Ninh Thư thấy Mạch Đóa Nhi mới ra ngoài đi dạo một vòng trở về chân đã bị thương đi khập khiễng, Ninh Thư lập tức hỏi: “Mạch Đóa Nhi, chân của em bị sao vậy?”
Sắc mặt Mạch Đóa Nhi hơi mất tự nhiên trả lời: “Không có gì đâu, em chỉ không cẩn thận bị ngã, đầu gối trầy da chút thôi.”
Mạch Đóa Nhi theo phản xạ không muốn nói chuyện đã xảy ra cho Ninh Thư.
Ninh Thư đi tới vén váy Mạch Đóa Nhi lên, thấy đầu gối của nàng bị mài trầy hết rồi, Ninh Thư nheo mắt nhìn Mạch Đóa Nhi: “Phải khử trùng vết thương trước đã.”
Kiều Y ngay lập tức đã đem hòm thuốc ra rồi, Ninh Thư xử lý vết thương không chút nương tay, cầm miếng bông tẩm cồn xoa lên vết thương của Mạch Đóa Nhi, Mạch Đóa Nhi đau đớn rít khí vào, nước mắt chảy ròng ròng.
“Em nói cho chị biết, viết thương này do đâu mà có. Em đột nhiên bị thương như vậy, rất nhiều chương trình đều không thể tham gia. Dù sao em cũng phải cho chị một câu trả lời thỏa đáng.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Mạch Đóa Nhi trong lòng thấy tủi thân vô cùng, mình đã bị thương thành ra thế này mà chị ta còn nói chương trình này chương trình kia. Đúng là đồ máu lạnh, không có tình người.
Nghĩ tới người hôm nay đụng phải cô ta, bộ dạng chỉ tay năm ngón đáng xem thường kia thực sự làm cho Mạch Đóa Nhi hận đến mức nghiến răng ken két.
Mạch Đóa Nhi quá buồn phiền trong lòng, nằm trên giường cũng không thể ngủ được, hơn nữa sự việc xảy ra hai ngày nay làm cho Mạch Đóa Nhi nhọc lòng tốn sức. Cô ta đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài một chút, lúc băng qua đường không chú ý tới đèn đỏ, suýt chút nữa bị một chiếc xe đụng phải.
Ngã xuống, đầu gối bị trầy hết rồi, Mạch Đóa Nhi thật không ngờ người lái xe lại là cái tên Mạc Tước Phong đáng ghét kia. Mạc Tước Phong từ trên xe bước xuống, Mạch Đóa Nhi rõ ràng cảm thấy trong ánh mắt hắn mang theo sự khinh bỉ.
“Nữ nhân bây giờ vì địa vị cao thực sự là càng ngày càng liều mạng, ngay cả mạng cũng không cần.” Mạc Tước Phong ngồi xổm xuống nâng cằm của Mạch Đóa Nhi lên, quan sát cô ta một chút: “Tôi thấy rất chướng mắt kiểu người con gái vô vị như cô. Muốn dùng phương thức này để gây sự chú ý của tôi à, thật thấp hèn. Lần trước cô cầm cốc rượu tạt lên người tôi, lần này là đụng xe, đừng mơ tưởng tôi sẽ đưa cô vào bệnh viện,”
Mạch Đóa Nhi nghe những lời Mạc Tước Phong xúc phạm mình thì tức đến khó thở, phổi như muốn nổ, thấy Mạc Tước Phong rút ra một tờ chi phiếu ném cho cô ta, Mạch Đóa Nhi không cần suy nghĩ nhặt ngay tờ chi phiếu đó lên xé nát.
Nén cơn đau ở chân, Mạch Đóa Nhi bước về phía Mạc Tước Phong lạnh lùng nói: “Tôi không cần tiền của anh, thực sự tôi ra đây là để đi dạo, căn bản không nghĩ tới việc đụng phải xe của anh, mà ở đây nhiều xe như vậy, tôi làm sao biết chiếc xe đó là của anh, tôi cũng không rảnh đến mức đi theo dõi anh.”
Mạch Đóa Nhi nhấc cái chân bị thương của mình khập khiễng bước đi.
Mạc Tước Phong nheo đôi mắt dài hẹp nhìn theo bóng lưng của Mạch Đóa Nhi. Hắn bật cười một tiếng, để tay trên môi quệt qua hai cái.
Hiện tại Mạch Đóa Nhi rất phiền não, đầu tiên là bị tên cái gì mà thái tử gia kia biến thành hạng nữ nhân vì địa vị mà giở thủ đoạn, giờ lại đến người quản lý của mình hỏi không ngừng mồm giống như tra khảo phạm nhân.
Mạch Đóa Nhi lạnh lùng nhìn Ninh Thư nói: “Chị Trần à, em là người không phải máy kiếm tiền, em cũng có nỗi buồn của riêng mình, em chỉ muốn ra ngoài đi dạo một lát thì đã sao, em cũng không phải tội phạm, lúc nào cũng cần chị trông chừng, em thấy rất phiền chị có biết không.”
Mạch Đóa Nhi hơi suy sụp cầm lấy gối trên ghế sofa ném xuống đất, sau đó co tròn người lại khóc òa lên.
Kiều Y thấy Mạch Đóa Nhi có nỗi buồn lớn như vậy, nhìn về phía Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ kéo khóa miệng, cô hoàn toàn không biết Mạch Đóa Nhi khổ cái gì. Chỉ cho phép hành vi của mình mang đến sự quấy nhiễu cho người khác chứ không cho phép người khác hỏi một câu, bộ dạng này biến cô ta thành ra thế nào rồi.
Xảy ra chuyện lớn hơn một chút thì cảm thấy như trời sập.
Quả nhiên nữ chính đều nên ở dưới sự bao bọc của nam chính sống một cuộc sống hạnh phúc, chú chim xinh đẹp sao có thể chịu được sự dày vò và tàn phá của thế giới bên ngoài.
Ninh Thư cảm giác mình còn chưa làm gì mà Mạch Đóa Nhi đã thành bộ dạng thế này rồi.
“Nếu không muốn nói thì cho qua đi, em đi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Ninh Thư nhìn Mạch Đóa Nhi khuyên giải: “Còn về máy kiếm tiền mà em nói, em có biết mình thực sự không kiếm ra tiền không. Thành tích nghiệp vụ năm nay của chị không được tốt.”
Mạch Đóa Nhi đờ người ra, quản lý này của cô ta đúng là người máu lạnh, trong lòng chỉ có tiền tiền tiền, ngoại trừ tiền ra thì không có thứ khác.
Hiện tại trong lòng Mạch Đóa Nhi đã có mục tiêu mới, đó chính là sau khi cô ta thoát khỏi đây rồi sẽ đá bay người quản lý máu lạnh này đi.
Mạch Đóa Nhi hít một hơi thật sâu, quay sang Ninh Thư nói: “Chị Trần, em biết rồi, em nhất định sẽ cố gắng.”
Ninh Thư vươn tay vỗ vỗ bả vai Mạch Đóa Nhi, cười nhạt nói: “Có thể hiểu ra là tốt rồi, nếu không giàu thì sẽ không có nhân quyền, không lên tới đỉnh cao danh vọng thì sẽ không có nhân quyền, nếu không có thực lực và chỗ dựa vững chắc chỉ có cố gắng hơn người khác mới có thể thành công. Nhưng có phải cứ cố gắng là sẽ thành công không, với cương vị là người quản lý của em, chị muốn em phải thành công.”
Mạch Đóa Nhi nghe Ninh Thư nói đến thực lực và chỗ dựa vững chắc thì ngây ra một lúc, cô ta một thân một mình xông vào giới giải trí, trong ngành không quen biết ai, đâu ra cái gì mà chỗ dựa vững chắc chứ.
Mạch Đóa Nhi hít một hơi thật sâu, cứ cho là không có chỗ dựa vững chắc nhưng cô ta nhất định có thể thành công.
Ninh Thư chỉ hời hợt nhìn qua sắc mặt biến đổi của Mạch Đóa Nhi. Để Kiều Y đến lớp đào tạo âm nhạc xong, cô tự mình giúp Mạch Đóa Nhi, không ai nói với nhau câu nào.
Qua một hồi lâu, Mạch Đóa Nhi mới nói với Ninh Thư: “Cảm ơn chị Trần, giờ em thấy tốt hơn nhiều rồi, em đi nghỉ trước.”
“Ừ, chú ý vết thương.” Ninh Thư đỡ Mạch Đóa Nhi về đến phòng một lần nữa nhắc Mạch Đóa Nhi: “Về sau dù có chuyện gì cũng phải giữ liên lạc. Nếu như còn có lần sau, công ty cũng chỉ có thể hủy hợp đồng với em, như lần này em tùy tiện biến mất sẽ tạo sự phiền phức rất lớn cho người khác.”
Mạch Đóa Nhi đang nằm ở trên giường, nghe thấy hủy hợp đồng, cả người suýt nữa nhảy dựng lên. Nếu hủy hợp đồng thì giấc mơ thành diễn viên của cô ta sẽ phải làm thế nào. Tuy nói có thể đi công ty khác, nhưng trong lòng Mạch Đóa Nhi vẫn thấy hơi chột dạ. Tuy nói người quản lý không tốt với cô ta, nhưng bây giờ cô ta công chưa thành danh chưa toại, cũng không biết người quản lý sau như thế nào, nhỡ gặp phải người quản lý còn tệ hơn cả người đang đứng trước mặt thì sao.
Mạch Đóa Nhi cũng là một người thức thời. Trước đây Mạc Tước Phong uy hiếp, muốn sinh sự với cô ta, Mạch Đóa Nhi đều nhẫn nhịn, cũng may cuối cùng mọi việc đều tốt đẹp. Kim chủ lại trở thành chồng, may thay giữa hai người là tình yêu đích thực.
Tình yêu và sự nghiệp vẹn cả đôi đường.
“Chị Trần, lần sau em nhất định sẽ không tắt máy.” Mạch Đóa Nhi vội vã cam đoan với Ninh Thư.
Ninh Thư ừ một tiếng, chỉnh lại chăn cho Mạch Đóa Nhi, trên mặt không nhìn ra là biểu cảm gì: “Em biết vậy là tốt rồi, e rằng sẽ có chỗ nào đấy chị làm chưa được tốt nhưng tất cả cũng để em có một tương lai tốt hơn.”
Mạch Đóa Nhi cứng mặt nói: “Em biết mà, về sau em nhất định không làm chị Trần phải khó xử.”
“Đứa trẻ ngoan.” Ninh Thư xoay người đi ra khỏi phòng của Mạch Đóa Nhi, ra ngoài rồi nhún vai một cái. Bây giờ đã tự làm bản thân mình bị thương, xem ra Mạch Đóa không thể tham dự bữa tiệc tối mai rồi.
Ninh Thư cũng nghi ngờ do Mạch Đóa Nhi không muốn nhận phim nên đã tự làm mình bị thương hay là đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT