Liên Mẫn tái mặt, tự lộ ra khiếm khuyết trên cơ thể mình để cho người khác nhìn ngắm, còn khó chịu hơn lột sạch quần áo giữa ban ngày.
Ninh Thư nắm tay Liên Mẫn, vỗ về: “Chắc chắn sẽ ổn lại thôi.”
Ninh Thư đưa linh khí vào trong thân thể của Liên Mẫn, không phải hỏa năng xao động.
Mà là linh khí có thể điều dưỡng thân thể, chữa trị vết thương.
Liên Mẫn hừ nhẹ một tiếng.
“Công ty của cô định hoạt động thế nào?” Liên Mẫn hỏi.
“Làm theo đơn đặt hàng của khách, đi con đường mỹ phẩm cao cấp, xa xỉ phẩm (dòng mỹ phẩm high-end).” Ninh Thư nói.
“Cô cho rằng mấy kẻ có tiền chúng tôi đều là đồ ngốc lắm của chắc.” Liên Mẫn liếc mắt nhìn Ninh Thư một cái.
“Chỉ cần có hiệu quả thì kiểu gì cũng có người mua, nhớ pr quảng cáo giúp tôi đấy, đống thuốc này của cô tôi không lấy tiền.” Ninh Thư nói.
Liên Mẫn ừ một tiếng.
Lúc Ninh Thư xuống xe, Liên Mẫn nói lời cảm ơn với Ninh Thư, Ninh Thư cười nói: “Đôi bên cùng có lợi.”
Tạp chí tin tức của tòa soạn đã phát hành, bài báo viết về Quý Lộ không dài lắm.
Chỉ nói một nữ minh tinh hết thời đang đu bám ở cùng một đại gia, đã sinh được một cô con gái, nhưng lại không thể gia nhập giới thượng lưu, con đường của giới thượng lưu quá khó với, sau đó viết lời bình châm chọc chế nhạo một hồi.
Loại người đã rời khỏi giới giải trí giống như Quý Lộ, không có độ nổi tiếng cao, quần chúng ăn dưa hít drama đọc qua một lần là quên.
Nhưng bản thân Quý Lộ lại khó chịu, ngoại trừ danh phận Đinh phu nhân không chiếm được, bà ta đâu có chỗ nào thê thảm như tạp chí viết.
Có con gái, có Đinh Diên, thoải mái hơn khi còn trong giới giải trí nhiều, không cần ngày ngày ứng phó với đạo diễn này nhà làm phim nọ.
Đã vậy, con gái bà ta còn sắp được gả vào nhà họ Bạch, được kết hôn với Bạch Hàn Mặc, người mà tất cả phụ nữ đều khao khát.
Bạch Hàn Mặc chính là con rể của bà ta.
Quý Lộ cay cú chuyện tòa soạn hạ thấp giá trị của mình, gọi điện cho Đinh Ngưng Điệp khóc lóc kể lể.
Đinh Ngưng Điệp mới đỡ hơn một chút, không còn đau đớn như trước, nghe mẹ kể khổ, có vẻ lo lắng sốt ruột lắm.
Nhưng Đinh Ngưng Điệp không nói thẳng với Bạch Hàn Mặc, chỉ thường xuyên ngẩn ngơ, thất thần, gọi không nghe, hỏi không đáp.
Bạch Hàn Mặc thấy Đinh Ngưng Điệp như vậy, chắc chắn sẽ hỏi Đinh Ngưng Điệp đã xảy ra chuyện gì.
Hỏi một lần, Đinh Ngưng Điệp không nói, chỉ cuống quýt nói không có việc gì.
Hỏi lần hai, Đinh Ngưng Điệp vẫn không chịu nói, chỉ gấp gáp nói không có gì.
Đinh Ngưng Điệp không nói, lấy bản lĩnh của Bạch Hàn Mặc tất nhiên có thể tự điều tra ra, điều tra đến chuyện tòa soạn viết bài về mẹ Đinh Ngưng Điệp và Đinh Diên.
Bạch Hàn Mặc trực tiếp ra lệnh cưỡng chế bắt tòa soạn xóa bỏ tin tức kia đi.
Tòa soạn:……
Tạp chí đã bày bán ra ngoài xã hội bao lâu rồi, giờ anh mới bảo chúng tôi xóa, thế chúng tôi xóa kiểu gì, đã vậy tin tức đó cũng chỉ là tin đồn của một nữ minh tinh hết thời, còn chả được lên tiêu đề chữ bự ngoài bìa.
Đáng để dùng quyền lực áp chế hả?
Nói nữa, tòa soạn chẳng biết tin này hot được bao lâu, thật thật giả giả, cũng chỉ để quần chúng hóng hớt giải trí qua ngày mà thôi.
Nếu không cho phát hành, vì cái đóe gì lại không nói sớm.
Có vài minh tinh sợ điều tiếng, trước khi tạp chí phát hành thì gửi ít tiền cho tòa soạn, dìm tin xuống.
Đối với thái độ ngang ngược của Bạch Hàn Mặc, tòa soạn chỉ có thể thỏa hiệp, gắng hết sức có thể thu lại các bản tạp chí đã bán đi.
Quờ quạng diễn cho người ta xem, tỏ vẻ kinh sợ đảm bảo nhất định sẽ làm được, nhưng sau lưng lại ngầm làm những việc nên làm.
Sau khi Bạch Hàn Mặc giải quyết xong việc mới nói với Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp nghe Bạch Hàn Mặc đã giải quyết hết mọi chuyện, lập tức mở to hai mắt, đôi mắt ngập nước kinh ngạc nhìn Bạch Hàn Mặc.
Loại ánh mắt này có thể khiến đàn ông nhiệt huyết sôi trào, tâm hư vinh bùng nổ.
Đinh Ngưng Điệp kể chuyện của ba và mẹ cho Bạch Hàn Mặc, nói hai người họ thật lòng yêu nhau, nhưng vì ngại Đinh phu nhân.
Nói mẹ của mình mới là tình yêu của đời ba, vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, đeo trên mình danh bồ nhí.
Tóm lại là bảo Quý Lộ cực kỳ đau khổ, bị bạc đãi đủ thứ.
Bạch Hàn Mặc nhướn mày, thật ra hắn không thèm quan tâm tới Quý Lộ, nhưng không thể để người khác lấy thân thế của Đinh Ngưng Điệp ra công kích cô ta được.
Vì thế con rể tương lai Bạch Hàn Mặc nhúng tay vào việc nhà của người cha vợ chuẩn mực, quản chuyện giữa hai vợ chồng nhà cha vợ.
Nhắc nhở Đinh Diên phải cho Đinh Ngưng Điệp một danh phận.
Để cô ta thoát khỏi thân phận con riêng.
Đinh Diên thở dài, rối rắm nửa ngày, quyết định nói rõ với mẹ Đinh.
Tới bữa cơm chiều, Đinh Diên tự mình lên lầu mời mẹ Đinh xuống ăn cơm.
Ninh Thư nhìn vẻ muốn nói lại thôi của Đinh Diên, thầm suy đoán hẳn là chuyện đăng trên tạp chí.
Mẹ Đinh không nói lời nào chỉ lo ăn cơm, phớt lờ Đinh Diên đang lưỡng lự bên kia.
Cuối cùng Đinh Diên bỏ đũa xuống, nói với mẹ Đinh: “Tôi có chuyện muốn bàn bạc với bà.”
“Chuyện gì, nếu là chuyện ly hôn, tôi tuyệt đối không đồng ý.” Mẹ Đinh nói thẳng.
Trong lòng mẹ Đinh có chuẩn bị, nhưng tới thời khắc đối mặt, những thấp thỏm lo âu lúc trước của bà bay hơi hết sạch.
Đinh Diên tức thì nghẹn họng, bất đắc dĩ nói: “Tôi làm như vậy tất cả đều là vì cái nhà này.”
“Bà cũng biết, thân phận con riêng của Đinh Ngưng Điệp quá khó nghe, nếu nhà họ Bạch không hài lòng thì phải làm sao?”
“Hiện giờ tên đã lên dây không thể không bắn, chọc tức Bạch Hàn Mặc giận không cưới Đinh Ngưng Điệp nữa thì làm thế nào?”
“Nếu hai cô con gái nhà chúng ta đều bị Bạch Hàn Mặc từ chối, sao mà sống nổi?”
Dù sao Đinh Diên cũng rất vô tội, rất bất đắc dĩ đó.
Ninh Thư nhướng mày nhìn mẹ Đinh, mẹ Đinh lạnh nhạt nói: “Cho nên ông muốn bán vợ cầu vinh chứ gì?”
Mí mắt Đinh Diên run lên: “Sao bà có thể nói khó nghe vậy?”
“Có đôi khi, may mắn là thứ quyết định cả một đời người, vốn dĩ nên là chồng của Tuyết Tình thật đấy, nên là con bé gả tới nhà họ Bạch thật đấy, nhưng tới phút chót rồi, Bạch Hàn Mặc lại nhìn trúng Ngưng Điệp, vì vậy đây là số phận của Ngưng Điệp.”
“Thuận thời thuận thế mới là chuyện tốt.”
Kỳ thật mấy kẻ có tiền đều rất mê tín, lời của Đinh Diên cũng chẳng sai gì.
“Nếu tôi không ly hôn thì sao?” Mẹ Đinh lạnh lùng: “Hèn thì nhận là mình hèn đi, có nói dễ nghe hơn nữa thì vẫn cứ là đồ hèn mà thôi.”
“Chỉ cần bà chịu ly hôn, tôi sẽ không để bà chịu thiệt.” Đinh Diên thấy mẹ Đinh không nổi trận lôi đình, cảm thấy có thể thành công, cố thương lượng với mẹ Đinh.
Mẹ Đinh không tin nổi nhìn Đinh Diên: “Nếu không phải Tuyết Tình do chính tôi sinh ra, tôi còn hoài nghi nó không phải con ruột của ông.”
“Trong lòng ông chỉ có mỗi Đinh Ngưng Điệp thôi à?”
Đinh Diên thở dài: “Con bé đương nhiên là con gái tôi, nhưng tình huống bây giờ chỉ có thể để con bé chịu thiệt.”
“Nhà họ Bạch quyền to thế lớn, ngang ngạnh đối đầu đâu có lợi gì, gốc rễ cỏ lau tuy nhỏ bé, nhưng uốn thân thuận gió thì vẫn sống tốt không hao tổn gì. Cây thân gỗ dù to lớn nhưng đâu chống được bão lớn.”
Đinh Diên nói: “Tôi không mong chuyện này bị làm ầm ĩ đến mức khó coi, gà bay trứng vỡ.”
Phiêu đãng theo gió, nước chảy bèo trôi, rốt cuộc không thể tránh khỏi vận mệnh đã định.
Ninh Thư nói: “Cỏ lau vĩnh viễn là cỏ lau, chỉ có thể cao bằng đầu người, mà cây thân gỗ trưởng thành tán rộng che trời, cắm rễ sâu trong đất, cao lớn cường tráng hơn cỏ lau.”
Trong cơn giông giật, cây gỗ to lớn có thực lực chống chọi hơn, cỏ lau làm được cái beep gì.
Mẹ Đinh lau miệng: “Chuyện này để tôi suy nghĩ đã.”