Edit: Akito

Ninh Thư nghe thấy có tiếng động liền nhìn một lượt xung quanh, không nhìn thấy ai, Hứa Ngọc bắt cá dưới dòng suối nhỏ đã bước lên bờ, trốn ở đằng sau Ninh Thư, trong lòng run sợ nói: “Sư tỷ, có phải có yêu quái gì hay không? Sư tỷ đệ sợ quá a, sư tỷ, tỷ phải bảo vệ đệ đấy.”

“Tuổi còn nhỏ, sao lại mê tín như thế.” Ninh Thư túm Hứa Ngọc trốn sau lưng mình ra, “Đệ là nam tử hán, phải bảo vệ nữ nhân có biết không, trốn sau lưng một nữ nhân như thế một chút cũng không giống đại trượng phu.”

“Ha ha, thú vị.” Một bóng người nhảy từ trên cây xuống, tóc rối bù, nam tử này chỉ tùy tiện dùng một dải lụa màu đen buộc lại tóc, mặc y phục màu đen kim tuyến, quan trọng nhất là mặt hắn lớn lên nam nữ khó phân biệt, đẹp như mộng như ảo, toàn thân lại mang theo tà khí.

Đứng ở nơi đó giống như một đóa hoa Mạn Đà La huyền ảo vậy, tà khí lại xinh đẹp.

Ninh Thư nhìn thấy người này, nhàn nhạt nói: “Sư phụ ta không có ở nhà, ngươi khỏi phải tới.”

Nam tử hơi sửng sốt một lát, ngay sau đó liền nở nụ cười, cười tà mị một hồi, mũi chân chạm mặt nước, từ phía đối diện bay đến trước mặt Ninh Thư, tức khắc Ninh Thư liền ngửi được mùi hương trên người hắn.

“Oa, thật là lợi hại, ngươi cư nhiên bay tới đây.” Hứa Ngọc nhìn nam tử vô cùng sùng bái.

Nam tử nhìn Ninh Thư hỏi: “Ngươi sinh ngày mấy?”

Nhìn đi, chưa hỏi danh xưng đã trực tiếp hỏi ngày sinh, Ninh Thư kéo Hứa Ngọc lui về phía sau một bước, nhàn nhạt nói: “Đây là bí mật, vạn nhất ngươi biết được ngày sinh của ta, muốn giở trò bỉ ổi với ta thì sao?”

Nam tử: …

Ninh Thư kéo Hứa Ngọc nhanh chóng bỏ chạy, quay đầu lại nhìn thoáng qua liền thấy giáo chủ Ma giáo cũng không có đuổi theo, chỉ dùng ánh mắt hứng thú nhìn theo nàng.

Về tới nhà trúc, Ninh Thư liền nói với Hứa Ngọc: “Kẻ đó rất nguy hiểm, sau này phải cẩn thận hắn.”

Ninh Thư tính toán chuẩn bị lương khô cho Hứa Ngọc, nói: “Đệ ở nhà một mình phải cẩn thận một chút, đệ mang độc dược theo trên người, nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì liền sử dụng độc phấn.”

Hứa Ngọc thấy Ninh Thư chỉ bảo mình tỉ mỉ như thế, trong lòng lập tức có loại dự cảm không ổn, kéo tay áo Ninh Thư lo lắng nói: “Sư tỷ thì sao, tỷ muốn đi đâu.”

“Không có việc gì, phỏng chừng gần đây tỷ cũng phải đi ra ngoài một chuyến, đệ ở nhà một mình phải cẩn thận một chút.” Ninh Thư nói.

Cốt truyện giáo chủ Ma giáo tới đây để nhờ thần y trị liệu nội thương cho hắn, lúc ấy nhìn trúng Mộc Yên La, lại biết Mộc Yên La sinh vào ngày âm tháng âm, liền trực tiếp bắt Mộc Yên La đi.

Đoán chừng đợi lát nữa nàng sẽ phải đi với gia hỏa ày.

Chẳng qua lần này sẽ khiến cho tên này ăn không hết gói đem đi.

“Sư tỷ, tỷ đừng đi, ở nhà một mình đệ sợ.” Hứa Ngọc kéo Ninh Thư lại không cho Ninh Thư đi.

“Ơ, mỹ nhân nàng muốn đi đâu, chẳng lẽ bị khuôn mặt xinh đẹp của bản tôn mê hoặc rồi, muốn bỏ trốn với bản tôn?” Ngoài nhà truyền đến giọng nói của giáo chủ, Ninh Thư ra khỏi cửa liền nhìn thấy giáo chủ Ma giáo nhàn nhã ngồi ở trên ghế đá, tư thái quyến rũ, cử chỉ cũng mang theo vẻ xinh đẹp động lòng người, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn là một người nam nhân.

Khuôn mặt xinh đẹp, gian ác mê hoặc lòng người, tà khí lăng nhiên, giáo chủ Ma giáo là người có nhan giá trị cao nhất trong bảy anh em hồ lô.

Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư, lại nhìn lướt qua Hứa Ngọc, “Một thời gian ngắn không gặp hắn cư nhiên thu liền hai đồ đệ.”

Cung Vô Mị lóe người di chuyển đến trước mặt Ninh Thư, ngón tay thon dài trắng như ngọc nâng cằm Ninh Thư, đánh giá trái phải một lát, tà mị nói: “Vẫn là xử nữ, ta còn tưởng rằng nàng là nữ nhân của cái tên núi băng kia đấy, hắn cũng không có chạm vào nàng, thật sự coi nàng là đồ đệ rồi.”

Xem đi, đây là nam nhân chơi gái vô số, nhìn một cái là có thể nhận ra có phải là xử nữ hay không, Ninh Thư lui về phía sau một bước, lãnh đạm nói: “Ngươi đến chậm, người trong cung đã tới nhờ sư phụ vào cung chữa bệnh cho quý nhân rồi.”

“Không sao, có nàng cũng không tính là một chuyến tay không.” Đôi mắt hoa đào của Cung Vô Mị nhìn thẳng Ninh Thư, “Nếu là đồ đệ của núi băng, vậy nàng đã học được gì?”

“Sư tỷ ta căn bản không học được gì cả, sư phụ đem tất cả y thuật đều giao cho ta, ngươi đừng làm khó sư tỷ của ta, để ta xem bệnh cho ta.” Hứa Ngọc đại nghĩa lăng nhiên đứng trước mặt Ninh Thư, “Sư tỷ của 

ta chỉ là một kẻ ngốc, căn bản cái gì cũng không có học được.”

Ninh Thư: …

Sao nàng lại không thích nghe mấy lời này như thế, cho dù là vì muốn bảo vệ nàng.

Ninh Thư túm củ cải nhỏ về phía sau mình, vô cùng làm ra vẻ nói: “Ta không cần bắt mạch, chỉ quan sát khuôn mặt của ngươi, đã biết được ngươi mắc bệnh gì.”

Hứa Ngọc dùng ánh mắt ‘Sư tỷ, đừng làm rộn’ nhìn Ninh Thư, mà Cung Vô Mị thì chớp đôi lông mày xéo dưới tóc mai, tựa hồ rất hứng thú nói: “Đối với mỹ nhân, bản tôn luôn luôn có kiên nhẫn, nàng nói xem bản tôn có bệnh gì.”

Ninh Thư hết sức xem thường nói: “Túng dục quá độ, tẩu hỏa nhập ma, thời điểm mỗi lần vận khí trong cơ thể đều cảm giác có lửa đốt, cần phải giao hợp với nữ tử sinh ngày âm tháng âm, bằng không kinh mạch sẽ bạo liệt, nhưng nữ tử giao hợp với ngươi lại sống không bao lâu.”

Thân thể Cung Vô Mị trì độn, tay vuốt ngọc bội bên hông thoáng dừng lại, buông ngọc bội ra, cười ha hả với Ninh Thư, thần sắc có chút âm đức nói: “Có phải núi băng nói cho nàng biết không, núi băng nói tình hình của bản tôn cho nàng?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, sư phụ không có nói với ta về ngươi, ngươi cho rằng mình là nhân vật lớn nào.” 

Ninh Thư khinh thường, nhìn Cung Vô Mị xinh đẹp như hoa, hỏi: “Giáo chủ Ma giáo đều xinh đẹp như vậy sao?”

Loại thiết lập giáo chủ phải là người xinh đẹp này coi như không tệ.

“A, làm sao nàng biết bản tôn là giáo chủ Ma giáo?” Cung Vô Mị nhướng lông mày ái muội nhìn Ninh Thư, 

“Nữ nhân như nàng quả thực rất thú vị, cùng bản tôn đến Vô Ương cung, ta sẽ cho nàng vui sướng cực hạn.”

Ninh Thư: …

“Sư tỷ.” Hứa Ngọc túm lấy góc áo Ninh Thư, sắc mặt trắng bệch, đương nhiên hiểu được ý định của Cung Vô Mị, có lẽ sư tỷ cũng sẽ có kết cục giống như nương hắn.

Ninh Thư vỗ vỗ lưng Hứa Ngọc, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, tỷ không có việc gì.”

“Nữ nhân nàng muốn đi với bản tôn không? Nàng có thể lựa chọn không đi, vậy tiểu sư đệ này của nàng liền sẽ mất mạng nga, bản tôn chỉ động ngón tay, cái mạng nhỏ của hắn liền không còn.”

Cung Vô Mị đối với việc giết người không hề áp lực, biểu tình trên mặt không chút gợn sóng, hiển nhiên là một kẻ giết người như ma.

Ninh Thư không có bị dọa sợ, “Ta khuyên ngươi không nên làm như vậy, chờ đến khi sư phụ ta trở lại, tuyệt đối sẽ tới tìm ngươi, đắc tội với ai chứ đừng đắc tội với đại phu.”

“Mỹ nhân, nàng thật sự rất thú vị, nàng cũng sinh vào ngày âm tháng âm đi.” Cung Vô Mị vươn đầu lưỡi liếm môi, vô cùng tà mị gợi cảm, khiến trái tim con người ta trật nhịp.

Một người nam nhân lại mị hoặc như vậy cũng là xôn xao cẩu, khiến cho Ninh Thư với tư cách là nữ nhân cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu chiến, thật quá muốn tìm một đám nam nhân luân phiên chơi gia hỏa này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play