Đạo gia ngũ thuật lưu truyền hàng vạn hàng nghìn năm nay. Châm cứu hay là từ thảo dược chế thành thuốc tán, thuốc viên chữa bệnh đều mang bóng dáng của Đạo gia huyền thuật.
Xem phong thuỷ âm dương nhà cửa, xem bói dự đoán hung cát, khỏi phải nói cũng biết nhiều môn phong phú thế nào, mà để tinh thông một môn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ninh Thư thật không thể hiểu nổi lão đại làm gì mà trở nên thảm hại như bây giờ. Lão là người có bản lĩnh thực sự, hơn nữa thật sự càng những nhà giàu sang phú quý thì lại càng tin vào những thứ này, mấy thứ số mệnh, mệnh cách này khó mà nói, từ trường sinh lý của con người đang không ngừng thay đổi từng phút từng giây.
Lão đại vuốt bộ râu của mình, vênh váo đắc ý nói: "Lúc sư phụ bằng tuổi con bây giờ đã tung hoành khắp chốn trên giang hồ, khách hàng của ta khi đó đều là quan lớn và người giàu có, kiếm được không ít tiền đâu nha. Haizz, thời còn trẻ ấy mà, hầy, sư phụ cũng là đàn ông, con cũng hiểu rồi đấy."
Ninh Thư: →_→
Hiểu cái con khỉ, tiền kiếm được cúng cho gái hết rồi chứ gì. Thân là một đạo sĩ, lão không thấy hổ thẹn với Tam Thanh tổ sư gia, với nội gia quyền pháp mình tu luyện sao?
Giữ tấm thân trai tơ thì chết chắc? Quả thật là không biết xấu hổ, phóng túng bừa bãi.
Nếu là người thuần khiết tu luyện nội gia quyền pháp thì sẽ tốt hơn, hơn nữa nước tiểu của bé trai dương khí dồi dào, có tác dụng khắc chế rất mạnh đối với ma quỷ, khi cần nước tiểu của bé trai, nếu là trai tơ, lão chỉ cần cởi quần ra là có ngay.
Ninh Thư trong lòng chửi bới lão đại không thương tiếc.
“Những người làm cái nghề này đều là tiết lộ thiên cơ, thân phạm ngũ hung phần lớn đều phải sống cô độc, có đôi khi còn phải bất đắc dĩ làm chút chuyện trái với lẽ trời.” Lão đại vừa vuốt bộ râu của mình vừa nói.
“Sau đó còn không phải đắc tội với người ta sao, vả lại tuổi cũng không còn trẻ trung gì cho cam nên đành phải truyền lại Mao Sơn thuật cho đời sau đó.” Lão đại nhìn Ninh Thư nói: “Lúc ta nhặt được con ấy à, con chỉ là một con nhóc vắt mũi còn chưa sạch.”
Nhìn mà xem, ai bảo hồi còn trẻ thì ra sức phóng túng cơ, giờ già rồi tha hồ mà chịu khổ nhé.
Lão đại ho khan một tiếng, nói: “Trận pháp lúc trước con dùng không tồi, đánh bậy đánh bạ mà có thể hội tụ được dương khí của trời đất, mau ghi chép lại, đến lúc đó truyền cho hậu thế.”
“Con biết rồi.” Ninh Thư đáp.
Cô cũng muốn ghi lại trận pháp mình học được, khi cần đối phó với quỷ quái cũng dễ dàng hơn.
“Chuyện rèn luyện lại phải trì hoãn thôi, với khả năng của con bây giờ, ta không yên tâm chút nào.” Lão đại nói: “Con cần đi theo ta học hỏi thêm một thời gian nữa, thủ pháp vẽ bùa chú của con kém thuần thục hẳn so với ngày trước.”
Cô và Đào Cầm đâu phải là một người, sao cô có thể vẽ bùa thuần thục như Đào Cầm chứ, lần đầu tiên vẽ bùa mà có thể vẽ được như vậy cũng là khá lắm rồi.
Ninh Thư ghi lại Tụ Dương trận lúc trước cô sử dụng vào trong sách, sau đó mở những cuốn sách cổ về Đạo gia ra xem, đủ loại tri thức, Ninh Thư đều ghi nhớ tất cả vào trong đầu.
Cũng may là cô thêm không ít điểm skill vào điểm trí tuệ, tuy chưa đạt đến trình độ xem qua là nhớ nhưng cô chỉ cần xem hai lần là có thể ghi nhớ vào trong đầu.
Ninh Thư đang chăm chú đọc sách thì bỗng có một cánh tay vỗ vào vai cô, ngoảnh lại nhìn thì thấy một cậu con trai cao hơn cô, trên môi có tơ ria mép, rõ ràng là một cậu trai đang thời kỳ phát triển.
Người con trai này tên là Đào Sinh, Đào Cầm lớn nhất, sau là tới cậu. Bình thường Đào Cầm theo lão đại đi ra ngoài kiếm tiền, mọi việc trong đạo quán đều giao cho Đào Sinh chăm nom.
Quản một đám trẻ con.
“Sư tỷ, tỷ đang đọc gì vậy?” Giọng nói của Đào Sinh không hay, hắn lại cứ cố tình nén giọng của mình trầm xuống khiến nó càng khó nghe hơn.
Tuy nhìn cũng tạm được, nhưng cái giọng nói của hắn làm người ta không tài nào chịu nổi.
“Đọc sách.” Ninh Thư nói.
Đào Sinh ngồi xuống cạnh Ninh Thư, hỏi: “Lần này sư phụ với sư tỷ lại gặp phải chuyện gì?”
Đào Sinh ồ một tiếng, nói với Ninh Thư: “Sư tỷ, lần sau đệ muốn cùng đi với tỷ và sư phụ.”
“Chuyện này nói với sư phụ, ráng chờ thêm một thời gian nữa, tỷ chẳng bao lâu nữa sẽ đi rèn luyện, đến lúc đó đệ chính là người sẽ đi cùng sư phụ ra ngoài làm ăn.” Ninh Thư biết Đào Sinh cũng muốn ra tay trừ tà bắt quỷ.
Đào Sinh tiện tay cầm một quyển sách lên, giở rất nhanh, thực chất là không hề đọc.
Không tới hai ngày, người mà có cây hòe thành tinh trong vườn nhà lại tìm đến, nhìn thấy lão đại liền nói, ở chân tường góc sân đào được một thứ, là quan tài đã mục nát.
Lão đại lập tức phấn chấn tinh thần, khoác áo đạo sĩ của mình vào, cầm theo kiếm gỗ đào và la bàn, sai Ninh Thư chuẩn bị cho một phi vụ làm ăn lớn.
Đào Sinh nói với lão đại: “Sư phụ, cho chúng con đi với, chúng con có thể xem mà học hỏi.”
Ninh Thư nói: “Dẫn cả bọn theo, con sẽ trông nom mấy đứa, hơn nữa Đào Sinh cũng không nhỏ, có thể giúp chúng ta một tay.”
Lão đại quét mắt nhìn lượt một đám nhóc lố nhố đứa cao đứa thấp, nói với Ninh Thư: “Phải trông chừng bọn trẻ cho cẩn thận, đừng có đụng chạm linh tinh.”
Cả đám lập tức hò reo vang dội, rồng rắn theo sau lão đại, lão đại lập tức cảm thấy phong thái thần tiên thoát tục và phong thái chuyên nghiệp của mình đều bị mấy nhóc con này hủy hoại tan tành.
Đến nhà vợ chồng kia, cây hòe đã bị đào đi, đất trong vườn cũng bị xới lên một lượt, dưới chân tường lộ ra một cái quan tài mục nát, quan tài chỉ lộ ra một góc, hiển nhiên là đào phải thứ này, ông lão không dám đào tiếp nữa.
Lão đại sai người chuẩn bị một cái bàn, trên bàn bày lư hương, kiếm gỗ đào, la bàn, gạo nếp, máu gà và lá bùa, Ninh Thư nhìn những thứ trên bàn, âm thầm ghi nhớ vào trong đầu.
Hơn mười đứa nhóc lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng như vậy, vừa căng thẳng vừa sợ hãi, bọn chúng biết mình sau này rồi cũng phải làm những chuyện này, thế nhưng nỗi sợ hãi với ma quỷ không hề giảm đi.
Lão đại gọi cả mấy nhà xung quanh nhà ông lão tới, nói: “Tuy cái quan tài này được tìm thấy ở đây, thế nhưng cũng gần kề nhà mấy người, mấy người cũng phải làm lễ tiễn tiên nhân đi.”
Mấy nhà xung quanh đều đồng tình, nói sẽ cùng góp tiền tìm cho tiên nhân một mảnh đất đẹp, hợp phong thuỷ.
Ninh Thư ở bên cạnh chứng kiến một màn này, ngấm ngầm khẳng định lão đại chắc chắn là sợ nhà ông lão ít tiền nên mới cố ý kéo thêm mấy nhà kia vào hòng kiếm thêm tiền.
Lão đại làm ra vẻ thần tiên thoát tục, bắt đầu làm phép.
Ninh Thư nhìn lão đại không chớp mắt, quan sát một màn hành lễ cúng bái của lão mà cả mặt đều tái nhợt.
Ninh Thư nhanh chóng dâng lên một chén nước, lão đại uống một hớp nước mới lên tiếng: “Khai quật tiên nhân lên, chú ý không được phá hỏng quan tài của tiên nhân, đào đất ở xung quanh lên là được.”
Lão đại chọn ra vài người đàn ông mệnh cứng để đào đất, quá trình đào đất tiến triển rất chậm, chủ yếu là vì cỗ quan tài này quá mục nát, cảm giác đụng là sẽ nát tan tành, dễ chừng bộ xương trong quan tài này cũng thế.
Vất vả lắm mới đào được cỗ quan tài lên, thế nhưng ngay sau đó lại xuất hiện thêm một cỗ quan tài nữa.
Lão đại thấy lại xuất hiện một cỗ quan tài nữa thì sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn lên tiếng: “Tiếp tục đào.”
Thế nhưng càng đào sâu xuống thì lại xuất hiện càng nhiều quan tài, tính tới thời điểm hiện tại đã đào được năm cỗ rồi, hơn nữa có một số cỗ quan tài phía dưới còn có bị nén bởi xương khô, đào càng sâu thì xương khô càng nhiều.
Xung quanh còn rải rác rất nhiều vũ khí giống như cung nỏ hoặc là đao đã rỉ sét, còn có cả mũ giáp.
Bây giờ, ngay cả tường vây quanh sân cũng đều đùn tới rồi, nhưng hài cốt mỗi lúc một nhiều, lão đại bấm tay, ngón tay đều run run, vội vàng ngăn lại không cho đào tiếp nữa.
“Đừng đào nữa, có khả năng đây là một mồ chôn tập thể.” Lão đại gấp gáp làm phép, sắc mặt lão hết sức khó coi.
Ninh Thư cũng cau mày, mồ chôn tập thể chính là gom rất nhiều người lại chôn chung một chỗ, sẽ khiến cho từ trường ở nơi này vặn vẹo, tạo thành một cảnh tượng đặc biệt khủng khiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT