Ninh Thư chặn Chó ngao Tây Tạng lạc đường lại, hét lên: “Tùy Thanh Phong?”

Cơ thể Tùy Thanh Phong bỗng cứng đờ, nhìn chằm chằm Ninh Thư, cũng không hề phủ nhận: “Cô cũng thật lợi hại.”

Hắn mới mở nick mới không được bao lâu, đang định nhanh chóng luyện lên, thậm chí còn bỏ tiền mua rất nhiều trang bị, nhưng mẹ kiếp, sao nữ nhân điên này lại tìm tới cửa rồi. 

Bệnh thần kinh!

Ninh Thư liền nở nụ cười, mừng rỡ nói: “Là ngươi thật sao, không ngờ ngươi thay nick mới, hơn nữa cấp bậc cũng khá đó.”

Tùy Thanh Phong thấy nữ nhân này vui mừng như gặp mặt bạn cũ vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi, mẹ nó, sao đứa điên này không đi chết đi. 

Ninh Thư lại hỏi: “Cái ID này là nick đôi với Meo meo lạc đường phải không?”

Tùy Thanh Phong:...

Đi chết đi, nữ nhân điên! 

Ninh Thư coi như không thấy khuôn mặt méo mó của Tùy Thanh Phong, trịnh trọng nói: “Ta thật không ngờ, ngươi lại bỏ nick Tùy Thanh Phong, đó là nick đại thần đó.”

Bị nữ nhân điên nhà ngươi giết đến nỗi không luyện lên nổi, muốn cũng có ích gì, trong lòng Tùy Thanh Phong vô cùng căm hận nữ nhân này, đồng thời còn cảm thấy bị nữ nhân điên như vậy bám lấy đúng là bi kịch cuộc đời.

Bỗng Tùy Thanh Phong hơi tụt hứng, vốn định thu phục nữ nhân này trong thế giới thực, nhưng thật không ngờ không thể tìm được người nào như vậy. 

Tùy Thanh Phong chửi thề trong lòng.

Ninh Thư chép miệng nói: “Thực ra ta vẫn thích tên Tùy Thanh Phong của ngươi hơn, cần gì phải đi theo phong cách của Meo meo lạc đường, ôi, đáng tiếc, sao lại muốn lấy cái tên chó ngao Tây Tạng chứ?”

Tùy Thanh Phong:... 

Nữ nhân đê tiên đi chết đi, ông mày không muốn nói chuyện phiếm với mày.

“Dù sao ta cũng coi như người đầu tiên tìm được ngươi, mà lại không có gì muốn nói sao, chắc ngươi vẫn chưa nói cái nick này cho đàn em chứ, dù sao mở nick mới cũng không phải chuyện gì hay ho cho lắm, đợi đến khi chính mình leo lên đỉnh cao một lần nữa, sau đó lấy tư thế như thần xuất hiện trước mặt bọn họ.” Ninh Thư nói chuyện phiếm như nói chuyện với bạn cũ vậy.

Tùy Thanh Phong không thèm để ý đến cô, thả thần thú của mình ra, chuẩn bị đi, Ninh Thư trực tiếp thả Thiên Lý đằng ra, trói Tùy Thanh Phong lại, sau đó Ninh Thư chém hết cấp của Tùy Thanh Phong, không chừa lại chút nào. 

Tùy Thanh Phong lại trở về thôn Tân Thủ, lần này Tùy Thanh Phong cảm thấy phiền muộn nhiều hơn hận thù, rốt cuộc sức mạnh nào đứng đằng sau, khiến nữ nhân này gây sự hết lần này đến lần khác với mình như vậy, nhất nhất đòi giết chết mình, hết lần này đến lần khác, không biết mệt là gì?

Ninh Thư bỗng nhiên thấy thích cảm giác mèo vờn chuột này, mỗi lần Tùy Thanh Phong lên một cấp, Ninh Thư lại đột nhiên xuất hiện giết Tùy Thanh Phong một lần, đổi nick lại giết, tiếp đó lại giết, tiếp tục giết.

Tùy Thanh Phong cũng không nhớ nổi mình đã bị nữ nhân điên này giết bao nhiêu lần rồi, hiện tại hắn cũng không còn ham muốn thăng cấp nữa rồi, mỗi lần tăng một cấp, nữ nhân này lại xuất hiện, giết hắn một lần, giết xong lại nói chuyện phiếm với mình như bạn thân, thần kinh! 

Dù hắn đổi nick gì đi nữa, nữ nhân điên này cũng có thể tìm tới, mẹ chứ, rốt cuộc người này bị sao vậy, Tùy Thanh Phong còn đang nghi nữ nhân này là tiên, như vậy mới có thể tìm được hắn, đây là tư duy gì vậy?

Mẹ kiếp.

Ninh Thư thu đao lại, an ủi Tùy Thanh Phong: “Ta tin ngươi sẽ nhanh chóng lên cấp thôi, cố lên, ta rất coi trọng ngươi.” 

Tùy Thanh Phong:...

Tùy Thanh Phong không còn xuất hiện trong game nữa, Ninh Thư không tìm được mục tiêu, thường xuyên lén xâm nhập vào hệ thống máy chủ của trò chơi, xem xem cái nào có thể là ID của Tùy Thanh Phong.

Nhưng Ninh Thư vẫn không phát hiện ra Tùy Thanh Phong. 

Ninh Thư không tin Tùy Thanh Phong cứ vậy mà đi, thiếu gia nhà giàu cao cao tại thượng, cậu ấm có lòng tự trọng cực lớn cứ như vậy mà đi sao?

Ninh Thư còn chạy tới Tùy Long bang tìm Tùy Thanh Phong, nhưng được cho biết Tùy Thanh Phong sẽ không chơi game này nữa, không chỉ Tùy Thanh Phong không xuất hiện, Meo meo lạc đường và Băng thanh hà khiết cũng không xuất hiện nữa.

Chẳng lẽ lại về hiện thực phát triển tình cảm, chắc lại là một câu chuyện tình yêu đầy bong bóng hồng. 

Có điều cô không thể xen vào thế giới thật, cũng không quản được, chuyện ngoài nhiệm vụ Ninh Thư cũng không muốn quản nhiều, tất cả ân oán đều ở trong game, nếu Tùy Thanh Phong không xuất hiện trong game nữa…

Ninh Thư cũng không xen vào.

Có điều cảm giác Tùy Thanh Phong buông tay quá dễ dàng rồi, tạo cảm giác rất không thực tế cho Ninh Thư. 

Đương nhiên Ninh Thư không biết trong lòng Tùy Thanh Phong cô là một mụ điên, hơn nữa còn là nữ nhân điên nặng.

Hơn nữa Tùy Thanh Phong cho rằng, ở hiện thực Ninh Thư có thế lực, hơn nữa trong game cũng không làm gì được Ninh Thư.

Cũng không phải chỉ có mỗi một trò chơi này, dù sao Tùy Thanh Phong cũng không muốn gặp nữ nhân điên này một chút nào. 

Mang luôn bạn gái nhỏ bé của mình rời đi.

Meo meo lạc đường cho rằng, mình không thể bỏ lại bạn tốt, dẫn Băng thanh hà khiết đã dần tha hóa theo mình.

Trong thực tế Meo meo lạc đường và Băng thanh hà khiết là bạn thân, nhưng hai cô gái lại thích cùng một người con trai, chuyện gì xảy ra không cần nhìn cũng biết, nhất là trong đó còn có một người dần tha hóa như vậy nữa. 

Hiện tại Ninh Thư cũng không cấn cày phó bản nữa, cấp bậc của cô đã rất cao, thời gian chủ yếu dùng để học mã hóa, đã học thì học cho trót, học hết tất cả, về sau hoàn thành nhiệm vụ cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Biết đâu những kiến thức này có thể phát huy tác dụng thì sao.

Không lâu sau, Tùy Long bang cũng giải tán, mấy thành viên trong đội ngũ của Tùy Thanh Phong cũng đều rời khỏi trò chơi này, dù sao tới chơi game này cũng giống như đưa thái tử đi học vậy, hiện tại thái tử đã không còn, ở lại cũng không có ý nghĩa gì. 

Ninh Thư cũng không chắc chắn nhiệm vụ này đã hoàn thành chưa, bởi vì nguyên chủ muốn làm một NPC theo đúng phận sự, nhưng cô đã sao chép một NPC thay thế cô, nếu vẫn là NPC, Ninh Thư cho rằng nhiễm vụ sẽ dễ dàng hoàn thành thôi.

Hơn nữa hễ NPC xuất hiện dị thường gì, cũng dễ dàng bị chủ hệ thống trò chơi quét đến, sẽ bị xóa bỏ, mà thân phận người chơi cũng không giống nhau.

Hơn nữa Ninh Thư cảm thấy nguyên chủ trở về dùng thân phận người chơi sống trong game, có thể giao tiếp với người, sẽ không bị nhốt ở một chỗ, có thể tự do di chuyển qua các khu vực, thế giới trò chơi rất lớn, cô muốn đi đâu cũng được. 

Nhưng Ninh Thư tự ý thay đổi tâm nguyện của nguyên chủ như vậy, nhiệm vụ có tính là hoàn thành không?

“Ting, nhiệm vụ hoàn thành, rời khỏi thế giới nhiệm vụ.” Giọng 2333 vang lên, đầu Ninh Thư ong một cái, lúc tỉnh lại thì đã ở trong không gian hệ thống.

Ở trong trò chơi lâu, nhất thời Ninh Thư không phân biệt được hiện thực và ảo giác. 

Theo thường lệ, Ninh Thư đi ngủ một giấc trước, trong một thế giới dù nhiệm vụ khó hay dễ, đều gặp phải rất nhiều người và nhiều chuyện.

Nếu như không dành thời gian điều chỉnh lại, mọi chuyện đều sẽ tích tụ trong lòng, sẽ khiến người ta không chịu được, người có vấn đề về tinh thần sẽ nhìn thấy thứ mà người khác không thấy được, ảo giác sẽ người ta bức bối, huống hồ đã trải qua nhiều thế giới như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play