Edit: Akito

Tô Mạn Ngọc nhìn cái ly trong tay Ninh Thư, cánh mũi giật giật, dùng tay bịt mũi, ghét bỏ nói: “Cái gì mà thúi như thế.”

“Phương thuốc cổ truyền ở nông thôn rất có tác dụng đấy.” Ninh Thư nói, nếu như Tô Mạn Ngọc không uống thì Ninh Thư cũng không có cách nào.

Tô Mạn Ngọc nhận lấy ly nước, có lẽ là cơ thể thật sự không thoải mái, Tô Mạn Ngọc bóp mũi tu một hơi, khuôn mặt cũng méo mó, “Thật khó uống.”

Tô Mạn Ngọc chép miệng chậc lưỡi, cảm giác mùi vị càng thêm kỳ quái, Tô Mạn Ngọc xách túi, có lẽ là vì ly thuốc trước đó, thái độ Tô Mạn Ngọc đối với Ninh Thư tốt hơn một chút, nói với Ninh Thư: “Tôi đi đây, buổi tối không ở ký túc xá.”

“Tôi không muốn nhìn thấy người nào đó.” Tô Mạn Ngọc lạnh lùng nói.

Sắc mặt Lâm Thiển Thiển vô cùng khó coi, đôi mắt linh động tràn ngập phẫn nộ, cầm cái nạng, chống dậy tức giận nói với Tô Mạn Ngọc: “Tôi cũng không muốn ở lại ký túc xá, ở chung với một kẻ luôn vu khống tôi là tội phạm giết người.”

Ninh thư: →_→

Đây là tiết tấu muốn xé mặt của nữ chủ và nữ phụ!

Ninh Thư lên tiếng: “Không phải bây giờ trường học không cho ra ngoài ở sao? Cho dù thật sự có quỷ, chúng ta tách ra như thế, chẳng phải để nó dễ dàng tấn công sao, chúng ta vẫn nên ở cùng nhau đi.”

Lâm Thiển Thiển và Tô Mạn Ngọc đều không nói chuyện, nhưng đều không có ý muốn đi.

Ninh Thư hỏi Lâm Thiển Thiển: “Cậu muốn uống chút thuốc không?”

Lâm Thiển Thiển lắc đầu, “Không cần, bây giờ tôi uống thuốc hạ sốt.”

“Trang Vũ Đồng, rót cho tôi một ly nữa.” Tô Mạn Ngọc nói với Ninh Thư, “Uống xong xác thật cơ thể thoải mái hơn nhiều, tôi sẽ cho cậu tiền.”

Ninh Thư bĩu môi, rót cho Tô Mạn Ngọc một ly, nói: “Cậu uống đi, tiền thì khỏi cần.”

Tô Mạn Ngọc cầm lấy ly nước, đầu tiên hít sâu một hơi, mới một hơi đổ hết thuốc vào.

Không khí ký túc xá cực kỳ không tốt, Ninh Thư cũng mặc kệ hai em gái giận dỗi, sửa sang lại quần áo và giường đệm.

Nhìn thoáng qua cái giường trống của Chương Vũ Yên, phía trước còn là người đầy sức sống, mới đó đã không còn.

Ninh Thư đang nghiên cứu Linh Hồn Châu của mình, thứ này phải dùng thế nào đây, dùng như thế nào mới có thể hút đi linh hồn ác quỷ.

“Trang Vũ Đồng, cậu có muốn rửa mặt đi ngủ không?” Tô Mạn Ngọc hỏi Ninh Thư, Ninh Thư rất kinh ngạc, phòng vệ sinh ở ngay bên cạnh, kêu cô làm gì.

Tô Mạn Ngọc hơi hơi nâng cầm, lại nói với Ninh Thư: “Cậu đi với tôi đi, chúng ta cùng đi rửa mặt.”

Ninh Thư: …

Khi nào quan hệ giữa cô và Tô Mạn Ngọc tốt như thế, thành bạn thân cùng nhau tay cầm tay vào WC rửa mặt rồi sao?

Tô Mạn Ngọc nhìn thoáng qua Lâm Thiển Thiển, nói với Ninh Thư: “Ký túc xá này có quỷ, cho dù tôi về nhà, đều sẽ xảy ra một vài chuyện kỳ quái, vòi nước sẽ chảy máu loãng.”

Sở dĩ Tô Mạn Ngọc trở lại trường học, là vì trong nhà đã rối loạn một đống, huyên náo người nhà đều không yên ổn nữa, còn không bằng quay về trường học.

Tô Mạn Ngọc rất sợ lúc rửa mặt lại chảy ra máu loãng, mới gọi Ninh Thư.

Ninh Thư cất Linh Hồn Châu đi, cầm thau rửa mặt vào phòng vệ sinh, Tô Mạn Ngọc đi vào theo Ninh Thư, thấy Ninh Thư mở vòi nước không phải máu loãng, mới thở phào một hơi, mở vòi nước khác ra, hỏi Ninh Thư: “Trang Vũ Đồng, cậu có tin lời tôi nói không, nơi này thật sự có quỷ.”

Ninh Thư gật gật đầu nói: “Tớ tin, tớ cũng gặp rất nhiều chuyện.”

“Một lần là trùng hợp, hai lần thì không phải là trùng hợp, bây giờ Chương Vũ Yên đã chết, người tiếp theo sẽ là ai?” Tô Mạn Ngọc cắn chặt môi, nước trong bồn trước mặt đều tràn ra ngoài, Ninh Thư tắt vòi nước, nói với Tô Mạn Ngọc: “Nhất định sẽ có biện pháp.”

“Tôi nghi ngờ là tối đó chơi bút tiên đưa đến tai họa, nhưng Lâm Thiển Thiển nói bút tiên có thể đoán trước tương lai, hơn nữa có thể trả lời câu hỏi của mình, mỗi người đều không kiềm chế được khát khao đối với tương lai của mình.”

Ninh Thư rửa mặt một phen, thấy Tô Mạn Ngọc vẫn là bộ dạng mất hồn mất vía, an ủi cô ấy: “Không sao đâu.”

Sau cùng Tô Mạn Ngọc thở dài một hơi.

Hai người rửa mặt xong, ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Lâm Thiển Thiển đã nằm trên giường, chân bó thạch cao, không rửa mặt đã nằm trên giường rồi.

Lâm Thiển Thiển thấy hai người đi ra từ phòng vệ sinh dáng vẻ thân mật, trong lòng đúng là có chút không thoải mái, cảm giác hiện tại mình bị người ta bài xích, lúc trước đều là Trang Vũ Đồng bị bài xích, bây giờ biến thành cô bị bài xích, loại cảm giác này rất không tốt.

Lâm Thiển Thiển dứt khoát nhắm mắt lại.

Tô Mạn Ngọc rúc vào trong chăn, bọc chăn cuộn tròn thành một cục, Ninh Thư đến bên cửa sổ, nhìn bên ngoài tối đen như mực, cười lạnh lùng với hư không, bà đây không sợ mày, mày có bản lĩnh bây giờ lại đến bắt bà đây thử xem.

Ninh Thư đóng kỹ cửa sổ, kéo màn, sau đó bò lên giường, ngồi tọa trên nệm.

“Ai lên giường cuối cùng, sao lại không tắt đèn.” Lâm Thiển Thiển mở mắt nói, “Mở đèn không ngủ được, sáng qua tôi không ngủ được.”

Lên giường cuối cùng chính là Ninh Thư, Lâm Thiển Thiển nói lời này chính là hướng về Ninh Thư, Ninh Thư còn chưa nói gì, ngủ ở giường dưới Ninh Thư Tô Mạn Ngọc lập tức nói: “Cứ mở đèn, ký túc xá có quỷ, tôi sợ.”

“Tô Mạn Ngọc, cô nhất thiết cứ luôn mồm có quỷ, tiền điện ký túc xá không phải tiền sao.” Ngữ khí Lâm Thiển Thiển không tốt đáp trả Tô Mạn Ngọc.

“Tiền điện ký túc xá tháng này tôi trả, mở đèn, ai dám tắt tôi xé hàng đứa đó.” Tô Mạn Ngọc lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn Lâm Thiển Thiển vô cùng sắc bén.

Ninh Thư: …

Khí phách như thế! Làm nữ chủ cũng nói không ra lời.

Chung quy vẫn là không tắt đèn.

Xung quanh im ắng, Ninh Thư nằm trên giường ngủ rất ngon, một chút cũng không sợ nữ quỷ quấy rầy, chỉ cần nữ quỷ tới gần sẽ bị Linh Hồn Châu hút lấy linh hồn, cuối cùng biến thành linh hồn lực tinh khiết, trở thành một bộ phận của Linh Hồn Châu.

Nửa đêm, cửa sổ ‘bành’ một tiếng bị gió thổi tung, một làn gió lạnh rét thấu xương thổi vào, độ ấm trong phòng nháy mắt liền hạ xuống, đèn trong phòng cũng tắt, có quỷ ảnh du đãng ngoài cửa sổ, có tiếng khóc u oán lúc xa lúc gần, còn có giọng nói nhỏ nhẹ, nói ra lời nguyền rủa độc ác, “Các ngươi đều phải chết, nạp mạng đi…”

Ninh Thư ngồi dậy, nhìn quỷ ảnh bên ngoài, dựng thẳng ngón giữa, ở bên ngoài tính cái gì, có bản lĩnh thì vào đây coi.

Ninh Thư biết nó sợ Linh Hồn Châu của cô, không dám vào đây, vào đây xem, xem bà đây có thu thập mày không.

Thần sắc Lâm Thiển Thiển khiếp sợ, dụi dụi hai mắt của mình, hoài nghi mình nhìn thấy đều là ảo giác, ngón tay Lâm Thiển Thiển túm chặt chăn, sợ tới mức không biết làm gì.

Tô Mạn Ngọc sợ tới mức cả người run rẩy, dẫm thang bò lên giường Ninh Thư, bọc lấy chăn Ninh Thư, hàm răng Tô Mạn Ngọc va ‘cạch cạch’, kéo Ninh Thư nằm xuống, ôm chặt Ninh Thư, tứ chi đều quấn lấy Ninh Thư.

Ninh Thư: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play