Với thân phận của Quận chúa Minh Châu, dù thế nào cũng không thích hợp ở lại phủ Tướng quân, không chỉ có tranh chấp quân thần, có trở ngại chuyện nam nữ, còn có danh tiếng con gái chưa xuất giá của bản thân nàng.
Rõ ràng là suy nghĩ cho nàng, đặc biệt làm đồ ăn chay để nàng tận hiếu, vậy mà nàng lại dám nói không cần kiêng dè nàng đâu.
Người chết cũng cần được tôn trọng nha, da mặt Thẩm lão thái thái run rẩy, trong lòng khiến người ta ghét chết đi được mà.
"Quận chúa, cô không thích ta thay cô chuẩn bị đồ ăn sao?" An Linh Vân có chút ấm ức, cố ý thay Quận chúa Minh Châu chuẩn bị, hơn nữa người nhà Quận chúa Minh Châu vốn đã qua đời rồi.
Quận chúa Minh Châu vội vàng giải thích, vừa cảm động lại vừa lo lắng nói: "Không phải như vậy đâu, Linh Vân, cô biết trong lòng ta cảm động đến mức nào không? Nhưng, nhưng suy nghĩ của ta không giống mọi người, ta không muốn có cái gì đó quá đặc biệt, khiến ta không hợp ở lại nơi này, ta muốn hòa vào trong gia đình của các người, gia đình của các người ấm áp như vậy, có bà nội điềm đạm, cha là quân tử, mẹ cao quý đoan trang."
An Linh Vân ngay lập tức tha thứ cho Quận chúa Minh Châu, An Du đứng một bên lập tức nói: "Nàng yên tâm mà ở lại trong nhà chúng ta, chúng ta đều sẽ chăm sóc nàng thật tốt."
An Hựu khoác trên mình bộ y phục màu xanh đậm đi tới, mở miệng nói: "Mọi người cũng không cần lúc nào cũng kiêng nể Quận chúa Minh Châu, hãy xem cô ấy như người nhà, không cần gạt bỏ cô ấy ra bên ngoài, cũng không cần chăm sóc đặc biệt cho Minh Châu, để cô ấy cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình."
"Tướng quân." Quận chúa Minh Châu si ngốc nhìn An Hựu, trong mắt tràn đầy tình cảm, nhưng vừa nhìn sang phu nhân Tướng quân đoan trang hiền thục bên cạnh, trong lòng Quận chúa Minh Châu lại bắt đầu tự đau khổ, hắn đã có vợ rồi, là một phu nhân đoan trang cao quý.
Nhưng nàng vẫn khát vọng có được sự ấm áp trên người hắn, muốn hít hà sự ấm áp trên người hắn, thần linh ơi, để nàng cảm nhận được một chút ấm áp của Tướng quân, xin trời cao tha thứ cho sự tham lam của nàng.
Nghe thấy con trai mình nói vậy, chân mày lão thái thái nhăn lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Trong lòng Ninh Thư lại khẽ cười, An Hựu nhìn có vẻ lớn tuổi như vậy, nhưng thực ra vẫn là một nam nhân nội tâm rất ngây thơ, không có sự giáo dục của phụ thân, càng không có nhiều trách nhiệm đặt trên người của hắn, mẫu thân khoan dung độ lượng, thê tử nhường nhịn hắn, An Hựu thực ra cũng không phải là một người chịu nhiều ảnh hưởng của thế tục.
Về bản chất mà nói, hắn giống y như Quận chúa Minh Châu.
Ôm tâm tư trốn tránh tình cảm đi đánh giặc, người đau khổ vì tình làm sao có tâm trạng đi đánh giặc chứ, coi nhẹ xương cốt của những tướng sĩ phía dưới mình.
Một người trăm trận trăm thắng như hắn lại bị đánh bại, vừa xấu hổ lại cộng thêm sự dằn vặt về mặt tình cảm, liền muốn tự sát, kết quả là Quận chúa Minh Châu chạy tới, hai người quyết định tiếp tục sống.
Sau đó lại chạy lại nói rằng muốn ở bên nhau.
Ninh Thư chỉ muốn hỏi, còn mặt mũi sao, ta khinh. Sao lại có kẻ mặt dày như vậy chứ.
An Hựu chính là một kẻ không biết xấu hổ, một người chồng bất nghĩa, một người cha không đáng được tôn trọng, một đứa con bất hiếu, một quân thần vô năng, là một nam nhân bên ngoài tuấn tú lịch sự nhưng bên trong đã thối rữa rồi.
Bình thường nhìn không ra, nhưng xảy ra có chút chuyện, tính cách của hắn đã lộ ra một cách rõ ràng, ví dụ như trong chuyện của Quận chúa Minh Châu, hoàn toàn không có đầu óc mà.
Ninh Thư nói: "Quận chúa thân phận cao quý, làm sao có thể giống như chúng ta được."
"Giống nhau mà, sao lại không giống chứ, ta muốn làm bạn cùng mọi người, mọi người đều bình đẳng như nhau." Quận chúa Minh Châu kiên định nói.
Ôi mẹ ơi! Ninh Thư thực sự không còn gì để nói rồi.
Ánh mắt An Du nhìn Quận chúa Minh Châu càng thêm sáng lấp lánh, mà An Linh Vân còn bày ra vẻ mặt sùng bái, Ninh Thư chớp mắt, nhìn hai đứa con của mình, có cần phải làm đến mức đó không.
Mọi người đều ngồi xuống, bầu không khí khá là quái dị, gương mặt lão thái thái Thẩm thị xệ ra, nhưng An Hựu lại không cảm nhận được, mỉm cười nhìn con gái mình thì thà thì thầm cùng Quận chúa Minh Châu.
Ninh Thư nhìn thấy đôi tay nắm chặt đôi đũa của lão thái thái đều run rẩy, chắc chắn là đang vô cùng kiềm chế.
Ánh mắt của Ninh Thư quay sang nhìn tiểu Thế tử ngồi bên cạnh Quận chúa Minh Châu, cơ thể tiểu Thế tử thon gầy, gương mặt uể oải, lúc ăn cơm hình như không có lực, từ khi vào phủ Tướng quân đến bây giờ chưa từng nói câu nào.
Nhưng quận chúa Minh Châu lại không nhìn thấy, trong lòng của nàng chỉ có tình yêu, tình yêu thôi…
Ngày nào cũng dặn dò tiểu Thế tử phải xây dựng lại phủ Yến vương, nhưng lại chưa từng nghĩ đến hành động của mình đang phá hủy hoàn toàn tiền đồ của tiểu Thế tử, trong thời gian để tang mà quan hệ bất chính lén lút ăn nằm với trai ở chiến trường, rõ ràng là Quận chúa hoàng gia mà lại muốn làm thiếp của người ta, có người chị như vậy, tiểu Thế tử sẽ phải đối mặt với rất nhiều ánh mắt không hay của người khác.
Sự sỉ nhục này sẽ in đậm trên người cả đời.
Tình yêu vĩ đại của các ngươi đấy.
Bữa cơm này Ninh Thư ăn rất ít, ăn xong cơm, mỗi người đều trở về viện của mình, Quận chúa Minh Châu si ngốc nhìn An Hựu, An Hựu thấy bộ dạng này của nàng, liền giật mình, giống như có gì đó vỡ ra, vừa mang theo sự vui sướng cực độ vừa mang theo sự bất an mãnh liệt, giọng nói khô khốc: "Quận chúa, người nghỉ ngơi cho tốt đi."
Có được câu nói này Quận chúa Minh Châu giống như có được toàn thế giới vậy, dắt tiểu Thế tử đi vào trong viện của mình.
Có thể trước đây An Hựu thực sự coi Quận chúa Minh Châu là con gái, nhưng có một cô con gái xinh đẹp như vậy mến mộ mình, so với Vệ Lệnh Nhàn đoan trang cẩn thận, lo liệu việc nhà, thì Quận chúa Minh Châu ngây thơ chưa hiểu hết mọi chuyện, mang đến sự kích thích không giống nhau.
An Hựu đi theo Ninh Thư vào viện của Ninh Thư, Ninh Thư thấy An Hựu dường như muốn đi ngủ với mình, cả người đều kinh sợ.
An Hựu và Ninh Thư không ai nói với nhau câu gì, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ, Ninh Thư lên tiếng: "Phu quân chắc cũng mệt rồi, nghỉ sớm một chút đi."
An Hựu dường như cũng không có ý muốn “lăn lộn trên giường”, chỉ là nằm chung một chỗ với Ninh Thư.
Ninh Thư thở dài một hơi, may quá không phải "lăn" rồi, đây là chồng của người khác không phải chồng của cô, mặc dù là thân thể của người ta, nhưng linh hồn lại là của cô.
Cô chỉ là người làm nhiệm vụ, làm xong nhiệm vụ sẽ phải rời khỏi thế giới này, không có quyền sử dụng thân thể này làm ra những chuyện sai trái.
Giống như chuyện của một con Kichiku*, nếu như mẹ của ngươi và bạn gái của ngươi hoán đổi linh hồn cho nhau, nhất định phải ooxx, mới có thể giải trừ trạng thái này, vậy ngươi ooxx với thân thể của mẹ nhưng là linh hồn của bạn gái, hay là ooxx với thân thể của bạn gái mà linh hồn lại là của mẹ mình.
Rất khó lựa chọn, bởi vì như vậy đều không có đạo đức.
Ninh Thư trở mình, quay lưng về phía An Hựu, lúc nào cũng suy nghĩ nhiệm vụ này rốt cuộc phải làm như thế nào mới hoàn thành đây, từ khi bước chân vào thế giới này, Ninh Thư lúc nào cũng ở trong trạng thái tự do, bởi vì vẫn chưa chắc chắn mục tiêu để cô phấn đấu.
Hoàn toàn không biết rốt cuộc nguyên chủ muốn cái gì, vì vậy khiến cô lúc nào cũng chìm đắm trong trạng thái mê man không biết gì.
Ninh Thư gãi đầu, bình tâm suy nghĩ, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ.
Nếu như mình là Vệ Lệnh Nhàn, là một nữ nhân thời phong kiến chính cống, tam tòng tứ đức, dựa vào nam nhân mà sống, xã hội có sự ràng buộc cực lớn với nữ nhân, yêu cầu nữ nhân phải trung thành, mà loại suy nghĩ này cũng khắc sâu trong tư tưởng của Vệ Lệnh Nhàn.
Như vậy thì ly hôn là không thể rồi, phụ nữ bị nhà chồng bỏ sẽ chịu áp lực vô cùng lớn trong xã hội, thậm chí có nhiều cô gái còn chọn cách tự sát.
Cho nên dù cho An Hựu làm cô tổn thương sâu sắc, An Hựu cũng là chồng của Vệ Lệnh Nhàn.
*Kichiku: là từ dùng để chỉ người có tâm lý biến thái, có khuynh hướng ngược đãi hay còn gọi là SM.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT