Ninh Thư cảm thấy Thu Hân rất ác, theo như cốt chuyện thì nam nữ chính trong câu chuyện tình yêu được ca ngợi lúc này phải là Mạch Đóa Nhi và Mạc Tước Phong, nay cô ta lại thay thế Mạch Đóa Nhi trở thành người được Mạc Tước Phong toàn tâm toàn ý bảo vệ và yêu thương.

Mạc Tước Phong không phải là thích những người phụ nữ xinh đẹp và đơn thuần sao, nhưng hai từ thuần khiết và đơn thuần này lại chả có tí xíu quan hệ nào với Thu Hân cả.

Có lẽ Mạc Tước Phong vẫn còn đang đắm chìm trong mị lực của Thu Hân. 

Không chỉ trên báo chí, mà màn hình LED khổng lồ ở trên quảng trường cũng đang phát tin tức về tình cảm giữa hai người Mạc Tước Phong và Thu Hân, hơn nữa còn nói hai người kia đang chuẩn bị kết hôn.

Ninh Thư lắc đầu, đây là muốn bức điên Mạch Đóa Nhi sao, chắc là Thu Hân muốn được thêm nhiều điểm tích lũy nên mới cố gắng thay nguyên chủ ngược đãi Mạch Đóa Nhi như vậy.

Có một số việc không cần tốt quá, dù gì thì mục đích cuối cùng của việc phản công là thay đổi vận mệnh của nguyên chủ. 

Khi Mạch Đóa Nhi đứng trên quảng trường, nhìn đôi trai tài gái sắc kia, lại biết được hai người sắp kết hôn thì trong lòng cô ta như có một lỗ hổng rất lớn, vô cùng khó chịu, Mạch Đóa Nhi cảm nhận được dường như có thứ gì đó đang rời xa cô ta.

Loại cảm giác đó cũng đã từng xuất hiện trước đây, bây giờ khi nhìn thấy bộ dạng ngọt ngào của bọn họ, nhìn hai người đó thể hiện sự ân ái trước mặt mọi người thì cảm giác đó lại xuất hiện.

Hai người giống như một đôi kim đồng ngọc nữ, bỗng nhiên Mạch Đóa Nhi cảm thấy bản thân đang đứng bên cạnh Mạc Tước Phong, người phụ nữ ở bên cạnh Mạc Tước Phong chính là cô ta. 

Vì sao Mạc Tước Phong lại lạnh lùng, lại vô tình với cô ta như thế, hại cô ta mất đi đứa con, ngay cả vai diễn đã ký hợp đồng cũng mất, vì người phụ nữ kia mà đạp cô ta xuống vũng bùn, vì sao, vì sao...

Móng tay của Mạch Đóa Nhi cắm sâu vào trong thịt, cô ta hận người phụ nữ kia, cũng hận Mạc Tước Phong, hận Mạc Tước Phong khinh thường cô ta, không để ý đến tình cảm của cô ta.

Ánh mắt của Mạch Đóa Nhi trở nên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào màn hình LED khổng lồ kia, cả người đều đang run rẩy. 

Ninh Thư phải cùng Kiều Y tham gia vào một buổi lễ trao giải, bởi vì Kiều Y được đề cử trong một hạng mục giải thưởng âm nhạc nên cô phải cùng Kiều Y đi đến lễ trao giải đó.

Theo như cốt truyện cũ thì Mạch Đóa Nhi sẽ đoạt được giải ảnh hậu ở trong lễ trao giải này, nhưng lần này lại không liên quan gì đến Mạch Đóa Nhi cả, không biết là Thu Hân có đi theo cốt truyện cũ mà cướp luôn giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất kia hay không?

Thật lòng mà nói thì Ninh Thư không thích việc ở cùng một thế giới lại có hai người làm nhiệm vụ, cảm giác kiềm chế lẫn nhau này không hề dễ chịu chút nào cả. 

Điều khiến Ninh Thư cảm thấy khó chịu nhất là cô vốn không biết đến sự tồn tại của Thu Hân, nếu như Thu Hân không nói cho cô thì Ninh Thư cũng không biết được là còn có một người làm nhiệm vụ khác ở trong thế giới này.

Sau khi Kiều Y đã chuẩn bị xong thì Ninh Thư lập tức đưa cô ta đến nơi tổ chức buổi lễ trao giải, Ninh Thư nhìn thấy Kiều Y đi một đôi cao gót mười phân liền hỏi: “Đôi giày cao gót của em cao như vậy thì có thể đi được không? Chúng ta còn phải đi một đoạn thảm đỏ rất dài nữa.”

“Có thể.” Kiều Y khẽ sờ xuống cổ chân mình, trong giọng nói hơi chột dạ. 

Ninh Thư không biết nên nói gì cả.

Đã bắt đầu có ngôi sao đi thảm đỏ, càng nổi tiếng, vị thế càng cao thì sẽ càng đi ở phía sau, bởi vì danh tiếng của Kiều Y còn thấp nên chỉ có thể đi ở phía trước.

Dưới ánh mắt lo lắng của Ninh Thư thì Kiều Y cũng đã đi hết thảm đỏ mà không xảy ra bất kỳ lỗi nào. 

Ninh Thư cảm thấy bản thân mình giống như một bà mẹ già, chuyện gì cũng thấy lo lắng.

“Trần Hi.” Một giọng nói dịu dàng vang lên, Ninh Thư vừa quay đầu liền nhìn thấy Thu Hân mặc một bộ lễ phục màu trắng, hai tay khoác lấy tay của Mạc Tước Phong đang từ từ đi đến.

Ninh Thư đang đứng trong đám người nên cô không nghĩ đến việc Thu Hân lại có thể nhìn thấy mình, sau khi nghe thấy Thu Hân gọi mình thì Ninh Thư cũng chỉ hướng Thu Hân nở một nụ cười chứ không nói gì. 

“Em biết cô ta sao?” Mạc Tước Phong liếc nhìn về phía Ninh Thư, khẽ nhíu mày một chút rồi kéo Thu Hân đi: “Hạn chế qua lại cùng với hạng người như thế.”

“Đã biết rồi, em sẽ nghe lời anh.” Thu Hân ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tước Phong sau đó nở một nụ cười tươi, giống như một đóa bách hợp thuần khiết đang nở rộ vậy.

“Ngoan.” Ánh mắt của Mạc Tước Phong tràn đầy sự cưng chiều, sau đó hắn vươn tay ra, khẽ xoa đầu của Thu Hân. 

Một màn như thế quả thật là đẹp không gì sánh nổi, rất nhiều ký giả đều hướng ống kính về phía bọn họ, khiến mọi thứ xung quanh đều lóe sáng, hai người bọn họ không khác gì một đôi thần tiên quyến lữ cả.

Mạch Đóa Nhi đứng trong đám người, hai bàn tay nắm chặt, sau khi đeo khẩu trang và đội mũ thì cô ta lập tức đi về phía hai người kia.

Ở đây có không ít người đang hô tên Thu Hân, hiển nhiên đó đều là fan hâm mộ của cô ta, Thu Hân quay sang nói với Mạc Tước Phong là mình muốn đến để bắt tay với fan của mình. 

Mạc Tước Phong đương nhiên sẽ đồng ý, sau đó cùng Thu Hân đi đến chỗ của fan để có thể bắt tay với người hâm mộ, đương nhiên chỉ có fan nữ mới được bắt tay, còn fan nam thì chắc chắn không có cửa rồi.

Thu Hân mỉm cười bắt tay với từng fan một, đột nhiên có người hắt một chai nước về phía mặt của Mạc Tước Phong, bởi vì việc này xảy ra quá nhanh nên Mạc Tước Phong không phản ứng kịp, đến lúc có thể phản ứng lại thì hắn đã thấy khuôn mặt của mình vô cùng đau đớn, cảm giác nóng rực xen lẫn với đau đớn.

Điều khiến cho Mạc Tước Phong càng thêm đau khổ là dung dịch đó bắn vào trong mắt làm cho mắt hắn cũng trở nên đau đớn, giống như muốn mù luôn vậy. 

“A...” Mạc Tước Phong lấy hai bàn tay che đi khuôn mặt của mình, hơn nữa không ngừng gào lên vì đau đớn, Thu Hân cũng hơi sửng sốt, có một ít nước bắn lên tay của cô ta nên Thu Hân cũng hét lên: “Axit Sunfuric đậm đặc.”

Thu Hân vừa dứt lời thì mọi người ở xung quanh cũng trở nên hoảng loạn.

Ninh Thư chỉ biết trợn mắt nhìn khuôn mặt của Mạc Tước Phong bốc khói, ai có can đảm để làm điều này chứ, vừa nghĩ đến đây thì trong lòng của Ninh Thư cũng loáng thoáng đoán ra hung thủ là ai. 

Thật không ngờ cô ta lại chọn cách làm độc ác như vậy.

Ninh Thư bị mọi người ở xung quanh xô đẩy, đang muốn nhìn xem Mạch Đóa Nhi ở đâu thì bỗng nhiên nhìn thấy một người mặc trang phục của bảo vệ gác cổng đang cầm một con dao bổ dưa hấu đâm về phía trái tim của Thu Hân.

Con dao đâm vào trái tim, xuyên thẳng qua cơ thể của Thu Hân chỉ trong nháy mắt, biểu cảm của Thu Hân trong lúc này vô cùng khiếp sợ hơn nữa lại hơi mờ mịt. 

Ninh Thư liếc mắt nhìn về phía Mạch Đóa Nhi, bởi vì đã cùng hợp tác với Mạch Đóa Nhi trong một khoảng thời gian không ngắn nên cô cũng có thể nhận ra bóng dáng của cô ta.

Điều làm cho Ninh Thư khiếp sợ là sức lực của Mạch Đóa Nhi, trái tim nằm trong lồng ngực, lại được xương sườn bảo vệ nên với sức mạnh của Mạch Đóa Nhi thì cô ta không thể đâm xuyên qua người của Thu Hân chỉ bằng một nhát đâm như vậy.

Có lẽ đây chính là sức mạnh của sự tức giận và hận thù. 

Sau khi gây án xong thì Mạch Đóa Nhi muốn bỏ chạy nhưng cô ta lập tức bị người ta ngăn lại, hơn nữa cũng đã có nhân viên y tế đến để đưa Mạc Tước Phong và Thu Hân đi điều trị.

Thu Hân ngã xuống mặt đất, vẻ mặt của cô ta tràn ngập sự sợ hãi, hướng về phía Ninh Thư để cầu cứu: “Cứu tôi, cứu tôi, mau cứu tôi...”

Thu Hân coi Ninh Thư trở thành chiếc phao cứu sinh duy nhất, bởi vì bọn họ là cùng một loại người, bọn họ đều là người làm nhiệm vụ. 

Ninh Thư thật sự không biết phải cứu Thu Hân như thế nào, đòn đả kích nặng nề khi nhìn thấy một người làm nhiệm vụ khác chết trước mặt mình khiến Ninh Thư vẫn chưa thể hoàn hồn.

Một người làm nhiệm vụ mà mới cách đây không lâu còn tự xưng là tiền bối của cô đã chết.

Thu Hân nôn ra một búng máu, trên khuôn mặt của cô ta hiện lên đủ loại cảm xúc, sự sợ hãi khiến khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên vặn vẹo, cuối cùng thì ánh mắt của cô ta từ từ trở nên trống rỗng, sau đó hoàn toàn chết đi. 

Ninh Thư cảm thấy tay chân tê dại, đầu óc trống rỗng, cô cũng không dám suy đoán kết cục của Thu Hân.

Tình huống hỗn loạn cũng đã được khống chế, thảm đỏ vì sự ăn mòn của Axit sunfuric mà xuất hiện những lỗ hổng, những vết máu lưu lại ở trên đó cũng biến thành màu đỏ sẫm.

“Chị Trần, chị không sao chứ.” Kiều Y chạy đến trước mặt Ninh Thư: “Em ở bên trong nghe thấy mọi người kể bên ngoài xảy ra chuyện nên chạy ra xem.” 

Ninh Thư khẽ lắc đầu, nhưng sắc mặt của cô lại vô cùng tái nhợt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play