"Nương nương, người đang làm gì vậy?" Thanh trúc nhìn thấy Ninh Thư đập nát giao châu, vội vàng nói: "Nương nương, đây chính là của hồi môn nguyên soái cho ngài, thiên hạ chỉ có một viên như vậy."
Thiên hạ chỉ có một viên, khá tốt, so với việc để lại cho con hồ ly đó, còn không bằng tự mình đập cho lòng thống khoái.
"..... Nương nương." Thanh trúc nhìn Ninh Thư nói không ra lời.
"Dọn đồ vật trên mặt đất đi, bổn cung đi ngủ." Ninh Thư trở lại tẩm cung chuẩn bị tu luyện tuyệt thế võ công, trước dưỡng cho tốt thân thể rồi nói.
Vừa đả tọa xong thì nửa ngày đã trôi qua, Ninh Thư cảm giác đói bụng mới mở to mắt, trời đã tối.
Thanh trúc ở bên ngoài gấp đến độ xoay quanh, nhìn thấy Ninh Thư ra ngoài, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Nương nương, bây giờ dùng bữa tối sao?"
"Ừ." Ninh Thư ngồi ở ghế trên, có cung nữ dâng đồ ăn, Thanh Trúc ở bên cạnh nói: "Nương nương, buổi chiều tiểu hoàng tử tới đây, nô tỳ nói với hắn là người đang nghỉ ngơi, tiểu hoàng tử liền trở về rồi."
Ninh Thư ừ một tiếng, cảm thấy đồ ăn hương vị không tồi, Thanh Trúc cẩn thận nhìn Ninh Thư khuyên giải, "Nương nương, bây giờ tiểu hoàng tử còn nhỏ, dĩ nhiên là ham chơi một chút, có thể việc đọc sách thật sự quá vất vả."
Ninh Thư buông chiếc đũa, sắc mặt Thanh Trúc đổi, vội vàng quỳ xuống hành lễ nói: "Là nô tỳ đi quá giới hạn, nô tỳ tội đáng chết vạn lần."
Ninh Thư nhìn nha đầu này, từ nhỏ lớn lên với nguyên chủ, sau khi nguyên chủ chết, nàng ấy thầm lặng muốn báo thù giúp nguyên chủ, muốn hạ độc chết con hồ ly, nhưng lại bị phát hiện, bị Hoắc Khanh cho uống thuốc độc.
Thanh Trúc là người hầu của phủ nguyên soái, phủ nguyên soái mãn môn sao trảm, thân nhân của nàng ấy cũng bị giết, vì thế báo thù vì chủ tử của mình lẫn người nhà, bí quá hoá liều, kết quả đương nhiên rất bi thảm.
"Thanh trúc, đứng lên." Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Sinh ở hoàng gia, làm sao có tuổi thơ tốt đẹp được."
"Được nuôi dưỡng bởi bá tánh thiên hạ, cẩm y hoa phục, nô bộc hầu hạ, không giống như hài tử bình thường ăn không đủ no mặc không đủ ấm, con cái của người thường thậm chí từ lúc còn rất nhỏ đã bôn ba vì sinh kế của gia đình, làm gì có tuổi thơ tốt đẹp, ở vào địa vị nào thì nên gánh vác trách nhiệm của địa vị ấy." Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Cuối cùng Hoắc Thừa Vọng thảm như vậy còn không phải là do mình tùy hứng chuốc lấy sao, dĩ nhiên trong đó còn có cái tự cho là đúng của con ranh hồ ly đó, không có mệnh vai chính thì phải nỗ lực.
Ninh Thư cũng không biết làm sao dạy dỗ con cái, cô còn chưa sinh con bao giờ, lại càng thêm không biết nên dạy con kiểu gì, tạm thời không muốn gặp bánh bao nhỏ kia.
Thanh Trúc an ủi Ninh Thư, "Tiểu hoàng tử nhất định sẽ hiểu cho khổ tâm của nương nương."
Trẻ nhỏ đều có tâm lý phản nghịch, càng ép buộc thì càng bắn ngược, chỉ có thể từ từ mà đến.
Liên tiếp mấy ngày Ninh Thư đều ở trong tẩm cung không ra khỏi cửa, cho dù có phi tần lại đây thỉnh an, Thanh trúc đều chắn trở về, nói là thân thể của Hoàng Hậu nương nương không thoải mái.
Những phi tần đó chỉ có thể không tình nguyện đi trở về.
Cho dù là trong cung truyền ra Hoàng Hậu bị bệnh, nhưng Hoắc Khanh còn không bước vào hậu cung thăm hỏi thân thể hoàn hậu một chút nào, ngay cả an ủi giả dối cũng không thèm làm.
Ninh Thư không để ý lắm, thậm chí còn cảm thấy may mắn, nhìn dáng vẻ Hoắc Khanh bây giờ là muốn thủ thân như ngọc, Ninh Thư không nghĩ muốn lăn với hắn một chút nào.
Cũng không biết Hoắc Khanh giải quyết nhu cầu sinh lý như thế nào, chẳng lẽ thủ dâm?
Ninh Thư tu luyện ngày đêm, cuối cùng cũng làm thân thể này không đến nỗi đi vài bước đã thở hổn hển, nhìn dáng vẻ nguyên chủ bị tức giận quá độ.
Nghĩ đến đã nhiều ngày như vậy rồi, hẳn nên gọi bánh bao nhỏ lên nói chuyện, Ninh Thư sai Thanh Trúc gọi Hoắc Thừa Vọng lên.
Thời điểm Hoắc Thừa Vọng lại đây, mặt đỏ như đồng, mồ hôi đầy đầu, Ninh Thư nheo nheo mắt, nhìn thấy trên bả vai của hắn còn có một cọng lông màu bạc, nhìn dáng vẻ này chắc hẳn lại đi chơi với con hồ ly kia rồi.
Hoắc Thừa Vọng quy quy củ củ hành lễ với Ninh Thư, "Nhi thần bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu an khang."
Ninh Thư liền như vậy nhìn Hoắc Thừa Vọng, Hoắc Thừa Vọng trên mặt đỏ rực hiện lên một tia bất an cùng nóng nảy, Ninh Thư đem Hoắc Thừa Vọng nhẹ nhàng kéo lại đây, duỗi tay phất rớt cọng lông hồ ly màu bạc trên vai hắn.
"Mẫu hậu." Hoắc Thừa Vọng thấy Ninh Thư như vậy, thần sắc càng thêm bất an, cúi đầu không dám nói lời nào.
"Vọng, hôm nay chơi với hồ ly nhỏ sao?" Ninh Thư dịu dàng hỏi, "Nói cho mẫu hậu, các con đi nơi nào?"
"Mẫu hậu, nhi thần không có." Hoắc Thừa Vọng cúi đầu nói dối.
Ninh Thư nói: "Mẫu hậu không có ý trách cứ con, về sau con có thể chơi với hồ ly nhỏ."
"Mẫu hậu, người thật tốt." Hoắc Thừa Vọng rúc vào trong ngực Ninh Thư làm nũng với nàng, làm Ninh Thư không quen, lôi hắn ra, tức giận nói: "Là nam tử hán còn làm nũng với mẫu hậu."
"Con muốn chơi với hồ ly nhỏ, mẫu hậu có điều kiện, chỉ cần con hoàn thành, con muốn chơi với nó thế nào cũng được." Ninh Thư nghiêm túc nói.
Hoắc Thừa Vọng lập tức vỗ bộ ngực nhỏ của mình nói: "Mẫu hậu, nhi thần nhất định có thể làm tốt."
"Mẫu hậu yêu cầu cũng không nhiều lắm, mỗi ngày luyện tập hai mươi chữ, thuộc một bài thơ, chỉ cần con hoàn thành, con có thể đi chơi, hoàn thành càng sớm, thời gian chơi với hồ ly nhỏ sẽ càng dài." Ninh Thư nhẹ giọng dụ dỗ.
Ngăn cản không bằng khai thông, so với việc bắt hắn đọc sách ngày đêm, không bằng định ra số lượng, ít nhất còn có mục tiêu phấn đấu.
"Có thể, mẫu hậu, nhi thần nhất định có thể hoàn thành." Hoắc Thừa Vọng bảo đảm, khuôn mặt tỏa sáng.
Ninh Thư gật đầu, "Có thể hoàn thành thì tốt, nhưng nhất định phải hoàn thành xong mới có thể chơi biết chưa? Vọng, con rất thích tiểu hồ ly?"
"Vâng, tiểu hồ ly rất đáng yêu, rất thông minh, nhi thần chưa từng gặp qua động vật thông minh như vậy." Hoắc Thừa Vọng liên tục gật đầu, có vẻ rất đáng yêu.
Ninh Thư khiêu một cái móng tay, cười nói: "Phải không, nghe nói phụ hoàng con cũng thích nó đấy."
"Tiểu hồ ly đáng yêu như vậy, ai mà chẳng thích." Hoắc Thừa Vọng nói.
Ninh Thư: Bé con nói trước mặt ta ta càng không thích.
Ninh Thư vỗ vỗ bả vai Hoắc Thừa Vọng, "Nhớ kỹ hứa hẹn của con với mẫu hậu, con là nam tử hán, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh."
"Nhi thần đều nhớ kỹ." Hoắc Thừa Vọng lớn tiếng nói, mang theo tinh thần phấn chấn của hài tử, nhìn đặc biệt đáng yêu, giống tiểu đại nhân.
Thanh Trúc ở bên cạnh Ninh Thư nở nụ cười, cung nữ trong cung điện đều che miệng cười trộm..
Ninh Thư cười một tiếng, "Đi chơi đi, đừng quên hai mươi chữ cái và một bài thơ đó, buổi tối đưa cho mẫu hậu kiểm tra."
Lúc Hoắc Thừa Vọng đi, nhảy chân sao tung tăng.
"Thanh Trúc, gần đây bổn cung buổi tối ngủ không ngon, cứ cảm thấy có thứ gì sột soạt, chắc là có con chuột, sai người đặt bẫy bắt chuột đi." Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Thanh Trúc lên tiếng đi làm.
P/S: Bên Dembuon đã có Hoàng hậu hận (10) rồi đấy. Vào thông báo để xem cách lên nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT