng bắt đầu mơ hồ.
Môi của hắn động đậy, nhưng nói không nổi rồi thì phải, thực lực của hắn bây giờ rất yếu đã không còn cách nào để giao tiếp với người khác.
"Phong Dận, Phong Dận, đừng rời bỏ em." Tống Hề Hàm gào khóc, trên người đầy sự tuyệt vọng và bất lực.
Phong Dận muốn vươn tay sờ mặt Tống Hề Hàm, giúp lau nước mắt trên mặt cô ta, nhưng tay lại xuyên qua mặt của cô ta.
Ninh Thư chứng kiến cảnh này ngay trước mặt, mặt không chút biểu cảm hờ hững, ngón tay kẹp lá bùa, lá bùa bay về phía Phong Dận, dán lên người Phong Dận, lập tức làm cho hồn thể Phong Dận trở nên trong suốt, cuối cùng bị Linh Hồn châu hút hết.
Phong Dận biến mất, ngay cả một câu cũng chưa kịp nói với Tống Hề Hàm.
Linh Hồn châu lơ lửng, ngày càng đen đậm lại.
Ninh Thư vươn tay ra, Linh Hồn châu bay vào tay cô.
Ninh Thư cầm Linh Hồn châu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Phong Dận coi như bị tiêu diệt rồi.
Tống Hề Hàm sững sờ nhìn Linh Hồn châu bay vào tay Ninh Thư, điên cuồng đi về phía Ninh Thư: "Đem viên ngọc cho tôi, Phong Dận anh ấy ở bên trong, cô đưa cho tôi, cho tôi..."
Khuôn mặt Tống Hề Hàm toàn nước mắt, giống như phát điên muốn cướp viên ngọc từ tay Ninh Thư.
Ninh Thư đẩy Tống Hề Hàm ra, Tống Hề Hàm ngã nhào trên sàn, trên mặt cô ta đầy sự thù hận: "Các người giết Phong Dận của tôi, giết Phong Dận của tôi rồi."
Tống Hề Hàm mắt đỏ ngầu, trên mặt cô ta lộ ra từng đường gân mạch máu: "Các người những người này, tại sao lại phải giết Phong Dận, tôi chỉ muốn cùng Phong Dận ở bên nhau, tôi muốn sống cùng quỷ thì sao."
Ninh Thư cất la bàn và Linh Hồn châu đi, người mệt muốn chết, tà khí đi vào cơ thể, bây giờ cảm giác tay cũng không nhấc lên nổi.
"Tôi muốn báo thù cho Phong Dận, các người là hung thủ giết người." Tống Hề Hàm mắt càng ngày càng đỏ ửng, trên người tỏa ra sát khí rất mạnh.
"Các người những kẻ đã giết Phong Dận sẽ chết không được yên đâu." Những mạch máu trên mặt Tống Hề Hàm càng ngày càng dày đặc, cô ta bay lên, tóc tai rũ rượi, móng tay mọc dài ra đen sắc nhọn móng.
"Không được, cô ta sắp hóa quỷ." Sư phụ hét lên: "Cô ta kích phát sức mạnh của Quỷ Vương đan."
Ninh Thư không nói gì, cầm thanh kiếm gỗ đào lên, bắt được cổ tay Tống Hề Hàm đang lơ lửng, kéo cô ta xuống.
Ninh Thư đè lên người Tống Hề Hàm, thanh kiếm gỗ đào đâm vào tim Tống Hề Hàm, một dòng máu đen dinh dính văng ra tung tóe.
"A..." Tống Hề Hàm kêu thảm thiết, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Ninh Thư, móng tay màu đen rất dài cắm vào người Ninh Thư.
Ninh Thư lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn, sư phụ trực tiếp cầm đao chém đứt cổ tay Tống Hề Hàm.
Tống Hề Hàm đau đớn mặt nhăn nhó, toàn thân phát ra sát khí rất nặng.
Lão Cát sư lấy đao chặt đứt cổ Tống Hề Hàm.
Bị chém đứt cổ người Tống Hề Hàm vẫn ở chỗ cũ động đậy, bị chém đứt đầu lăn qua một bên, trong miệng vẫn còn nói: "Các người là những hung thủ giết người, tôi phải báo thù cho Phong Dận."
Hơn nữa bị Ninh Thư đè trên người mà lực cơ thể lại càng ngày càng lớn, lại có thể lật ngược Ninh Thư lại, cơ thể không đầu đứng lên.
Cầm lấy đầu của mình trên sàn đặt lên trên cổ, tay bị sư phụ chém đứt cũng được hút trở lại, hoàn hảo không chút tổn hại.
Ninh Thư: (╯°Д°)╯︵┻━┻
Con mẹ nó, tình huống bây giờ là như thế nào vậy, lại không thể giết chết Tống Hề Hàm sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT