Ninh Thư bóp chặt nắm đấm, không thể xúc động như lần trước được.
Gia thế bối cảnh của ba thằng Ẩu Hạo Hiên, Mục Dạ Diệu, Mẫn Hạo Sơ quá vững chắc, nếu đồng quy vu tận như lúc trước, nhiệm vụ sẽ lại thất bại mất.
Nhưng mà nhiệm vụ này lại liên quan tới chuyện cô có được tiến vào không gian pháp tắc hay không đấy.
Cmn chứ, vì sao lại cứ phải làm cái nhiệm vụ này cơ chứ.
Một đứa nhỏ không quyền không thế, không cha không mẹ, còn đèo bòng thêm một cậu em trai ngốc nghếch, muốn đấu thắng Ẩu Hạo Hiên của tập đoàn lớn, con nhà nòi của quân sự chính trị Mục Dạ Diệu, thêm cả con trai của gia đình Vua thực phẩm Mẫn Hạo Sơ.
Chúng nó chỉ cần dùng đầu ngón tay cũng có thể di chết được cô rồi, không, chỉ cần một chữ thôi là cũng có thể đè chết cô rồi.
“Còn ở đấy thất thần cái gì, nhanh chạy tới đây liếm giày cho tao, còn không thì cứ nghĩ tới thùng nước phân đi.” Ẩu Hạo Hiên hất cằm nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư đi về phía Ẩu Hạo Hiên, trên mặt Ẩu Hạo Hiên nở nụ cười trào phúng.
Đây là thời đại không có lòng thương cảm.
Dịch Hiểu Đông sụt sịt mũi, tóc của thằng bé bị người túm lấy, đầu bị kéo ngược về đằng sau, miệng như trẻ con gọi chị.
Nhìn Dịch Hiểu Đông một lần nữa, Ninh Thư cảm thấy lòng dạ rối bời, đau lòng tới mức muốn khóc.
Ninh Thư nhìn Ẩu Hạo Hiên, nhanh tay túm lấy cổ áo hắn, “Bà đánh chết mười tám đại tổ tông nhà mày.”
Ẩu Hạo Hiên sửng sốt, mọi người xung quanh ngây ngẩn cả người.
“Mày…….” Ẩu Hạo Hiên giận tím mặt, nhưng lời chưa nói xong, đã bị Ninh Thư quăng ra ngoài.
Cơ bắp bị Ninh Thư dùng quá sức, nên co rút đau đớn không thôi.
Ẩu Hạo Hiên bị ném về phía Mẫn Hạo Sơ và Mục Dạ Diệu.
Mục Dạ Diệu sinh ra trong gia đình quân nhân, nên thân thủ không yếu, túm được Ẩu Hạo Hiên, mới giúp cho Ẩu Hạo Hiên không bị mất mặt trước bao người.
Mà Ninh Thư lôi kéo Dịch Hiểu Đông chạy trốn.
“Ngăn chúng nó lại cho tao.” Ẩu Hạo Hiên nghiến răng nghiến lợi gào lên.
Người xung quanh sôi nổi chặn Ninh Thư lại, Ninh Thư siết chặt nắm đấm, đứa nào dám cản, cô lập tức bem cho đứa đấy mấy phát.
Đã đi qua bao nhiêu thế giới, cô thừa sức đối phó với đám tiểu thư thiếu gia này.
Ninh Thư kéo tay Dịch Hiểu Đông ra khỏi đám học sinh đang vây quanh, cuối cùng bị Mục Dạ Diệu chặn lại.
Ninh Thư che chắn bảo vệ Dịch Hiểu Đông cao hơn mình một cái đầu ở sau lưng, cảnh giác nhìn Mục Dạ Diệu.
Mục Dạ Diệu bẻ cổ, cổ phát ra tiếng răng rắc, nhìn thẳng Ninh Thư: “Không ngờ mày còn có thân thủ như vậy, rồi sao, giờ còn dám phản kháng à.”
“Đánh nó tới gần chết mới thôi.” Ẩu Hạo Hiên nghiến răng nghiến lợi, thế mà lại bị một đứa con gái chẳng khác gì chuột cống dơ dáy bẩn thỉu quẳng ra ngoài.
Làm sao hắn còn mặt mũi chơi đùa ở cái trường này được nữa.
“Thú vụ, thú vị,.............”Mẫn Hạo Sơ vỗ tay, động tác của hắn rất là phong lưu tiêu sái.
“Mẫn Hạo Sơ, mày còn ở đấy thấy vui khi người khác gặp họa?” Ẩu Hạo Hiên xanh mặt nói.
Mẫn Hạo Sơ tủm tỉm cười nói, “Đừng nóng giận, thú cưng không nghe lời, thì chỉ cần dạy dỗ vài lần là được, giờ mày không thấy thú vị hơn à, còn dám phản kháng lại, gan cũng to đấy.”
“Thú cưng ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng thì có gì hay chứ.” Mẫn Hạo Sơ híp mắt hoa đào, ánh mắt quét qua quét lại trên mặt Ninh Thư không biết bao nhiêu lần.
Mục Dạ Diệu cười cười nhìn Ninh Thư, “Có chút bản lĩnh đấy, tới so chiêu với tao nào.”
Cách đánh của Mục Dạ Diệu là kiểu võ tự vệ, nhắm vào chỗ yếu hại của đối phương như đầu, cổ, bụng.
Hoặc vặn gãy cánh tay hay đùi gì đó.
Mà độ hung tàn của Mục Dạ Diệu cao hơn hai tên kia nhiều.
Đã có mấy mạng người mất trên tay Mục Dạ Diệu.
Ninh Thư giằng co với Mục Dạ Diệu, linh khí trong thế giới này quá ít, Ninh Thư chỉ có thể hấp thụ hỏa năng.
Trước mặt bàn dân thiên hạ, Ninh Thư cũng không dám làm càn mà tu luyện.
“Chị ơi.” Dịch Hiểu Đông kéo góc áo Ninh Thư.
Gương mặt thể hiện rõ sự sợ hãi, cộng thêm vẻ mê mang, hiển nhiên là không hiểu vì sao những người này lại đối xử với thằng bé như vậy.
Ninh Thư quay đầu trấn an nói: “Em trai, đừng sợ.”
Ninh Thư giật giật tay, “Được lắm, chúng mày có khóc cũng đừng đổ lỗi cho tao.”
Ninh Thư kéo tay Dịch Hiểu Đông, chạy về phía Mục Dạ Diệu.
Mục Dạ Diệu cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo tia tàn nhẫn, siết chặt nắm đấm, vận sức chờ ra chiêu.
Ninh Thư buông tay Dịch Hiểu Đông ra, sau đó bám tay lên tay cánh tay của Dịch Hiểu Đông, cả người bay lên không trung, dồn trọng lượng về một chân đá về phía Mục Dạ Diệu.
Mục Dạ Diệu dùng cánh tay chắn chân của Ninh Thư, nhưng vẫn bị lực của Ninh Thư làm ngã ngửa xuống đất, cánh tay bị đá tê rần.
Sắc mặt Mục Dạ Diệu khó coi tới cực điểm, hắn rất tin tưởng vào thân thủ của mình.
Ấy mà lại không nghĩ tới chuyện bị một con nhóc nhặt rác đánh ngã.
Ninh Thư không dây dưa lề mề, kéo tay Dịch Hiểu Đông chạy đi.
Chạy ra khỏi trường học, Ninh Thư chạy thẳng về nhà.
Người ủy thác Dịch Hiểu Đồng và em trai ở tại xóm nghèo, lại còn xóm nghèo bên cạnh bãi rác.
Ngôi nhà cũ nát, nóc nhà còn thủng lỗ chỗ thiếu mái ngói.
Không ngờ được rằng ngay tại trong đô thị sầm uất giàu có lại vẫn còn chỗ nghèo túng khổ sở như vậy.
Có người giàu ắt sẽ có kẻ nghèo.
Ninh Thư dắt Dịch Hiểu Đông đi vào trong nhà, trong nhà bừa bộn, có rất nhiều rác rưởi xếp trong đấy, tất cả đồng này đều là rác có thể bán kiếm tiền được.
Cả nhà chỉ có một chiếc giường để hai chị em Dịch Hiểu Đồng và Dịch Hiểu Đông ngủ.
Tình hình của hai chị em này còn tệ hơn rất nhiều so với suy nghĩ của Ninh Thư.
“Huhu, chị ơi,..........” Dịch Hiểu Đông ngồi dưới đất khóc òa lên, nước mắt nước mũi tèm nhem.
Ninh Thư ngồi xổm nhẹ nhàng ôm lấy vỗ lưng Dịch Hiểu Đông, “Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.”
“Chị còn phải mở cho Hiểu Đông một phòng triển lãm cực lớn nữa mà.”
Ninh Thư tìm giấy vụn lau nước mắt nước mũi trên mặt Dịch Hiểu Đông.
“Thật ạ?” Dịch Hiểu Đông nhìn Ninh Thư, Ninh Thư gật đầu, “Thật đấy, cho nên, có chị ở đây, Hiểu Đông không cần phải sợ nữa.”
Ninh Thư chuẩn bị đi làm cơm, bên ngoài nhà có một nhà bếp lộ thiên, dùng gạch xếp thành bếp, trên bếp đặt một cái nồi.
Ninh Thư tìm trong nhà được một ít gạo, và một ít cải xanh sắp hỏng.
Đun gạo cùng lá cải, cuối cùng đổ ít dầu mè và muối vào nồi, ăn cũng tạm được.
Ninh Thư để Dịch Hiểu Đông ăn nhiều hơn một chút, còn mình ăn ít đi.
Trí tuệ của Dịch Hiểu Đông chỉ bằng một đứa trẻ năm sáu tuổi, cách tư duy suy nghĩ cũng chỉ dừng lại ở mức một cậu nhóc.
Không có nhân sinh quan, cũng như thế giới quan.
Nhưng bạo lực học đường và những lời chửi bới đay nghiến của bạn học xung quanh, đủ để tạo nên bóng ma tâm lý trong lòng Dịch Hiểu Đông, làm ảnh hưởng cũng như thương tổn tới tâm lý của thằng bé.
Cứ vậy mà rời khỏi trường học cho bọn nhà giàu kia cũng được, chỗ đó không phải là nơi để cho Dịch Hiểu Đồng ôn hòa và Dịch Hiểu Đông phát triển.
Trình tự, giai cấp bất đồng.
Cộng với chuyện, hôm nay cô ra tay đánh nhau với bọn Ẩu Hạo Hiên, Sơ Hạo Mẫn và Mục Dạ Diệu, thảo nào cô cũng sẽ bị buộc thôi học
Dịch Hiểu Đôngi vì sợ hãi quá độ, nên tới tối sốt cao.
Ninh Thư ở bên cạnh tu luyện, thấy Dịch Hiểu Đông khó chịu kêu hừ hừ, sờ lên trán Dịch Hiểu Đông, nóng như lửa đốt, sốt hừng hực.
Lúc sau nóng tới nỗi mê sảng, miệng vẫn một mực gọi chị ơi, chị ơi,...........
Ninh Thư nhanh tay nhanh chân đổi lấy thuốc trong hệ thống, may mà lúc trước cô đã chuẩn bị đầy đủ.
Nghiền nát viên thuốc, hòa lẫn với nước, đút cho Dịch Hiểu Đông uống.
Sau đó, Ninh Thư tìm miếng gừng, giã dập xoa lên huyệt vị của Dịch Hiểu Đông.
Dịch Hiểu Đông sợ tới kinh hồn bạt vía, Ninh Thư đành phải ở cạnh dỗ dành thằng bé.
Đừng nhìn Dịch Hiểu Đông cao hơn cô tận một cái đầu mà nghĩ thằng bé đã lớn, bên trong chỉ là một cậu nhóc mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT