Dịch: Kemkensi

Biên: Lạc Đinh Đang


Chắc chắn phải xảy ra chuyện trọng đại gì rồi thì mới khiến Đinh Diên hoảng loạn như vậy.

Sau này bà ta thật sự không còn tiền mua đồ nữa?

Vậy bà ta trở thành Đinh phu nhân còn có nghĩa lý gì?

“Ông phải nói cho tôi nghe rõ ràng đầu cua tai nheo mọi chuyện thế nào, rồi tôi mới biết đường khuyên nhủ Ngưng Điệp chứ.”

Quý Lộ nhỏ giọng hỏi.

Đinh Diên liếc mắt dò xét bà ta một cái, hiện giờ chỉ còn mỗi mình Đinh Ngưng Điệp mới có thể giúp công ty.

Nhà họ Đinh đào đâu ra số tiền lớn như vậy để mua lại công ty của mình chứ.

Đinh Diên cay cú, giờ còn phải tự lấy tiền túi để mua lại công ty của mình.

Quý Lộ nghe xong thấy chuyện quá mức nghiêm trọng, đã vậy còn liên quan trực tiếp đến cuộc sống sau này của bà ta, nếu giờ làm không khéo thì tương lai phải sống khổ sở.

Đinh Diên suy tư, quyết định chi tiền túi ra mua lại công ty, cạnh tranh với công ty Ginnis nước M.

Đinh Diên kiểm kê tất cả gia sản của mình, được một khoản không nhỏ, những năm qua công ty cũng kiếm được kha khá lợi nhuận.

Chừng này tiền chắc đã đủ rồi.

Đinh Diên xuống lầu, người được cử đi theo dõi mẹ Đinh đã quay trở lại, báo cáo với Đinh Diên: “Phu nhân đã gặp một đoàn người nước ngoài ở khách sạn.”

Người nước ngoài, chắc chắn là người của công ty Ginnis.

Chắc chắn là gặp mặt trao đổi chuyện mua bán công ty, người đàn bà xấu xa này thật sự muốn bán công ty đi.

“Sau đó đám người nước ngoài đi đến chỗ nào?” Đinh Diên hỏi.

“Sau đó họ tới công ty, hình như là đi khảo sát.”

Đinh Diên nghe xong, lập tức đập tay cái rầm lên mặt bàn.

Cmn chứ, lấy tiền của mình để đi mua lại công ty của chính mình.

Thật là cảm giác.

Đinh Diên sốt sắng, tuyệt đối không thể để công ty Ginnis giành trước.

Đinh Diên gọi điện cho mẹ Đinh, hỏi bà công ty Ginnis ra giá bao nhiêu.

“6 tỷ.” Mẹ Đinh nói.

“Bao nhiêu???” Đinh Diên khiếp sợ, không tin nổi, một mặt là vì công ty nhà mình đáng giá tới tận 6 tỷ, rất đáng kiêu ngạo.

Mặt khác, đó là ông ta đào đâu ra 6 tỷ.

Thiếu phân nửa, chẳng lẽ một nửa khoản tiền còn lại phải duỗi tay xin xỏ thằng ranh Bạch Hàn Mặc?

Nhưng số tiền lớn như vậy Bạch Hàn Mặc có thể cho lão không mảy may suy tính gì sao? Đinh Diên sầu đến bạc tóc.

“Điện thoại của ba?” Ninh Thư ngồi trên sô pha, hỏi mẹ Đinh.

Mẹ Đinh gật đầu: “Hỏi mẹ bán công ty được bao nhiêu tiền?”

Ninh Thư uống nước, không nói gì.

6 tỷ, khẳng định Đinh Diên gom không đủ, mà không có đủ như thế chắc chắn sẽ đi tìm Bạch Hàn Mặc.

Bạch Hàn Mặc có chịu chi chừng đó tiền ra hay không thì khó mà nói chắc được.

Đặt trường hợp nếu Bạch Hàn Mặc đồng ý vung ra cục tiền lớn đến thế, vậy tài chính phía sau sẽ trống một khoảng lớn.

“Chuyện kinh doanh của con thế nào rồi?” Mẹ Đinh hỏi.

Ninh Thư cười tủm tỉm đáp: “Mẹ không biết chuyện làm ăn của con gái mẹ giờ tốt tới mức nào đâu, người ta xếp hàng dài chờ thành phẩm của con kìa.”

“Con gái của mẹ giỏi quá!” Mẹ Đinh đùa một câu.

“Người con tìm có đáng tin không?”

Mẹ Đinh hỏi.

“Chỉ là diễn một vở kịch thôi, không vấn đề gì.” Ninh Thư nói, chờ ký được hợp đồng là xong.

Còn những người nước ngoài kia, không thành vấn đề.

Ninh Thư đứng lên: “Con về ninh thuốc đây.”

Thuốc cao này mới là phương tiện sinh tồn của cô.

Lợi nhuận của thuốc cao cực lớn, đặc biệt là do phương pháp làm phức tạp, số lượng sản phẩm tương đối ít, lại thuần tự nhiên.

Rất nhiều đơn đặt hàng còn đang xếp hàng chờ.

Ninh Thư trở về ninh thuốc, bình tĩnh theo dõi xem mọi chuyện phát triển thế nào.

Sau đó mẹ Đinh thả ra tin tức, công ty Ginnis rất hài lòng, đòi ký hợp đồng ngay.

Đinh Diên gấp đến độ dù bị nhiệt miệng tùm lum nhưng vẫn luôn miệng thúc giục Quý Lộ kêu Đinh Ngưng Điệp nghĩ cách.

Đinh Ngưng Điệp còn đang lưỡng lự dằn lòng tự hỏi có nên mở lời hay không, một khi mở miệng đòi tiền, thì hình tượng của cô ta trong lòng Bạch Hàn sẽ biến tướng đi rất nhiều.

Dù phải xin tiền, cũng không nên do cô ta mở miệng đòi.

Đinh Ngưng Điệp rất rối rắm, quan hệ giữa nam và nữ, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió đông.

Nếu mở miệng xin tiền sẽ khiến cô ta rơi vào thế yếu.

Không thể để tiền bạc vấy bẩn tình cảm của hai người họ được.

Phải dùng tình cảm trói chặt Bạch Hàn Mặc, chỉ cần Bạch Hàn Mặc còn yêu cô ta, thì có thứ gì mà không thu được đến tay chứ?

Cho nên dù Đinh Diên gấp đến sắp phát điên rồi, nhưng Đinh Ngưng Điệp vẫn hạ quyết tâm không mở miệng.

Vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng lại âm thầm nói chuyện với mẹ của mình, để Quý Lộ mở lời với Bạch Hàn Mặc.

Để mẹ cô ta vô tình hữu ý mở lời sẽ tốt hơn nhiều so với chuyện để bản thân cô ta tự mình mở miệng.

Dù sao cũng không thể phá hủy hình tượng được.

Bởi chỉ cần là người của nhà họ Đinh nói, sẽ không có quan hệ gì tới cô cả.

Quý Lộ được con gái nhắc nhở, lẻ loi một mình tới biệt thự nơi Bạch Hàn Mặc và Đinh Ngưng Điệp đang sống.

Quý Lộ vừa thấy Đinh Ngưng Điệp lập tức khóc thành tiếng, nức nở nghẹn ngào.

Dù gì Quý Lộ cũng từng là minh tinh, tuy kỹ thuật diễn không mấy tinh tế, nhưng giả khóc trông thật hơn người bình thường nhiều.

Khóc cực kỳ thảm thiết, thê lương.

Bạch Hàn Mặc tan làm vừa về đến biệt thự, đã nghe thấy tiếng khóc ai oán trong phòng người phụ nữ của mình.

Vội vàng lên lầu, trông thấy Đinh Ngưng Điệp đang an ủi một người phụ nữ khác.

Là Quý Lộ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Hàn Mặc nới lỏng cà vạt, nhìn Quý Lộ đang chảy nước mắt, tuy bà ta khóc nhưng lớp trang điểm không hề nhòe đi chút nào.

Ngay cả mascara cũng chẳng trôi.

“Không có chuyện gì cả.” Mắt Đinh Ngưng Điệp nhìn thẳng phía trước, đáy mắt phảng phất nỗi buồn thăm thẳm.

Đinh Ngưng Điệp giống hệt “thiện nữ u hồn” thời cổ đại, mỗi một góc độ đều vừa phải, ánh sáng chiếu nghiêng từ trên ban công xuống, mạ lên người cô ta một tầng hào quang màu vàng.

Đẹp tới mức siêu trần thoát tục.

Bạch Hàn Mặc chết mê chết mệt cái vẻ đẹp này của Đinh Ngưng Điệp, dưới bầu trời này đào đâu ra người con gái thứ hai tốt đẹp được như Đinh Ngưng Điệp.

Khí chất ấm áp tinh khiết, mùi hương trên người cũng cực kỳ dễ chịu.

Quý Lộ khóc lóc một hồi, thấy Bạch Hàn Mặc đã trở lại, lau nước mắt muốn đi.

“Ở lại ăn bữa cơm đã.” Bạch Hàn Mặc lên tiếng giữ người.

Quý Lộ nhìn sang Đinh Ngưng Điệp, Đinh Ngưng Điệp mới miễn cưỡng nói: “Vậy mẹ ở lại ăn cơm xong rồi hẵng về.”

Đinh Ngưng Điệp u buồn sầu não, ngay cả trong bữa cơm, cô ta cũng chẳng ăn uống gì, Bạch Hàn Mặc lại đành phải gắp thức ăn cho cô ta.

Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn thì có vẻ là đang ăn đấy nhưng chẳng biết có nếm ra được mùi vị gì không.

“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Hàn Mặc bỏ đũa xuống, nhìn qua chỗ Quý Lộ: “Bác nói đi.”

Quý Lộ há miệng định mở lời, lại bị Đinh Ngưng Điệp ngắt ngang: “Không có chuyện gì hết, mẹ qua đây thăm em thôi.”

“Cái gì em cũng viết hết lên trên mặt, còn nói không có gì? Em đâu phải là người biết giấu kín tâm tư trong mình, em ấy, là dòng suối trong vắt, chỉ cần nhìn qua là biết, cái gì cũng rõ hết ấy.”

Bạch Hàn Mặc ấn mũi Đinh Ngưng Điệp, tức giận nói.

“Bác nói đi.” Bạch Hàn Mặc nói với Quý Lộ.

Quý Lộ do dự một lúc, rồi nói ra tình huống của công ty.

“Hai mẹ con kia đã chơi nát cả công ty, giờ còn đòi bán lấy một số tiền lớn, sau đó cầm tiền sống sung sướng.”

“Lúc trước Ngưng Điệp vẫn luôn bị hai mẹ con họ tra tấn, giờ lại muốn phá hoại công ty sụp đổ.”

Đinh Ngưng Điệp khổ sở nói: “Mẹ, tất cả đều là chuyện đã qua rồi, mẹ nhắc lại làm gì.”

Bạch Hàn Mặc nhướng mày: “Chuyện này anh có nghe qua.”

“Lúc trước bọn họ bắt nạt em nhiều lắm đúng không?” Bạch Hàn Mặc hỏi Đinh Ngưng Điệp.

Đinh Ngưng Điệp lắc đầu: “Không có gì đâu anh, cũng chỉ bởi vì thân phận của em quá nhạy cảm, nên mới khiến người ta khó lòng yêu thương nổi, chán ghét là điều bình thường.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play