Trên trời có ba mặt trăng, chiếu sáng cả thế giới, ánh sáng trắng heo hút, Ninh Thư đi xuyên qua rừng cây, trong tay cầm gậy gỗ, mỗi lần đi qua một chỗ, Ninh Thư đều bẻ gẫy một ít cành cây để làm ký hiệu.

Trong rừng rậm có rất nhiều động vật ngủ ngày hoạt động đêm, Ninh Thư gặp phải con dơi lớn như cái cối xay, toàn thân xám xịt trông rất đáng sợ, mở đôi cánh toàn thịt ra ập đến phía người, khiến lòng người rất sợ hãi.

Ninh Thư cầm gậy gỗ thật dài, vận khí đâm xuyên qua dơi lớn, con dơi thét lên the thé, máu tươi tanh hôi phun tung toé lên mặt của Ninh Thư, nóng hầm hập khiến người ta chán ghét. 

Chỉ là Ninh Thư chọc một cái như vậy, lại như thọc phải tổ ong vò vẽ, những con dơi lớn xung quanh đều xông về phía Ninh Thư, Ninh Thư nhấc gậy gỗ lên sợ mà chạy, thực sự bị đuổi bắt quá sát, xoay người muốn dùng móng vuốt của mình túm lấy con dơi bắt được gậy của mình.

Giết chết một con dơi, những con dơi khác đều vây quanh con dơi đã chết, hình như đang xâu xé thịt.

Chạy hồi lâu, Ninh Thư dừng lại thở dốc, bả vai bị quai đeo bằng mây siết lại hơi đau, hiện tại chỉ là một cái rổ không, nếu vác muối nữa, chỉ sợ bả vai sẽ càng đau hơn. 

Ninh Thư cũng không biết đã đi bao lâu rồi, không tìm được mỏ muối, lúc tìm được mỏ muối, Ninh Thư chú ý tới một cây đại thụ to lớn mộc cách mỏ muối không xa, cây cực kỳ lớn, tán cây dài che khuất bầu trời.

Từ lúc trước, khi trở về bộ lạc, Ninh Thư đã chủ yếu ghi nhớ một số thực vật đặc trưng, nghĩ mình có thể sẽ còn tới mỏ muối.

Quả nhiên bay trên trời vẫn tốt hơn, tầm mắt thoáng đãng, liếc mắt là có thể nhìn thấy cây đại thụ kia, phải từ từ lần mò như bây giờ, không biết phải mò tới khi nào. 

Ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời một cái, ánh sáng của ba mặt trăng đã mờ đi một ít, đoán chừng đã sắp đến bình minh rồi, khi đó trời nhiều sương, còn không biết trở về như thế nào.

Trên người Ninh Thư đều liên tục chảy mồ hôi, có điều cuối cùng cũng tìm được mỏ muối, buông cái rổ xuống, sau đó tay không đào đất cát.

Xã hội nguyên thuỷ không có công cụ thật là khổ, chí ít giống đực biến hình xong còn có móng vuốt lợi hại, hiện tại cô cũng chỉ có thể dùng hai tay của mình. 

Ninh Thư vận khí, hít một hơi thật sâu sau đó bắt đầu dùng sức đào đất, đến khi đào đến muối thì, sắc trời đã bắt đầu mờ sương, ánh trăng cũng bắt đầu chìm xuống, không có ánh trăng soi sáng, trở về sẽ khó khăn hơn nhiều.

Ninh Thư đem một tảng muối đặt vào trong rổ, vác rổ lên bắt đầu vận khí chạy hết tốc lực, trên vai đau rát, cảm giác dây mây đang cứa vào thịt của cô.

Con đường quay về thì thuận lợi hơn nhiều, cũng có ký hiệu lúc trước, đến khi trở lại bộ lạc, sắc trời đã mù sương đến mức đưa tay không thấy được năm ngón. 

Trong động có ánh sáng le lói, Ninh Thư đi vào động, trong động Chi vẫn chưa ngủ, đang dùng cành cây lùa đống lửa.

"Cô đã trở về." Chi vội vã ném cành cây trong tay xuống, thở dài một cái, sắc mặt lúc này mới thả lỏng hơn một chút, vươn tay lấy cái rổ Ninh Thư vác trên lưng đã lâu xuống.

"Nhẹ, nhẹ thôi, bả vai tôi đau." Ninh Thư đau đến hít một hơi. 

Buông rổ xuống, Ninh Thư gỡ ra da thú thấy trên vai của mình mài ra máu, nhá hai ngọn thảo dược đắp lên trên.

Chi nhìn thấy Ninh Thư như vậy, tức giận nói rằng: "Kêu cô đi xin Giai muối, thế mà lại đi xích mích với cô ta, hiện tại tự mình chịu khổ, dỗ dành Giai một chút không được sao, cô như vậy quá nguy hiểm."

"Dỗ không được, chúng ta cần rất nhiều muối, không có khả năng đều lấy trong tay cô ta, lấy nhiều kiểu gì cũng sẽ bị hoài nghi, chúng ta bây giờ giấu con mồi riêng, bị phát hiện sẽ phải nộp lên." Ninh Thư cầm tảng đá đập vụn tảng muối, đặt trong nồi đá. 

Ninh Thư có một ý tưởng trong lòng, nhưng ý nghĩ này cần phải có một lượng lớn thức ăn để vượt qua mùa đông giá rét.

Một đêm bận rộn làm Ninh Thư mệt chết đi được, nằm trên cỏ khô chuẩn bị ngủ một giấc: "Cô cũng đi về nghỉ đi, ngày mai chúng ta lại chưng muối."

Chi ừ một tiếng, trở về sơn động sát vách. 

Bởi vì xích mích cùng Thiên Giai, ngày hôm sau, Ninh Thư ra lấy nước nấu muối thì một vài người thú nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt bất thiện, có điều ánh mắt bất thiện đều là của một số người thú giống đực, còn một số người thú giống cái qua đây hỏi Ninh Thư xảy ra chuyện gì.

Làm sao lại ầm ĩ cùng thần nữ?

Ninh Thư chỉ nói là bởi vì chuyện của Khải, tai tiếng này để Khải chịu đi. 

Có vài người thú giống cái lộ vẻ hiểu rõ, nhưng cũng không dám nói quá nhiều, biểu hiện quá thân mật với Ninh Thư, dù sao hiện tại Thiên Giai không chỉ có thân phận thần nữ cao quý, mà trong tay còn nắm giữ rất nhiều thứ, giống như câu ca dao, đi theo nhân vật chính thì có thịt ăn.

Theo cái lợi, tránh cái hại là bản năng của sinh vật.

Có vài người thú giống cái tương đối quan tâm Ninh Thư, kêu Ninh Thư đi nói chuyện với thần nữ cho tốt, thần nữ chắc sẽ không so đo, xích mích cùng thần nữ không có lợi, còn khuyên giải Ninh Thư, nói Khải và Thụy có quan hệ khá tốt, Ninh Thư làm như vậy khiến Khải khó mà làm người, Khải sẽ không thích. 

Ninh Thư cười nhạt một tiếng, người thú giống đực săn thú để sinh tồn, còn người thú giống cái thể yếu, không có cách nào săn thú để sinh tồn, chỉ có thể dựa vào giống đực.

Trong bản năng tiềm thức đã muốn lấy lòng giống đực, để mình sống sót.

Ninh Thư chưa từng nghĩ sẽ lấy lòng Khải, trong lòng đã chứa người của kẻ khác, thì sẽ vô cùng cứng đầu, người khác làm gì hắn cũng sẽ không để trong lòng, ngược lại cảm thấy phiền phức. 

Đối với loại người này thì phải tát cho cái để đối phó, chứ lấy lòng cái nỗi gì?

Chỉ là Ninh Thư không chắc chắn mình bây giờ có đánh lại được hổ không, đợi khi nào thực lực mạnh rồi, nhất định sẽ học Võ Tòng đánh hổ.

Đối với những quan tâm này, Ninh Thư cười khổ, nói rằng: "Khải chắc sẽ không trở thành bạn lữ với tôi đâu, hắn sẽ không thích tôi, hắn chỉ biết mắng tôi, trách tôi đắc tội với thần nữ." 

Những người thú giống cái nhìn nhau, cũng không tiện nói gì, chỉ an ủi Ninh Thư, bảo cô sẽ cùng Khải trở thành bạn lữ.

Đồng thời cũng hiểu cho Ninh Thư, bạn lữ ưu tú như vậy, tâm lại không đặt trên người mình thì rất đau khổ, thảo nào giống cái nhỏ bé không hiểu chuyện này lại xích mích cùng thần nữ.

Ninh Thư bĩu môi, cô chẳng thèm lo những chuyện xấu này, chuyện cô cần làm rất nhiều đó. 

Cảm giác bây giờ người thú có vẻ ăn no rồi nên nghĩ đến sắc dục, nhất là người thú giống đực, trước đây trọng trách săn thú đặt lên trên người bọn họ, gánh nặng sinh tồn của toàn bộ bộ tộc đều đặt trên người của bọn họ.

Hiện tại vì có Thiên Giai, phát hiện ra rất nhiều thức ăn, giảm bớt gánh nặng cho bọn họ rất nhiều.

Hiện tại không có việc gì thì lại nghĩ đến Thiên Giai mà thủ dâm, cả ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện yêu hận tình thù, Thiên Giai vừa gọi là vui vẻ quắp đít chạy tới. 

Bởi vì có lượng lớn muối ăn, Ninh Thư đi ra ngoài săn bắt cũng sẽ không mấy áp lực, trước đây gặp con mồi khá mập có khá nhiều thịt, cũng không dám đánh, chỉ sợ kéo về rồi lại không đủ muối, thịt sẽ bị ôi.

Hiện tại thì không hề phải lo lắng, mỗi lần Ninh Thư bắt con mồi về, Chi đều cảm thấy chắc con mồi đã chết rồi, Thảo chỉ nhặt được thôi.

Hiện tại Chi và Ninh Thư hợp tác khăng khít, hai lỗ thông gió ở cửa treo đầy thịt khô, Chi nhìn những tảng thịt khô này, trong lòng cực kỳ thỏa mãn: "Tôi từ trước tới nay chưa từng thấy nhiều thịt như vậy đâu, chúng ta còn phải lấy tiếp sao?" 

Ninh Thư gật đầu: "Đương nhiên, càng nhiều càng tốt."

Chỉ sợ không đủ, chứ không ngại nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play