Thái An Kỳ đặt thức ăn, vốn dĩ là không muốn trả tiền, cảm thấy không đáng, dựa vào cái gì mà bắt cô ta phải trả.
"Rốt cuộc quý khách có trả tiền không vậy?" Người giao đồ ăn nhìn ba người, không ai chịu trả tiền, lên tiếng hỏi.
Thái An Kỳ ngồi trên ghế sofa mắt trợn trắng, Vương Bác thấy rất khó chịu, lấy tiền trong cặp da ra trả tiền, lần này Ninh Thư không ngăn cản Vương Bác nữa.
Vương Bác lẳng lặng kéo ghế ngồi xuống, Thái An Kỳ cũng ngồi xuống, ăn cơm.
Bầu không khí mấy phút trước vẫn rất tốt, bây giờ lại trở nên không ổn chút nào.
Ninh Thư nhìn Vương Bác, Vương Bác im lặng, hắn không vui rồi.
Mà Thái An Kỳ căn bản cũng không quan tâm, dù cho Vương Bác giận cô ta muốn chết, cô ta đều không để ý.
Ninh Thư đặt đũa xuống, nói với Thái An Kỳ: "An Kỳ, con được gả đến nhà của chúng ta, đã thành người một nhà, người một nhà không nói khách sáo, con là vợ của Vương Bác, là một phần tử trong cái gia đình này, phải vì cuộc sống vui vẻ hòa hợp của gia đình này mà cố gắng, vì cái gia đình này mà làm tròn trách nhiệm."
Thái An Kỳ nói một cách phớt lờ: "Ồ, làm tròn trách nhiệm, con là vợ của Vương Bác, Vương Bác phải có nghĩa vụ phụng dưỡng con, vậy tại sao lại không cho con tiền."
Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Tiền nhất định sẽ cho con, mẹ nói rồi, mỗi ngày quét tước nhà cửa một lượt, mỗi tháng mẹ sẽ cho con nửa tháng lương của Vương Bác."
"Dựa vào cái gì mà phải làm việc như vậy?" Thái An Kỳ cao giọng: "Tôi lại không phải là nhân viên vệ sinh gì đó, tôi không làm, không cho tiền thì dẹp đi, tôi không cần."
Thái An Kỳ ném đũa một cái, xoay người đi vào phòng ngủ, hoàn toàn mặc kệ cảm nhận của mẹ con Ninh Thư như thế nào.
Mặc ý làm bừa, không kiêng nể cái gì, chưa bao giờ biết kiềm chế tính khí của mình.
Sắc mặt Vương Bác vô cùng xấu, thấy nụ cười trên mặt Ninh Thư, nhíu mày nói: "Mẹ, con, con muốn... "
Vương Bác cuối cùng cũng không nói ra được hai chữ ly hôn.
Ninh Thư đang ăn cơm, nói với Vương Bác: "Giữa hai vợ chồng, phải bao dung quan tâm lẫn nhau."
Sắc mặt Vương Bác càng tối lại, hắn vẫn bao dung Thái An Kỳ, nhưng từ trước đến nay Thái An Kỳ đều không thèm để ý đến hắn.
Không thèm để ý không thèm quan tâm đến tâm tình của hắn.
Ninh Thư nói: "Mẹ chỉ biết con thích An Kỳ, nhưng con biết An Kỳ có thích con không?"
Ninh Thư mỉm cười: "Cái này mẹ cũng không rõ lắm."
Vương Bác thở dài một hơi, cũng không còn tâm trạng đâu mà ăn cơm, cầm chiếu trải trên sàn nhà, ngủ trong phòng khách, không tính về phòng ngủ.
Ninh Thư đổ hết thức ăn còn sót lại trên bàn, một hạt cơm cũng không còn.
Buổi tối Thái An Kỳ căn bản chưa ăn được bao nhiêu cơm, động một tí là ném đũa ném bát bỏ đi, không ăn thì thôi.
Ninh Thư thấy Vương Bác trằn trọc trên chiếu, không ngồi dậy, thì đi đi lại lại trong phòng khách.
Bây giờ trong lòng Vương Bác nhất định đấu tranh rất đau khổ.
Thái An Kỳ thấy Vương Bác không về phòng, cũng không quan tâm, ngược lại ngủ một mình, giường rất rộng rãi, không phải chen với người khác càng tốt.
Nhưng Thái An Kỳ ngủ đến lúc nửa đêm, đói bụng rồi, trong lòng bực tức không chịu được.
Mỗi lần bà già đấy khơi gợi chuyện trong lúc ăn cơm, lần nào cũng làm cô ta tức đến mức nuốt không trôi.
Bà già không có lòng tốt.
Thái An Kỳ dậy thấy Vương Bác nằm ở phòng khách.
Đi tới dùng chân đá đá Vương Bác, tức giận nói: "Tôi đói rồi, làm chút đồ ăn đi."
Vương Bác đi làm cả ngày, vừa mới ngủ say, đột nhiên bị Thái An Kỳ đá cho tỉnh, cả người đều không ổn chút nào.
"Tôi đói." Thái An Kỳ nói.
Vương Bác thực sự rất phiền, không chịu được nói: "Lúc ăn cơm không ăn, khuya khoắt lại muốn ăn cơm, đừng có làm khổ người khác nữa được không."
Thái An Kỳ lần đầu tiên bị Vương Bác đối xử như thế, lập tức nổi giận: "Tôi chỉ bảo anh làm cho tôi chút đồ ăn, anh đã như vậy rồi, đúng là cái đồ cặn bã, tên cặn bã."
Vương Bác nằm xuống, nói: "Anh mệt rồi, ngày mai anh còn phải đi làm, em muốn ăn gì thì tự đi kiếm lấy."
Thái An Kỳ tức muốn chết, đạp Vương Bác thêm mấy cái, Vương Bác nhịn đau không nhúc nhích.
"Đúng là đồ phế vật." Thái An Kỳ nhịn không được mắng một câu: "Anh xem anh có cái gì, xấu xí, không biết nói chuyện, ngay cả một người bạn cũng không có, ngay cả sở thích cũng không có, cả ngày đi làm kiếm được ít tiền."
Vương Bác người cứng ngắc, xoay người lại nói: "Tôi không chấp nhận được như vậy, tại sao cô còn muốn gả cho tôi?"
"Lúc đầu là mắt tôi bị mù, mới nghĩ anh là một người đàn ông biết thương người, bây giờ nhìn lại mới thấy là một người mềm yếu không làm được gì, là một tên cái gì cũng chỉ biết nghe mẹ mà thôi." Thái An Kỳ tức giận nói.
Vương Bác nắm tay lại thật chặt, cánh mũi phập phù, một lúc lâu không nói được câu nào.
Thái An Kỳ thấy mắt Vương Bác đỏ ngầu, trong lòng run rẩy, hừ một tiếng, quay đầu đi về phòng ngủ.
Vương Bác ngồi trên sàn, không nhúc nhích.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư dậy thấy Vương Bác vẫn đang ngồi, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cả người tràn đầy một màu u tối.
Ninh Thư đi tới an ủi, thấy Vương Bác sắc mặt ảm đạm, trên người giống như phủ một lớp bụi: "Vương Bác, không nên suy nghĩ quá nhiều."
Ninh Thư cười vươn tay vỗ vỗ vai Vương Bác: "Chuyện này đừng vội, bây giờ con còn chưa quyết định chắc chắn, phải suy nghĩ cho kỹ."
Vương Bác vò đầu, vẻ mặt rất đau khổ.
Nói ra thì thành ra như bây giờ đều do Ninh Thư, Ninh Thư sẽ không giống Dương Tử Di cưng chiều Thái An Kỳ, trong nhà có việc gì đều do Dương Tử Di làm, Thái An Kỳ cái gì cũng không phải làm.
Mà Ninh Thư đâu đâu cũng khiến Thái An Kỳ không hài lòng.
Làm cho mâu thuẫn giữa Vương Bác và Thái An Kỳ ngày càng bùng phát.
Chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể trong nhà, nhưng Dương Tử Di và Vương Bác hiền lành đôn hậu, lại không có cách nào xử lý cho tốt, bị lừa gạt tình cảm, còn bị Thái An Kỳ lấy đi một số tiền lớn.
Khiến Dương Tử Di hy sinh cả linh hồn mình để phản công.
Việc nhà là khó giải quyết nhất, người làm người khác tổn thương sâu sắc nhất luôn là người thân nhất, nhưng Thái An Kỳ không một chút hối hận và cảm thấy hổ thẹn lương tâm, ung dung tự tại cầm tiền đi.
Mà Vương Bác vì chuyện này càng trở nên ít nói.
Ninh Thư làm xong bữa sáng, nói với Vương Bác: "Ăn cơm đi, ăn no vào, sự việc căn bản không đau khổ giống như trong tưởng tượng, không cần phải đau lòng vì một chuyện không đáng đau lòng như vậy."
"Con cứ cam chịu đau khổ một mình như vậy người ta cũng không để ý đâu." Ninh Thư nói.
Vương Bác có chút bất đắc dĩ nói: "Mẹ, đây là mẹ đang xát muối vào vết thương của con ư, cái gì mà cam chịu đau khổ một mình?"
Ninh Thư nhún vai: "Nên như vậy, thỉnh thoảng tự giễu một chút, hài hước một chút, không có gì không vượt qua được, lúc đầu mẹ với cha con ly hôn, nuôi con sống một mình, vẫn còn vượt qua được."
"Không một ai không thể rời xa người nào đó."
Vương Bác ăn sáng, trong lòng ngổn ngang.
Thái An Kỳ từ trong phòng ngủ đi ra, thấy đồ ăn sáng trên bàn, nói với Vương Bác: "Ăn sáng cũng không gọi, không biết tôi đói sao?"
Vương Bác không hé răng nửa lời, Thái An Kỳ thấy dáng vẻ của hắn dùng gậy đánh mấy cái cũng không ra nổi cái rắm gì, thất vọng muốn chết, trong lòng rất ghét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT