Sau khi chấm dứt, Bạch Hàn Mặc ôm lấy Đinh Ngưng Điệp, vùi đầu vào cổ cô ta, ngửi mùi hương dễ chịu trên người cô ta.
Một buổi tối càng ăn càng nghiện.
Sau đó, mỗi lần Đinh Ngưng Điệp tắm xong đều thoa kem dưỡng thể.
Cô ta phát hiện kem dưỡng thể này quá tuyệt vời, không chỉ có mỗi hương thơm dễ ngửi, có đôi khi cô ta tự mình ngồi xổm xuống, rồi đứng lên, còn có thể ngửi thấy một hương vị nhàn nhạt rất dễ chịu, không biết phải miêu tả ra sao.
Hương thơm lan tỏa, nhàn nhạt, dễ chịu, không từ ngữ nào có thể diễn tả hết được.
Đinh Ngưng Điệp đến trung tâm mua sắm ngửi thử rất nhiều loại nước hoa nhưng không tìm được loại nước hoa mang mùi vị đó.
Đã vậy lại còn có thể dưỡng da, dùng một thời gian, da dẻ y hệt như tơ lụa thượng phẩm, tinh xảo không thôi, giúp trắng hồng rạng rỡ, trông trẻ ra rất nhiều.
Mỗi lần mây mưa, Bạch Hàn Mặc đều ôm cô ta gặm cắn, lăn lộn đến mức cô ta chịu không nổi.
Sau khi xong xuôi còn ôm cô ta rơi vào giấc ngủ, đối xử với cô ta càng ngày càng tốt, ánh mắt càng ngày càng dịu dàng.
Dung tích kem dưỡng thể vốn đã ít, còn phải thoa hết tất cả các ngóc ngách toàn thân thể, rất nhanh hết.
Đinh Ngưng Điệp thật sự yêu thích thứ này, những hãng mỹ phẩm khác Đinh Ngưng Điệp đều không vừa ý, cô ta chỉ ưng loại này.
Bạch Hàn Mặc cũng thích.
Đinh Ngưng Điệp chỉ có thể mặt dày tìm Liên Mẫn, hỏi cô ấy mua thứ này ở đâu.
Liên Mẫn:……
Chẳng lẽ đây là nhắc khéo cô nên tặng lễ tiếp hả?
Liên Mẫn tìm tới Ninh Thư, lại đặt Ninh Thư làm kem dưỡng thể.
Ninh Thư:……
Dùng thật à?
Ninh Thư gật đầu tỏ vẻ sẽ tự mình điều chế tiếp.
“Cô với mấy ông anh nói chuyện đất đai sao rồi?” Ninh Thư hỏi.
Nói đến chuyện này, sắc mặt Liên Mẫn không tốt lắm: “Anh tôi cảm thấy việc này có thể theo được, tôi nói gì cũng không chịu nghe, còn vứt cho tôi một cái thẻ, bảo tôi rảnh quá thì đi mua sắm đi, đừng quấy rầy bọn họ.”
“Nhìn tôi giống kẻ thiếu tiền đến thế à?” Liên Mẫn hỏi Ninh Thư.
“Không giống, tiền lãi cô có được từ chỗ tôi đã đủ cho cô sống sung sướng cả đời rồi.” Ninh Thư đáp.
“Không biết có phải do cô hù dọa nên khiến tôi sợ hãi, rồi thành ám ảnh tâm lý hay không, khi tôi đi xem thử miếng đất kia, đúng thật là càng xem càng không ổn.” Liên Mẫn bất đắc dĩ nói.
Ninh Thư hỏi: “Không tìm ông nội cô hả?”
“Ông tôi giờ đang đi du lịch vòng quanh thế giới, mất liên lạc rồi.” Liên Mẫn cạn lời: “Giờ tôi thấy hốt quá.”
“Lo lắng làm gì, vẫn còn cách khác mà.” Ninh Thư cười tủm tỉm nói.
“Cô hố tôi nhiều lần rồi, tôi không tin cô nữa đâu.” Liên Mẫn nói thẳng.
Haha, xấu hổ quá nhỉ, trong lòng Liên Mẫn nhân phẩm của cô có lẽ là âm vô cực rồi.
“Cô nói xem, có biện pháp nào?” Tuy nói mồm là thế nhưng Liên Mẫn vẫn hỏi.
Quá đắt, lấy chừng ấy tiền để mua đất, vậy tài chính của công ty bị gián đoạn thì phải làm sao?
Hơn nữa mua mảnh đất này rồi, khi nào sinh được lời còn khó nói lắm.
Quan trọng nhất chính là trong lòng Liên Mẫn thấy không thoải mái.
“Lén để lộ giá cả đấu thầu mảnh đất của nhà cô cho Bạch Hàn Mặc là được, nếu Bạch Hàn Mặc thật sự muốn bắt lấy miếng đất này, chắc chắn sẽ ra giá cao hơn giá đấu thầu của mấy ông anh nhà cô.” Ninh Thư mưu mô nói.
“Đã vậy còn phải đẩy giá cả lên cực cao.”
Trong đại hội đấu thầu, các công ty bí mật gửi giá cả, cuối cùng ai ra giá cao nhất thì nhận được thầu.
Bởi vì không biết giá cả do đối thủ cạnh tranh đưa ra, những công ty tham gia đấu giá đều sẽ nâng mức giá lên, miễn cho vồ hụt thì toang.
Liên Mẫn liếc Ninh Thư: “Anh tôi mà biết sẽ phát khùng cho xem.”
“Sao biết được chứ, tuy rằng tôi chưa từng tiếp xúc với anh của cô, nhưng tôi cảm thấy anh cô nhất định là một đứa bé kiên cường, dù đả kích kiểu gì cũng chịu đựng được.” Ninh Thư không có thành ý nói.
Ninh Thư đưa ra biện pháp này, không biết Liên Mẫn có dùng hay không.
Đây là biện pháp dùng ổn thỏa nhất, khó nhận ra ý đồ nhất.
“Lo làm sản phẩm cho tốt đi, coi bộ em gái cô rất thích đồ do cô làm ra đó.” Liên Mẫn xua tay nói với Ninh Thư: “Nhưng đừng lén làm gì mờ ám đó.”
Ninh Thư nhún vai: “Tôi sẽ không phá hỏng tiền đồ của chính mình, Đinh Ngưng Điệp không đáng để tôi phải làm như vậy.”
Liên Mẫn gật đầu: “Tôi đang có vốn đầu tư chỗ cô, ngàn vạn lần đừng đâm đầu tìm đường chết.”
Liên Mẫn mang tâm sự nặng nề rời khỏi, Ninh Thư dựa theo bản điều chế cũ bắt đầu làm kem dưỡng thể cho Đinh Ngưng Điệp.
Lần này phải làm dư ra nhiều nhiều một chút, đủ để Đinh Ngưng Điệp trét lên người như trét tường xi măng, hiệu quả khi dùng cũng phải như cũ.
Làm xong lại giao cho Liên Mẫn gửi đi.
Đinh Ngưng Điệp nhìn tiểu thư nhà họ Liên giống như anh trai shipper chuyển đồ cho mình, cảm thấy rất vi diệu.
Lúc trước mắt của đám tiểu thư nhà giàu này như treo trên đỉnh đầu, trong buổi yến tiệc toàn thân sáng rỡ chói mắt nhiều người, giờ lại lút cút luồn cúi chạy đến tặng đồ cho cô ta.
Hạnh phúc là đây, cơm áo là đây, chỉ nay mai thôi……..!
Đinh Ngưng Điệp thấy lần này có nhiều kem dưỡng thể như vậy, cực kỳ vui mừng.
Vội vàng nói muốn gửi tiền cho Liên Mẫn, Liên Mẫn có chỗ nào giống như người thiếu tiền à, tình huống này, lấy tiền ra trả lại có khác nào làm nhục người ta.
Liên Mẫn kiên quyết từ chối nhận tiền của Đinh Ngưng Điệp, hòa nhã nói nếu Đinh Ngưng Điệp thấy dùng tốt thì giúp quảng bá một chút là được.
Đinh Ngưng Điệp tuy không biết thứ này tốn bao nhiêu tiền, nhưng hiệu quả tốt tới như vậy, chắc chắn không hề rẻ.
Giờ cô ta đã trở thành người phải khiến kẻ khác phải bỏ một số tiền lớn đến hối lộ.
Là con người thì ai cũng sẽ có lòng hư vinh, lúc này Đinh Ngưng Điệp cảm thấy rất hạnh phúc, như đang đứng trên đỉnh núi nhìn ngắm hết thảy vạn vật.
Là tình yêu đã cho cô ta những thứ này đó.
Liên Mẫn rời khỏi biệt thự lập tức chạy tới chỗ Ninh Thư xả giận, chê bai đứa em gái rơi rớt của cô là đồ thiển cận.
Ninh Thư cảm thấy Đinh Ngưng Điệp thế là quá ổn rồi, có thể kiềm chế được hành vi của bản thân, tuy rằng có lòng hư vinh thật đấy, nhưng không vì bất chợt giàu lên mà cư xử không phải phép.
Đoán chừng là muốn tạo hình tượng thoát tục không dính khói lửa nhân gian ở trước mặt Bạch Hàn Mặc.
Ninh Thư vừa nghe Liên Mẫn oán giận trào phúng, vừa bận rộn chuyện trong tay.
Công ty của Bạch Hàn Mặc quá ghê gớm, cổ phiếu cô thu mua đến tay còn chưa được 1% nữa.
Nhưng tiền trong tay đã bay đi ít nhiều rồi.
Dối trá!
Nói thật, sự tồn tại của nhà họ Bạch gây cản trở phát triển của nền kinh tế thị trường, bởi vì trong tay nhà họ Bạch nắm giữ rất nhiều tài nguyên.
Rất nhiều công ty chưa kịp phát triển đã chết non, một phần vì không kịp thích ứng với thị trường, một phần vì sản nghiệp kiểu mới bị đoạt mất.
Dù sao cũng không phải một nền kinh tế cạnh tranh bình thường.
Chỉ cần dậm chân một cái khiến cả nền kinh tế rung chuyển, có khác gì hành vi của đám tổ chức khủng bố đâu.
Cuộc sống của người dân bình thường nằm trong tay đám người tư bản này, thậm chí đám người này có thể điều khiển huy động, hay ghê gớm hơn là có thể khống chế cả một chế độ của một quốc gia.
Ninh Thư bất đắc dĩ thở dài.
Các nhà bắt tay nhau đạp đổ nhà họ Bạch mới có thể giải quyết mấy vấn đề này một cách hoàn mỹ.
Liên Mẫn phát tiết một hồi, thở hắt ra một hơi mới bỏ đi.
Ninh Thư:……
Cớ gì cứ tìm tới cô mà phát tiết ra vậy chứ?
Với lượng lớn kem dưỡng thể Liên Mẫn đưa tới, gần như ngày nào Đinh Ngưng Điệp tắm xong cũng thoa kem lên người.
Với thứ này, Bạch Hàn Mặc luôn thích ôm cô ta cắn gặm.
Sung sướng thôi rồi.
Rất nhanh, buổi đấu giá hạng mục đấu thầu sắp bắt đầu.
Ninh Thư đến hiện trường xem thử.
Rất nhiều người đã tới từ lâu.
Tại sao mảnh đất này lại có sức hấp dẫn tới vậy, ngay cả tới Ninh Thư cũng không hiểu nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT