Sau khi Quý Thanh Viễn sắp xếp tốt cho Lâm Thiển Thiển, để Tô Mạn Ngọc bên cạnh xem, hỗ trợ rót nước linh tinh, Tô Mạn Ngọc vạn phần không muốn mà phiết miệng gật đầu.

Lâm Thiển Thiển nằm trên giường, hình như quá mệt mỏi, nằm trên giường thì ngủ luôn, Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc nhìn nhau, làm những chuyện khác.

Nhưng Lâm Thiển Thiểnngủ ở trên giường đột nhiên ngồi dậy, xoay cổ cứng đờ nhìn Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc.

"Lâm Thiển Thiển, cô muốn cái gì?"

Tô Mạn Ngọc cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Lâm Thiển Thiển, Lâm Thiển Thiển không trả lời Tô Mạn Ngọc, xốc chăn, đứng lên, kéo cái chân bó thạch cao đi tới cửa ký túc xá, hình như không cảm giác được đau đớn trên đùi.

Ninh thư vừa thấy cái dạng này của Lâm Thiển Thiển, thì biết cô lại bị khống chế, vội vàng kéo Lâm Thiển Thiển lại, móc ra linh hồn châu dán lên người cô ta, lần này nữ quỷ không có rời đi thân thểLâm Thiển Thiển, ngược lại xoay người muốn bóp chặt cổ Ninh Thư, dữ tợn nói.

"Dám ngăn căn tao, tao muốn mày chết, mày dám đối xử với tao như vậy."

Ninh thư lui về phía sau hai bước, tránh đi tay của' Lâm Thiển Thiển ', đá chân một cái trực tiếp làm' Lâm Thiển Thiển ' ngã trên mặt đất, sau đó chặn cô ta lại, hô to với Tô Mạn Ngọc.

"Mau tới đây hỗ trợ ngăn lại cô ta."

' Lâm Thiển Thiển' sức lực rất lớn, Ninh Thư khó mà áp được cô ta, Tô Mạn Ngọc xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh của mình lên trên quần áo, vội vàng lại đây hỗ trợ ngăn cản Lâm Thiển Thiển.

Ninh thư xé khăn trải giường của Lâm Thiển Thiển, trở tay trói lại tay và cổ chân củaLâm Thiển Thiển, sau đó đem linh hồn châu nhét vào trong miệngLâm Thiển Thiển.

Lâm Thiển Thiển trong miệng ngậm hạt châu, càng thêm giãy giụa kịch liệt, cuối cùng vật ra hôn mê bất tỉnh.

Ninh thư móc linh hồn châu ra ngoài, chùi nước miếng lên người Lâm Thiển Thiển trên người xoa, cất đi.

"Thật đúng là dây dưa mãi không dứt, làm phiền người khác chết đi được."

Tô Mạn Ngọc vẻ mặt bực bội.

Ninh thư cười nhạo một tiếng.

"Biết phiền còn không tốt hay sao, chết rồi thì không biết phiền."

Tô Mạn Ngọc:......

Ninh thư nhìn thạch cao đã nát trên chân Lâm Thiển Thiển trên, làn da dưới thạch cao xanh tím đan xen, lại còn phát sưng, xem ra hai chân của Lâm Thiển Thiển này hai chân thật sự nghiêm trọng, phía trước chỉ ngã từ cầu thang xuống, không nghiêm trọng đến vậy, nhưng cứ kéo dài, hơn nữa lại đi theo Quý Thanh Viễn trèo đèo lội suối, chân càng nghiêm trọng thêm.

"Gọi điện choQuý Thanh Viễn đi."

Ninh thư nói với Tô Mạn Ngọc.

Ninh thư vừa mới dứt lời, ký túc xá lập tức chấn động, giống động đất lúc trước, giường đệm lại rơi xuống, nện lên đùi Lâm Thiển Thiển trên mặt đất, Lâm Thiển Thiểnkêu lên thảm thiết, lại hôn mê bất tỉnh.

Ninh Thư:......

Lại một cái ván giường rơi xuống, rớt vào đầu Lâm Thiển Thiển,Tô Mạn Ngọcche miệng nhìn ván giường ném vào đầu Lâm Thiển Thiển, tựa hồ giây tiếp theo sẽ nhìn thấy đầu Lâm Thiển Thiểnvỡ ra, Ninh Thư lập tức lập tức vận khí, vội vàng dùng tay chống miếng ván giường rơi xuống, mới không để ván giường rớt xuống.

Chấn động dừng lại, kỹ túc xá trở nên hỗn độn, Ninh Thư nâng miếng ván đè trên chân Lâm Thiển Thiển lên, nhìn chân của Lâm Thiển Thiển, phỏng chừng bị ném đến dập gãy xương lại.

"Gọi điện thoại cho Quý Thanh Viễn."

Ninh thư lắc lắc đầu, xem ra này nữ quỷ rất hận lâm nhợt nhạt, tổng thượng Lâm Thiển Thiển thân, còn muốn giếtLâm Thiển Thiển.

Sau khi Tô Mạn Ngọc gọi điện cho Quý Thanh Viễn, hắn ta vội vàng tới, nhìn Lâm Thiển Thiển bị bó trên mặt đất, thạch cao rơi vung vãi, sắc mặt biến đổi, lập tức xé vải, bế lên Lâm Thiển Thiển còn hôn mê, chất vấn Tô Mạn Ngọc.

"Mấy người đang làm cái gì,sao lại đối xử với Thiển Thiển như vậy."

"Sao thạch cao trên chân nàng lại nứt lại vỡ ra, vì sao các người trói cô ấy lại?"

Quý Thanh Viễn cau mày, ánh mắt nhìn Tô Mạn Ngọc rất bất thiện.

Tô Mạn Ngọc bị Quý Thanh Viễn chất vấn đến mức ngây ra, cuối cùng nhịn không được nói.

"Cô ta bị quỷ nhập thân, chẳng lẽ bọn tôi không nên trói cô ta lại hay sao? Bị quỷ nhập thể thượng thân thời gian càng dài càng không tốt cho cơ thể Lâm Thiển Thiển, vậy anh muốn chúng tôi phải như thế nào, thật là khó hầu hạ chết đi được, mang theo Thiển Thiển của anh đi đi thôi, không chuyện gì cũng đè lên đầu chúng tôi."

"Phiền chết người khác, Quý Thanh Viễn, tôi con mẹ nó vẫn luôn chịu đựng anh, có phải anh cảm thấy tôi rất dễ ức hiếp hay không."

Tô Mạn Ngọc rất không khách khí, vẫy vẫy tay.

"Cút, cút, cút, cút."

Quý thanh xa mặt nghẹn lại.

"Cô quả thực vô cớ gây rối."

"Anh mới vô cớ gây rối, cả nhà anh đều vô cớ gây rối."

Tô Mạn Ngọc lập tức phản bác.

Quý Thanh Viễn ôm Lâm Thiển Thiển còn hôn mê đi mất, Tô Mạn Ngọc khó chịu hỏi Ninh Thư.

"Rốt cuộc là ai vô cớ gây rối chứ, người vô cớ gây rối người lại dám nói người khác vô cớ gây rối."

"Mẹ nó, chỉ cần là chuyện có liên quan đến, tôi lại phải nghẹn chứ."

Khuôn mặt Tô Mạn Ngọc vặn vẹo.

Ninh Thư phiết miệng châm chọc.

"Đơn giản chính là ngươi thích Quý Thanh Viễn, Quý Thanh Viễn thích Lâm Thiển Thiển, trong lòng cô khó chịu, không cam lòng, cho nên cô mới âm dương quái khínhư vậy, xem tôi thoải mái không."

Tô Mạn Ngọc: "Trang Vũ Đồng, cô muốn chết có phải hay không, không châm chọc tôi có thể chết à, có thể chết à."

Ninh Thư: "Có thể."

Tô Mạn Ngọc:......

Bên này Quý Thanh Viễnđem Lâm Thiển Thiển đưa đến bệnh viện, chụp x quang, không khác lắm với suy nghĩ lúc trước của Ninh Thư, chân bị dập nát xương, cẳng chân sưng so đùi phồng lớn, thậm chí có khả năng què.

Quý Thanh Viễn nhìn Lâm Thiển Thiểnsắc mặt tái nhợt, trong lòng thật sự tức giận, đến ký túc xá tìm Tô Mạn Ngọc, thời điểm nhìn thấyTô Mạn Ngọc, Quý Thanh Viễn không nói hai lời, trực tiếp liền cho Tô Mạn Ngọc một bạt tai, làm Tô Mạn Ngọc ngây người, che lại mặt ngơ ngác nhìn Quý Thanh Viễn nổi giận đùng đùng.

"Sao anh lại đánh người."

Ninh Thư một vận khí mạnh mẽ đẩy Quý Thanh Viễn, trực tiếp đẩy Quý Thanh Viễn ngã ngồi trên mặt đất, Quý Thanh Viễn tức khắc đau đến kêu rên một tiếng, mông đau giống như bị nứt ra, xương như bị gãy.

Cô gái này sức lực lớn thật, Ninh Thư khinh thường nhìn Quý Thanh Viễn.

"Đánh phụ nữ thì sao gọi là đàn ông."

Tô Mạn Ngọccũng phản ứng lại, thương tâm nhìn Quý Thanh Viễn.

"Anh vô duyên cớ vô cớ đánh tôi làm cái gì, Quý Thanh Viễn, anh đừng cóquá đáng."

Quý Thanh Viễn từ trên mặt đất lên, chịu đau lạnh giọng nói.

"Tô Mạn Ngọc, sao cô lại đối xử như vậy với Lâm Thiển Thiển, lúc trước cô đẩy cô ấy xuống tầng, hôm nay lại dùng ván giường đập vào chân Thiển Thiển, chân cô ấy có khả năng sẽ bị què, Tô Mạn Ngọc, tôi đã nhìn lầm cô, không nghĩ tới cô lại tàn nhẫn độc ác như vậy."

"Tôi làm cái gì, cái gì cũng không làm, anh vô duyên cớ vô cớ bôi nhọ tôi, cô ta là bị quỷ hại thành như vậy, trách tôi làm gì, nếu không phải chúng ta cứu cô ta, cô ta đã sớm đã chết."

"Quỷ hồn, lại là quỷ hồn, lúc ấy tôi không ở hiện trường, ai biết có phải hay không là cô lợi dụng quỷ hại Thiển Thiển thành như vậy."

Quý thanh xa sắc bén nhìn Tô Mạn Ngọc và Ninh thư.

"Hai người các người làm ra chuyện như vậy, lại đẩy đến trên người quỷ."

"Quý Thanh Viễn, anh nói hươu nói vượn cái gì, tôi khi nào làm chuyện như vậy."

"Lúc trước chẳng lẽ cô không đẩy Thiển Thiển xuống lầu."

Quý thanh xa lạnh lùng nói.

"Tôi căn bản là không có đẩy,là chính cô ta tự ngã xuống."

Tô Mạn Ngọc tức giận lại vô tội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play