Minh Châu khăng khăng đòi trả con, không quan tâm thân thể sau khi sinh còn yếu mà đã quỳ trên mặt đất, không sợ đau cứ dập đầu như vậy, miệng không ngừng cầu xin lão thái thái trả con lại cho nàng.
Dáng vẻ thống khổ bất lực, như thể ngồi trong nhà lao.
Ninh Thư cảm giác đứa trẻ trong ngực mình tè rồi, âm ấm, sau đó bắt đầu khóc, nhưng tiếng khóc cũng rất nhỏ, chỉ thút thít khiến người ta đau lòng biết bao.
Ninh Thư và Lý Niệm Lôi vội vã thay tã cho đứa bé.
Minh Châu thấy con gái của mình khóc, nước mắt rơi lã chã, dập đầu với lão thái thái nói: “Lão thái thái, cầu xin người thương con, đừng để cho chúng con mẫu tử chia lìa, đứa bé còn nhỏ như vậy, không thể xa con được.”
Lão thái thái:...
Ninh Thư:...
Lý Niệm Lôi:...
Ninh Thư dù sao cũng không biết Minh Châu nghĩ như thế nào, dựa theo quy tắc mà nói, cô là mẹ cả của đứa bé này, đứa bé được sinh ra cô cũng có quyền ôm đi, Minh Châu chỉ là một tiểu thiếp căn bản không có quyền nuôi nấng nó.
Hơn nữa hiện tại đứa bé này thân thể suy yếu, mọi người đều cảm thấy Minh Châu không thể chăm sóc được cho nó.
Nhưng Minh Châu lại cho rằng người khác muốn cướp con của nàng, có vắt óc suy nghĩ quả thực cũng không có cách nào lý giải.
Lão thái thái giã cái gậy xuống đất, lạnh giọng nói: “Ngươi đến từ đâu thì hãy quay về chỗ đó đi, đừng ở đây làm ồn.”
Minh Châu không tin vào những gì mình vừa nghe, mở to hai mắt nhìn lão thái thái, khổ sở nói: “Lão thái thái, người cũng từng có con gái, vì sao lại tàn nhẫn như vậy, muốn cho mẹ con chúng con phải xa cách nhau.”
Ninh Thư xoa trán một cái, sao An Hựu giờ này vẫn còn chưa đến?
Quả thực không chịu nổi nữa rồi, những người như vậy hoàn toàn chỉ sống trong thế giới của chính bản thân mình, ai nói nàng ta cũng nghe không lọt tai.
An Hựu vội vã chạy tới, chứng kiến Minh Châu toàn thân run rẩy quỳ trên mặt đất, liền vội vàng bế nàng lên, Minh Châu vừa khóc vừa nhìn An Hựu nói: “An Hựu, có thể đưa con của chúng ta về không, đứa bé là con của chúng ta đấy.”
An Hựu day trán, mệt mỏi nói: “Mẹ không có ý nghĩ muốn đoạt con của chúng ta, đứa bé này cũng là cháu gái của người, người sẽ không hại nó đâu, hiện tại đứa bé đang rất yếu, mẹ giúp nàng chăm sóc, nàng tĩnh dưỡng cho khỏe lại rồi hẵng hay.”
Minh Châu cắn chặt đôi môi tái nhợt, ánh mắt lên án nhìn An Hựu, hiển nhiên An Hựu không đứng về phía nàng khiến nàng tổn thương.
An Hựu ôm Minh Châu đi, dọc đường đi Minh Châu không ngừng giãy giụa.
Lão thái thái thở dài một hơi: “Đây là loại người gì vậy.”
Ninh Thư chỉ hơi nhếch miệng.
Minh Châu ngây thơ, không rành thế sự, nhưng ngay cả tốt xấu cũng không thể phân biệt được, giữa hai người này kiểu gì cũng nháo loạn.
Sau đó, ngày nào Minh Châu cũng đến tìm lão thái thái, một mực đòi lão thái thái trả lại con gái cho nàng ta, không chịu ở cữ, quỳ rạp xuống đất, sau đó dập đầu rầm rập.
Lão thái thái tức đến mức đau đầu, cũng may hiện tại đứa bé có thể tự bú sữa mẹ rồi. Lão thái thái vốn định chờ đến khi đứa bé khỏe hơn một chút sẽ đem trả lại cho Minh Châu, nhưng chứng kiến điệu bộ này của Minh Châu thì quyết định giữ đứa bé này ở bên mình nuôi dưỡng, chỉ sợ sau khi lớn lên lại có dáng vẻ này của Minh Châu.
Phủ Tướng quân không thể để mất đứa bé này. Mặc dù là con gái vợ lẽ, nhưng cũng không thể làm mất đi danh tiếng của phủ Tướng quân.
Nên hiện tại lão thái thái quyết tâm không giao trả con cho Minh Châu. Minh Châu lại càng làm ầm ĩ hơn, ngày nào cũng làm loạn với An Hựu, bắt An Hựu phải đem con mình trở về.
Một bên là mẹ già, một bên là người yêu, hơn nữa lão thái thái đã nói rất rõ lý lẽ rồi, hiện tại đứa bé yếu ớt, lão thái thái làm vậy là đang giúp đỡ.
Lão thái thái lớn tuổi, còn phải chăm sóc đứa bé, vốn đã rất mệt mỏi, Minh Châu còn làm ầm lên với hắn, An Hựu cũng không biết nên làm thế nào.
An Hựu bị Minh Châu quấy rầy đến không có cách nào, hầu như rất ít đi đến tiểu viện của Minh Châu, luôn trốn tránh nàng, sợ lại nổi lên xung đột gì.
Hắn hiện tại quả thực không biết nên làm thế nào với Minh Châu đang khóc sướt mướt.
Một tháng sau, Minh Châu càng đau khổ hơn trước, cơ thể yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.
Ninh Thư cảm thấy gió thổi lớn một chút cũng có thể thổi bay Minh Châu đi rồi.
Vì sao lại tự dằn vặt mình.
Vì sao lại muốn tự chuốc khổ như vậy?
Ninh Thư làm sao cũng không hiểu nổi những nữ chính này nghĩ cái gì, đời người đã phải trải qua bao gian nan như thế, tại sao còn muốn tự ngược đãi mình?
Lý Niệm Lôi được chuẩn đoán là có thai rồi, khiến lão thái thái thực sự rất vui mừng, đây là chắt, Ninh Thư cũng vui vẻ, cảm thấy cuộc đời mình có sự thay đổi lớn, thành bà nội rồi.
Minh Châu nghe được tin tức này, nước mắt lại rơi xuống, bởi vì nàng nghĩ ngay tới con gái của mình.
Lúc ở cữ, Minh Châu lúc nào cũng khóc, dẫn đến mắt của nàng bây giờ luôn mờ nước, có những lúc thậm chí không khống chế được nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống, gió thổi lớn một chút mắt liền khó chịu.
Đã qua hai tháng rồi nhưng Minh Châu và An Hựu cũng không dây dưa, Minh Châu cả ngày đắm chìm chuyện của con gái, cuối cùng cũng phản ứng lại, ôn nhu quấn quít lấy An Hựu.
Minh Châu một mực làm loạn đột nhiên không còn phiền muộn nữa, An Hựu cũng rất vui, tình đến lúc sâu đậm dĩ nhiên sẽ trở về bên nhau.
An Hựu đã xấp xỉ một năm uống thuốc đông y mà vẫn “xuất sớm”, nhanh chóng “giao nộp thóc giống”, làm cả người Minh Châu đang ôm An Hựu cũng cứng lại.
Minh Châu rất tức giận đẩy An Hựu ra, sau đó quay lưng về phía hắn. An Hựu có chút khổ não xoa trán một cái, thân thể hắn không biết bị sao vậy?
Bị Minh Châu ghét bỏ như thế, An Hựu cảm giác tôn nghiêm của mình như bị Minh Châu chà đạp lên.
Cả hai đều thấy không còn cách nào để đối mặt với đối phương, An Hựu mặc xong y phục bèn đi ra ngoài, Minh Châu lại yên lặng rơi lệ.
Ngày hôm sau, Ninh Thư chứng kiến sắc mặt vàng vọt của An Hựu, lại thấy vẻ mặt đầy u oán của Minh Châu, cười ha ha, nói chuyện cùng Lý Niệm Lôi, không thèm nhìn hai người sinh hoạt không hài hòa kia.
Lão thái thái dặn Lý Niệm Lôi trong lúc mang thai phải chú ý, nàng nở nụ cười gật đầu.
An Hựu đi vào nhìn thấy khung cảnh vui vẻ nhưng có vẻ không liên quan đến hắn. Người trong nhà chỉ quét mắt qua hắn một lượt rồi lại quay sang nói chuyện tiếp.
Không ai để hắn trong lòng, An Hựu bất đắc dĩ lại nổi giận.
Ninh Thư thấy Minh Châu và An Hựu bước vào không làm gì, cũng chẳng nhìn nhau lấy một cái. Trên mặt Minh Châu tràn đầy sự uể oải, nhíu chặt lông mày.
Cho nên yêu nhau thì dễ, đến chết vẫn yêu nhau mới khó, tình yêu mong manh dễ thay đổi, một chút trắc trở là có thể làm cho tình yêu bị biến chất.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Ninh Thư trở lại tiểu viện của mình thì nghe được tiếng của 2333.
“Keng, nhiệm vụ hoàn thành, rời khỏi thế giới nhiệm vụ.”
Ninh Thư mỉm cười, cuối cùng cũng rời khỏi thế giới này rồi.
Mê man một hồi, Ninh Thư mở mắt lần nữa đã thấy mình đang ở không gian hệ thống, sau đó nằm lỳ trên giường ngủ một giấc.
Lúc tỉnh lại, Ninh Thư đầu tiên là tu luyện một lát, đến khi linh hồn của mình được làm đầy, sau đó lại đi tưới nước cho bồn cây, nhìn những giọt nước trên lá từ từ lăn xuống, những nóng nảy trong lòng Ninh Thư đều trầm tĩnh lại rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT