Ninh Thư cũng không có ý định cãi nhau với Trương Gia Sâm, cô lấy tờ đơn ly dị ở trong túi ra, đặt nó xuống trước mặt của hắn: “Ký đi, chắc là anh không muốn phải lên tòa một lần nữa chứ.”
Trương Gia Sâm liếc về phía Ninh Thư, mỉm cười cầm tờ đơn lên, sau đó cầm bút ký, rất dứt khoát.
Hành động này của hắn khiến Ninh Thư rất ngạc nhiên, cô còn chưa phải dùng đến vũ khí bí mật của mình, còn chưa đưa video quay cảnh giường chiếu của Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn thế mà hắn đã ký tên rồi, thuận lợi đến mức khiến người khác ngạc nhiên.
Ninh Thư cũng ký tên lên tờ đơn ly hôn.
Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư: “Có phải em rất bất ngờ khi thấy anh đồng ý ly hôn một cách đơn giản như vậy.”
Ninh Thư chỉ khẽ nhướn mày chứ không nói gì, Trương Gia Sâm lúc này giống như đã buông xuống, không quan tâm đến bất kỳ thứ gì.
Hơn nữa bây giờ Trương Gia Sâm cái gì cũng không có, cũng không còn gì để mất nữa.
Ninh Thư cất tờ đơn ly hôn đi, lúc cô chuẩn bị đi về thì Trương Gia Sâm lại gọi cô lại: “Diệu Diệu, ngồi xuống đi, nói chuyện với anh một chút, về sau chắc em cũng sẽ không lại đến đây để thăm anh nữa.”
“Tôi không cho rằng giữa chúng ta có gì để nói cả.” Ninh Thư nói với Trương Gia Sâm.
“Chẳng lẽ em không tò mò tại sao anh lại đối xử với em và Miêu gia như vậy sao?” Trương Gia Sâm nói với Ninh Thư, ánh mắt của hắn mang theo một tia ôn hòa.
Ninh Thư lại ngồi xuống ghế.
Trương Gia Sâm trực tiếp nói: “Miêu Diệu Diệu, cho dù giờ anh có nói thích em thì chắc em cũng sẽ không tin đâu nhỉ.”
Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Cô bắt đầu hối hận khi ngồi đây nghe Trương Gia Sâm lẩm bẩm, nếu như những chuyện mà Trương Gia Sâm làm với Miêu Diệu Diệu là yêu, thì việc hắn hủy diệt mọi thứ của Miêu Diệu Diệu thì cũng là yêu sao?
Ninh Thư chỉ có thể nói ha ha ha.
Nếu vậy thì những việc mà cô làm với Trương Gia Sâm đều bắt nguồn từ tình yêu sao? Cô yêu Trương Gia Sâm?
Làm ơn buông tha cho tình yêu được không?
Da mặt của Ninh Thư khẽ giật giật, Trương Gia Sâm lại nói tiếp: “Anh biết em không tin, ngay từ nhỏ anh đã biết sứ mệnh của mình là gì, sứ mệnh của anh là gánh vác Trương gia, làm cho Trương gia từ một gia đình nghèo khó mấy đời trở nên giàu có, cha của anh đối xử tốt với anh vì anh thông minh, thành tích học tập rất tốt, cha anh luôn rất ủng hộ việc anh đi học, bởi vì học tập chính là con đường đổi đời tốt nhất của những sinh viên nghèo như anh.”
“Thành công của anh không phải chỉ là của riêng anh mà còn là của một đại gia đình, sự tồn tại của em và Miêu gia chính là nhược điểm để người khác công kích anh, bọn họ sẽ nói vì anh leo lên Miêu gia nên mới có thể thành công như vậy.”
Ninh Thư nở một nụ cười: “Nhưng đó là sự thật.”
Trương Gia Sâm cũng không tức giận, biểu cảm của hắn cũng rất bình tĩnh: “Anh biết đó là sự thật, nên anh phải loại bỏ sự thật này.”
Ninh Thư:...
“Nghĩ kỹ lại thì cả đời này anh chưa từng có một ngày sống cho mình, một ngày cũng không có, mà em lại vô cùng hạnh phúc, đơn thuần đẹp đẽ, con người ai cũng hướng đến cái đẹp và anh không phải là ngoại lệ, anh thích em, khi làm em tổn thương thì trong lòng của anh cũng rất khó chịu, có những lời vốn chỉ là để ứng phó cho qua nhưng mà cứ nói mãi thì nó cũng thành sự thật.”
Trương Gia Sâm nói với Ninh Thư: “Những ngày ở trong ngục lại là những ngày thoải mái nhất trong đời anh.”
Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Ninh Thư cảm thấy Trương Gia Sâm nói những lời này là để cho cô cảm thấy khó chịu đây mà.
“Miêu Diệu Diệu, trước đây anh đã từng yêu em, và đến bây giờ thì anh vẫn yêu em.” Trương Gia Sâm che ngực của hắn.
Khi Ninh Thư nghe thấy những lời này thì bỗng nhiên cảm thấy bi thương và thống khổ, nhưng thứ này hiển nhiên là cảm xúc của nguyên chủ, sau khi trải qua những thương tổn không có cách nào có thể bù đắp thì những lời này chỉ làm cho người ta cảm thấy bi thương và thống hận mà thôi.
Trương Gia Sâm không xứng để nói lời yêu này.
Trong lòng Ninh Thư không ngừng niệm Thanh Tâm chú, cuối cùng thì tâm tình vốn như núi lửa phun trào của cô mới bình thường trở lại.
Ninh Thư cảm thấy Miêu Diệu Diệu cũng rất xui xẻo, không biết trời xui đất khiến như thế nào để rồi có kết cục như vậy.
Trương Gia Sâm có thể hy sinh tất cả, tuy ngoài miệng nói yêu Miêu Diệu Diệu nhưng mà cuối cùng thì hắn vẫn lựa chọn hy sinh Miêu Diệu Diệu.
Ninh Thư có chút châm chọc: “Tiết Mạn Mạn thì sao?”
“Tiết Mạn Mạn, à.” Trương Gia Sâm nở nụ cười: “Nói thế nào nhỉ, cũng có thể là anh nhìn thấy hình bóng của mình trên người Tiết Mạn Mạn, nói thích cô ta thì không bằng nói anh thích người giống mình, nhưng mà đến cuối anh lại phát hiện ra, anh cũng không thích bản thân mình nhiều như anh đã tưởng.”
Ninh Thư: Đồ bệnh tâm thần.
Nói một cách đơn giản chính là một kẻ đen từ trong ra ngoài như Trương Gia Sâm thích một Miêu Diệu Diệu đơn thuần và lương thiện, nhưng hắn lại cảm thấy rất áp lực khi ở bên cạnh Miêu Diệu Diệu, nói trắng ra là hắn cảm thấy tự ti.
Sau đó giết chết cả nhà Miêu Diệu Diệu.
Ninh Thư cảm thấy cô không còn gì để nói cả, vì vậy lập tức xoay người rời khỏi, tự dưng phải nghe một kẻ tâm thân lầu bầu hồi lâu.
Tâm lý của Trương Gia Sâm không bình thường, khi mà nhân cách của hắn còn chưa đầy đủ đã bị trao một trách nhiệm lớn hơn năng lực của bản thân, và cũng chỉ vì thứ trách nhiệm đã khắc sâu vào tận xương tủy này mà hắn có thể hy sinh tất cả để đạt được mục đích của mình.
Ha ha ha, nhưng đó không phải là lý do cho việc hắn làm hại người khác, Trương Gia Sâm là một tên cặn bã, cực kỳ cặn bã, hắn đạt được vui vẻ bạo ngược trong lòng hắn thông qua việc làm hại Miêu Diệu Diệu, cho dù hắn thích Miêu Diệu Diệu.
“Diệu Diệu.” Trương Gia Sâm nắm lấy tay của Ninh Thư, tay của hắn rất lạnh, Ninh Thư muốn thoát khỏi nó nhưng lại bị Trương Gia Sâm nắm chặt.
Ninh Thư: Mau bỏ móng vuốt của mày ra khỏi tay tao.
Trương Gia Sâm mỉm cười với Ninh Thư: “Miêu Diệu Diệu, nếu không có anh thì em nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
“Đương nhiên, nếu như không có anh thì tôi sẽ rất hạnh phúc.” Ninh Thư nói, nếu như không có Trương Gia Sâm thì cuộc đời của Miêu Diệu Diệu cũng sẽ không thảm hại như vậy.
Trương Gia Sâm còn nói thêm: “Anh cũng không hối hận khi làm hại em, cho dù có cơ hội làm lại thì anh cũng sẽ làm như vậy.” Trương Gia Sâm đột nhiên ôm Miêu Diệu Diệu vào lòng: “Diệu Diệu, tất cả chỉ là anh không biết cách để yêu em.”
Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Ninh Thư dùng gót giày dẫm lên chân của Trương Gia Sâm, nhưng mặt của hắn không hề thay đổi, giống như không biết đau, không chỉ thế mà hắn còn nở nụ cười, sau đó mới buông Ninh Thư ra rồi nói: “Em đi đi.”
Ông trời ơi, phong cách này của Trương Gia Sâm đúng là vô cùng quỷ dị.
Ninh Thư quay người rời khỏi, khi đi đến cửa thì cô quay đầu lại nhìn, Trương Gia Sâm vẫn đang nhìn theo cô, vẻ mặt của hắn rất mông lung, có một tầng ánh sáng mỏng bao phủ lên trên người của hắn.
“Diệu Diệu.” Môi của Trương Gia Sâm khẽ mấp máy, cuối cùng chỉ đứng yên nhìn Ninh Thư rời khỏi.
Ninh Thư đi ra bên ngoài trại tạm giam, hít một hơi thật sâu, nhưng trong ngực của cô vẫn rất rầu rĩ khó chịu, cho dù cô niệm Thanh Tâm chú thì cũng không thấy đỡ hơn, đây là những cảm xúc của nguyên chủ vẫn còn lưu lại ở trong cơ thể.
Vở bi kịch này giống như một câu truyện cười, Trương Gia Sâm nói thích Miêu Diệu Diệu, trong lòng hắn yêu Miêu Diệu Diệu, nhưng hắn lại không thấy hối hận khi làm tổn thương Miêu Diệu Diệu, Ninh Thư chỉ muốn cười, yêu là một từ rất đẹp, nhưng nếu yêu là tổn thương nhau thì Ninh Thư không biết phải nói thế nào.
“Đinh, phát hiện một linh hồn phù hợp, tải số liệu về.” Một âm thanh lạnh lẽo và cứng ngắc vang lên.
“Mở ra không gian hệ thống.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT