Edit: Akito

Ninh Thư quá cạn lời, hiện tại nàng đều đã chà đạp mình thành cái dạng này rồi, cư nhiên còn hấp dẫn giá trị cừu hận của Lý Vũ Phỉ, bây giờ ánh mắt Lý Vũ Phỉ nhìn nàng đặc biệt sắc bén và cảnh giác, mang theo dò xét, giống như muốn nhìn thấu nàng vậy.

Ninh Thư đặt canh nóng ở trên bàn, cười giống như 250*, nói với Tề Sanh và Lý Vũ Phỉ: “Thiếu gia, Vũ Phỉ tiểu thư, canh đến rồi.”

*250: đồ ngốc.

Tề Sanh nói: “Ở đây không cần hầu hạ, ngươi lui xuống đi.”

Lý Vũ Phỉ cũng dịu dàng nói: “Tiểu Hồng, ngươi lui xuống, đợi lát nữa đến phòng của ta, ngươi trang điểm xác thực không đủ đẹp đẽ, tí hồi ta sẽ trang điểm kiểu khác cho ngươi.”

Ninh Thư: …

Ha ha ha, hẳn là Lý Vũ Phỉ muốn biết diện mạo chân thật của nàng đi.

Đôi mắt Tề Sanh sáng rực lên, nói: “Hai người nên thân thiết hơn, để Vũ Phỉ dạy ngươi trang điểm.”

Ninh Thư căn bản không để ý tới hai người này, nếu không cần người hầu hạ, nàng liền lập tức chạy lấy người.

Ninh Thư trở lại phòng, trông thấy Nguyệt Lan đang ăn cơm, đột nhiên Ninh Thư hậu tri hậu giác nghĩ tới một chuyện, kia chính là ám vệ ca ca ăn gì?

Ninh Thư hỏi Nguyệt Lan: “Ám vệ ca ca của ngươi ăn cơm chưa?”

Nguyệt Lan buông đôi đũa, bĩu môi nói với Ninh Thư: “Hắn không phải ca ca của nô tỳ, ám vệ đã ăn rồi, mỗi lần nô tỳ ăn cơm đều làm nhiều hơn một phần, chờ đến khi tiểu thư nhớ tới, ám vệ đã sớm chết đói.”

“Ai da, là tiểu thư không đúng, may mắn có tiểu khả ái Nguyệt Lan nghĩ đến ám vệ, bằng không ám vệ ca ca sẽ thật sự chết đói.” Ninh Thư vỗ vỗ bả vai Nguyệt Lan, nói: “Sau khi tiểu thư không còn nữa, ngươi liền cùng ám vệ ca ca của ngươi giúp đỡ lẫn nhau đi.”

Nguyệt Lan vội vàng nói: “Thế nào tiểu thư sẽ không ở đây, nô tỳ nhất định phải đi theo bên người tiểu thư, nô tỳ sinh là người của tiểu thư, chết cũng là quỷ của tiểu thư.”

“Được rồi, được rồi.” Ninh Thư phất phất tay, “Tiểu thư nhà ngươi biết tâm ý của ngươi.”

Trong ánh mắt Nguyệt Lan lại có bọt nước, “Vô luận tiểu thư đi nơi nào nhất định đều phải mang theo nô tỳ.”

Cảm giác nước mắt của nha đầu này giống như hệ thống cung cấp nước uống, vòi nước vừa mở liền có bão tố nước mắt chảy ào ào.

“Nhất định mang theo ngươi, ngươi yên tâm.” Ninh Thư nói.

“Ngươi là Tiểu Hồng, tiểu thư nhà ta muốn gặp ngươi.” Một nha hoàn đi vào, nhìn thấy mặt Ninh Thư, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, “Nhanh lên, tiểu thư nhà ta muốn gặp ngươi, nhanh đi, hơn nữa thiếu gia Tề Sanh cũng đang chờ, ngươi tốt nhất nhanh lên, đừng để các chủ tử chờ lâu.”

Xem ra Lý Vũ Phỉ muốn rửa sạch khuôn mặt của nàng.

“Nhanh lên, còn lề mề cái gì nữa?” Tiểu nha hoàn tức giận nói với Ninh Thư.

Ninh Thư bĩu môi, đi theo nha hoàn đến sân Lý Vũ Phỉ, xem xét trong phòng, hoa rau cải và đồ trang trí màu xanh lục đều đã bị ném đi, hiện tại tất cả đều là một ít trang sức quý báu lại thanh nhã, cùng phong cách tục tằng nàng trang trí lúc trước hoàn toàn không giống nhau.

Tề Sanh ngồi ở trong đại sảnh, nhìn thấy Ninh Thư tới, vội vàng nói với Ninh Thư: “Hình tượng này của ngươi xác thực nên thay đổi một chút.”

Lý Vũ Phỉ cũng nói: “Ngươi đi tắm rửa một cái trước đi.” Vốn Lý Vũ Phỉ định nói tẩy sạch mùi lạ trên người ngươi đi, nhưng có Tề Sanh ở bên cạnh, đương nhiên không thể nói như thế.

Ninh Thư căn bản không nghĩ muốn bại lộ khuôn mặt của mình, nàng cũng không muốn bị Lý Vũ Phỉ hủy dung, dao găm cạo ở trên mặt rất đau đấy.

Nữ nhân khi đã đố kị thật đáng sợ.

“Nước ấm đã chuẩn bị rồi, ngươi đi tắm đi, sau khi tắm xong ta sẽ dạy ngươi trang điểm là như thế nào.”

Lý Vũ Phỉ nhìn thấy Ninh Thư không động đậy, lại nói một câu.

Ninh Thư ‘phù phù’ ngồi xuống đất, làm Tề Sanh và Lý Vũ Phỉ hoảng sợ, Lý Vũ Phỉ vội vàng nói: “Ngươi làm gì vậy Tiểu Hồng?”

“Mau đứng lên, mặt đất rất lạnh.” Tề Sanh nói, “Ngươi có chuyện gì cứ nói, chúng ta đều có thể thay ngươi làm chủ.”

Ninh Thư khóc sướt mướt nói: “Cầu Vũ Phỉ tiểu thư đừng bắt nô tỳ tháo trang sức, bằng không nô tỳ thật sự không có cách nào gặp người.”

“Vì sao?” Lý Vũ Phỉ kinh ngạc hỏi.

“Thật sự nô tỳ lớn lên rất xấu, nửa mặt bên phải đều là một khối bớt màu đen, cho nên trên mặt nô tỳ mới bôi phấn dầy như vậy, cũng vì muốn che dấu cái bớt trên mặt.” Ninh Thư vừa nói, vừa dùng tay áo lau phấn trên mặt mình, sau đó làn da ngăm đen lộ ra dưới lớp phấn.

Quả thực rất đen, nhìn rất ghê tởm.

Trong lúc tức thời Tề Sanh trợn mắt há hốc mồm, hỏi: “Ngươi sao có thể có bớt, cái bớt này của ngươi là giả đi, giả đi, giả đi?”

Ninh Thư trông thấy bộ dạng Tề Sanh tiêu tan ảo ảnh muốn nôn mửa, trong lòng khinh miệt xì một tiếng.

Tề Sanh đập quạt xếp lên mặt bàn, sau đó lại siết chặt trong lòng bàn tay, gân xanh trên mu bàn tay cũng hiện lên, trong nháy mắt bộ mặt dữ tợn, xoay đầu lại nói với Lý Vũ Phỉ: “Huynh còn có việc, huynh đi trước, hai người tiếp tục.”

Sau đó cũng không ngoảnh đầu lại rời đi.

Lý Vũ Phỉ nhìn nửa bên mặt đen thui của Ninh Thư, cười càng thêm dịu dàng, nói: “Nếu ngươi đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa, ngươi đi đi.”

Sau đó Ninh Thư liền xoay người rời đi, kết quả trên đường quay về lại gặp Tề Sanh sắc mặt xanh mét, Tề Sanh cau mày nhìn Ninh Thư, hỏi: “Ngươi thật sự không phải Mộc Yên La.”

Ninh Thư chớp đôi mắt gấu trúc, nói: “Thiếu gia, nô tỳ khi nào nói qua mình là Mộc Yên La, nô tỳ vẫn luôn nhấn mạnh nô tỳ là Tiểu Hồng, tiểu trong nhỏ bé, hồng trong màu hồng, không phải Mộc Yên La gì đó.”

“Là thiếu gia cứ một mực nói nô tỳ là Mộc Yên La gì đó, mỗi lần nô tỳ đều phủ nhận.” Ninh Thư dùng sức dẫm lên chân Tề Sanh.

“Đinh, giá trị ngược +10, trước mắt giá trị ngược là 20.” Thanh âm của 2333 có chút điên cuồng, “Vì cái gì giá trị ngược ít như thế, Ninh Thư ~~~~”

Mẹ nó tôi làm sao biết được, người thâm trầm như này muốn dễ dàng ngược mới là lạ.

“Vậy nha đầu bên người người là như thế nào, nha đầu bên cạnh ngươi là người bị truy nã.” Tề Sanh vẫn đang hấp hối giãy dụa lần cuối.

Ninh Thư dùng nửa bên mặt ngăm đen đối diện Tề Sanh, không thể tin nói: “Nha hoàn kia là tội phạm truy nã? Chuyện này nô tỳ cũng không biết, kỳ thật…” Ninh Thư có hơi ngượng ngùng cúi đầu, nói: “Nô tỳ gặp được nha hoàn đó ở trên đường, lúc ấy nàng ấy nằm giữa đường, ta và cha ta cứu nàng, sau khi cha ta qua đời, nô tỳ liền để nàng gọi nô tỳ là tiểu thư, cha của nô tỳ cũng không phải quan lớn gì, hoàn toàn vì một chút tâm tư hư vinh, mới bảo nàng ấy kêu ta là tiểu thư.”

“Thiếu gia…”

“Được rồi, ngươi đừng nói nữa.” Tề Sanh bụm mặt, chà xát hai cái, “Vì sao ngươi muốn lừa gạt ta.”

Vì sao ngươi muốn lừa gạt ta?! Ninh Thư nghe thấy câu nói này thiếu chút nữa liền phun ra, phun vào khuôn mặt Tề Sanh, Ninh Thư mở to đôi mắt cận thị, khiếp sợ hỏi: “Nô tỳ lúc nào lừa gạt người, nô tỳ chưa bao giờ lừa gạt người.”

Da mặt Tề Sanh run rẩy, lớn tiếng rít gào nói: “Cái tên Tiểu Hồng này vừa nghe chính là dùng tên giả, ta cho rằng người là Mộc Yên La.”

“Tiểu Hồng thì làm sao, nô tỳ còn có một ca ca tên Tiểu Minh, nô tỳ tên Tiểu Hồng.” Ninh Thư kiên định gật đầu.

Còn ai nhớ bạn học Tiểu Minh không ^^.

Tề Sanh ôm ngực, “Ngươi cút cho ta, ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi cư nhiên dám gạt ta.”

Ninh Thư quay người bỏ chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play