Hệ thống không có phản hồi nên Ninh Thư đành phải tiếp tục ở lại thế giới này, Ninh Thư nghi ngờ mình có khi phải ở lại thế giới này cả đời mất.
Thật là càng nghĩ càng ghét bỏ cái hệ thống giẻ rách kia.
Ninh Thư vẫn khá để ý tới chuyện giữa Tông Chính Bân và An Noãn, hai người họ mặn nồng khiến bao người xung quanh ngưỡng mộ, đều nói trái tim của công tử phong lưu Tông Chính Bân đã có người nắm giữ rồi.
Mọi tâm tư của Tông Chính Bân bây giờ đều hướng về An Noãn. Tuy là đám oanh yến ngày trước hắn từng qua lại có tới phá đám nhưng đều bị Tông Chính Bân giải quyết ổn thỏa, giữa hai người chỉ có chút mâu thuân nhỏ nhưng nhìn một cách tổng thể, Tông Chính Bân và An Noãn vẫn rất hạnh phúc.
Đôi khi Ninh Thư tới tham dự những bữa tiệc của giới doanh nhân, cô đều thấy Tông Chính Bân dẫn An Noãn theo bên mình, còn giới thiệu An Noãn với mọi người, rõ ràng xem An Noãn như vợ tương lai của mình.
Tình chàng ý thiếp nồng thắm quả thật là giết chết hàng loạt đám cẩu FA mà.
Ninh Thư thực sự chúc phúc cho Tông Chính Bân và An Noãn hạnh phúc bên nhau tới già.
Ninh Thư nghĩ, có lẽ phải đợi tới khi Tông Chính Bân và An Noãn kết hôn thì nhiệm vụ của cô mới được coi là hoàn thành triệt để.
Vuốt mặt một cái, thực ra Ninh Thư cảm thấy vô cùng khó chịu thay cho nguyên chủ, vợ của mình sắp lấy người khác, không biết trong lòng Cung Lạc cảm thấy thế nào.
Có điều, thái độ của An Noãn đối với tên tư bản máu lạnh này không mấy tốt đẹp, cho dù là bốn mắt chạm nhau, An Noãn đều dời tầm nhìn đi nơi khác như là giận hờn, không thèm đếm xỉa tới Ninh Thư.
Ninh Thư cảm thấy không thể hiểu nổi, cái tính cách này của An Noãn thật khiến người ta chán ghét. Dẫu sao thì lúc em trai An Noãn nguy cấp, cần tiền để cứu mạng, Ninh Thư cũng cho mượn tiền, như vậy cũng coi là đã từng giúp đỡ An Noãn đi.
Thế mà muốn cô ta trả số tiền từng mượn lại bị coi là đại nghịch bất đạo?
Thế nào mà muốn lấy lại tiền của mình thì bị xem là dẫm đạp lên lòng tự trọng của An Noãn?
Trong những buổi dạ tiệc, Ninh Thư cũng không thèm chào hỏi Tông Chính Bân, cô không muốn có chút quan hệ nào với hai người này.
Mối làm ăn lần trước với Tông Chính Bân cũng đi đời nhà ma, may là Ninh Thư đã tìm được đối tác khác.
Thực ra Tông Chính Bân đến Cung thị bàn chuyện làm ăn, mục đích chính là để được gặp An Noãn, chuyện làm ăn gì đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Dù sao thì sau khi gặp được An Noãn, đời hắn chỉ có An Noãn mà thôi, chuyện làm ăn không thành cũng chẳng sao, cũng không phá sản được, yêu đương mới là quan trọng nhất.
Ninh Thư rời khỏi đại sảnh nơi diễn ra dạ tiệc, lúc chuẩn bị ra khỏi đó thì có một người bất thình lình đâm sầm vào ngực cô. Ninh Thư chưa hề làm gì, cô gái kia đã ngã nhào xuống đất trước.
Ninh Thư nhìn kỹ một chút, thì ra là An Noãn. An Noãn đang mặc một bộ lễ phục nom cực kì xinh đẹp trên người, song nét mặt lại vô cùng đau lòng, nhìn thấy người đó là Ninh Thư thì bò dậy, òa khóc nói: "Tổng giám đốc, giúp tôi."
Trên mặt An Noãn đều là nước mắt, dáng vẻ như bị người ta làm tổn thương.
Ninh Thư:...
Thật sự rất bí bách trong lòng nhưng vẫn phải duy trì nụ cười, Ninh Thư dứt khoát xoay người bỏ đi.
Từ bên kia truyền đến tiếng bước chân, An Noãn vừa lau nước mắt vừa ôm chặt lấy cánh tay Ninh Thư.
Ninh Thư không chút suy nghĩ đã hất tay An Noãn ra nhưng cô ta bám rất chặt, Ninh Thư cơ bản hất không ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tông Chính Bân đuổi tới bên này. Vẻ mặt lúc này cho thấy hắn đang cực kì phẫn nộ, nhất là nhìn thấy An Noãn lại đang níu kéo cánh tay Ninh Thư, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, tái xanh lại.
"An Noãn, qua đây." Tông Chính Bân lạnh lùng nói với An Noãn.
An Noãn ôm chặt cánh tay Ninh Thư, nước mắt tuôn như mưa, lắc đầu nguậy nguậy, giọng đầy bi thương: "Em không qua, anh đi mà tìm người đó của anh."
"Đó đều là chuyện quá khứ rồi, bây giờ trong lòng anh chỉ có em thôi, tại sao em không tin anh." Tông Chính Bân giải thích: "Anh chưa từng nghĩ sẽ quay lại với bạn gái cũ, bọn anh chỉ ôm nhau một cái như bạn bè thôi mà."
Ninh Thư:...
Thật là, các người cãi nhau thì cứ cãi, lôi tôi vào làm cái gì.
"Còn em thì sao, em thật sự vẫn còn dây dưa với Cung Lạc." Tông Chính Bân nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt lạnh lùng, mặt đầy u ám: "Anh nói mà, năm trăm ngàn nói mượn là mượn được, chỉ e hai người không đơn thuần chỉ là quan hệ chủ nợ - con nợ."
"Anh vô sỉ, dựa vào đâu mà vu oan cho em." An Noãn giận đến bật khóc: "Em với tổng giám đốc Cung hoàn toàn trong sạch."
Tông Chính Bân nhìn bộ dạng này của An Noãn, trong đáy mắt đều là yêu thương, nhưng vì tức giận nên những lời hắn ta nói ra đều tổn thương người khác: "Em có phải muốn nối lại tình xưa với Cung Lạc không?"
"Đúng vậy. Anh quay lại với người ta thì được, tại sao em lại không thể?" An Noãn giận hờn nói.
"Tổng giám đốc Cung, tôi xin anh, hãy đưa tôi đi khỏi đây." An Noãn cầu khẩn Ninh Thư: "Tôi không muốn nhìn thấy người này nữa."
Ninh Thư: Con mẹ nhà nó → _ →.
Phiền nhất là cảnh tượng máu chó như thế này.
Tông Chính Bân giận sôi người, tay nắm thành quyền đánh tới mặt Ninh Thư, Ninh Thư quay đầu sang phía khác, bắt được cổ tay của Tông Chính Bân, sau đó nện một đấm lên mặt hắn.
Mẹ kiếp, bà đây chẳng làm gì, lại nghiễm nhiên trở thành vật hy sinh cho xung đột tình cảm giữa các người, lại còn muốn đánh bà đây!
Ninh Thư bây giờ đang ôm một cục tức, một cước đá trúng bụng Tông Chính Bân, Tông Chính Bân đau đến cúi rạp người, ôm lấy bụng, gân xanh đã nổi đầy trán.
An Noãn sợ hãi gào lên: "Đừng đánh nữa, xin hai người đấy, đừng đánh nữa."
Tiếng An Noãn cất lên liền thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, thậm chí có phóng viên còn chụp ảnh. Ninh Thư nhíu mày, trầm giọng quát: "Câm miệng."
An Noãn che miệng, chạy đến bên Tông Chính Bân, đau lòng hỏi: "Tông Chính, anh có sao không? Không sao chứ?"
Tông Chính Bân bỗng nhiên ôm chầm lấy An Noãn, An Noãn ra sức giãy dụa: "Anh là đồ lừa đảo, mau buông em ra."
Gương mặt Tông Chính Bân bị Ninh Thư đánh cho thâm tím, nhe răng toét miệng, vô lại ôm chầm lấy An Noãn, thấy An Noãn cứ một mực giãy dụa, luôn miệng ái ối nói: "Em đừng giãy nữa, anh đau lắm, cả người anh đều đau."
"Đau sao? Đau ở đâu?" An Noãn lập tức không dám ngọ nguậy, lo lắng hỏi.
Tông Chính Bân nắm tay An Noãn đặt lên ngực trái của mình: "Nơi này đau nhất, đau vì em đó."
An Noãn lập tức nín khóc, bật cười, hỏi Tông Chính Bân: "Anh còn đau không?"
"Còn, rất đau."
Một cỗ ghen tuông thối tha của bọn yêu nhau!
Ninh Thư xoay người rời đi, không muốn nhìn hai kẻ tâm thần này thêm một giây nào nữa.
Thật khiến người ta bực mình mà.
Ban nãy sự tồn tại của mình là để Tông Chính Bân nổi cơn ghen, rồi đánh lộn một hồi để thể hiện sức hấp dẫn của An Noãn.
Xem ra mình thật sự không phải là nam chính rồi, có cảm giác giống đồ dự phòng thế này.
Ninh Thư thật sự cảm thấy rất nực cười, An Noãn lại có thể hùng hồn đòi mình phải dẫn cô ta đi, lấy đâu ra tự tin thế không biết.
Tự tin khó hiểu.
Thật rõ là, các người yêu nhau thì cứ yêu, kéo người khác vào làm gì!
Ngày hôm sau, Ninh Thư đọc báo thấy trang nhất chính là đánh lộn, trong ảnh là cảnh cô đang giáng cho Tông Chính Bân một đấm, viết là Tổng giám đốc tập đoàn Cung Thị và Đỉnh Phong vì tranh giành một cô gái mà đánh nhau một trận to.
Hơn nữa đời tư của An Noãn còn được truyền thông chu đáo đào lên một lượt, gia cảnh thế nào, đã từng làm những công việc gì, kinh nghiệm tình trường đều bị bóc trần trước mặt mọi người. An Noãn còn được truyền thông tung hô là nàng lọ lem thời hiện đại.
Ninh Thư cười nhạo một tiếng, thần kinh!
Chẳng qua là chuyện yêu đương thôi mà, cớ gì phải bày ra trước mặt nhiều người như thế, như vậy hay lắm sao?
Đoán chừng bây giờ phàm là con gái đều ngưỡng mộ mà sinh lòng đố kị với An Noãn.
Ninh Thư vốn tưởng rằng chuyện này không có gì đáng nói, nhưng khi đến công ty lại thấy phóng viên đã vây kín cửa, nói là muốn phỏng vấn cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT