Ninh Thư đi đến cửa động, hắng giọng gào to: “Nàiiiiiiiiiiiiiiiiii, thứ ngu ngục độc ác kia, ra đây chơi với tao nào.”
Thanh niên xức nước hoa:……
Ninh Thư nhặt cục đá trên mặt đất, ném vào trong động.
Bên trong truyền tới tiếng phần phật phần phật quét trên mặt đất, ngay sau đó là tiếng đập cánh gào thét chấn động.
Một con rồng khổng lồ lao vút ra khỏi cửa hang.
Cả người con rồng sáng chói lấp lánh, toàn thân được bao bọc bởi lớp vảy trắng tinh trong suốt, vì vậy mới có tên gọi là rồng pha lê.
Con rồng đập cánh, phẫn nộ rít gào với Ninh Thư.
Sau đó, phun một quả cầu lửa về phía Ninh Thư đang đứng.
Ninh Thư né tránh cầu lửa, cầu lửa đập lên mặt đất nổ tung, ngay cả đá cục cũng tan thành chất lỏng.
Ninh Thư siết chặt nắm đấm, nhảy lên lưng rồng pha lê, nện một quyền trên lưng con rồng.
Rồng pha lê đau đớn gào to ra tiếng, mở miệng nói ngôn ngữ của nhân loại: “Loài người thấp hèn!”
Ninh Thư kinh ngạc: “Ô hô, cu cậu nói được tiếng người à, thế thì dễ dàng giao tiếp hơn rồi.”
“Nghe này, bọn tôi định tới chỗ của tộc tinh linh, cậu giúp bọn tôi đoạn đường này nhé.” Ninh Thư nói.
“Láo xược, dám làm nhục loài rồng vĩ đại.” Rồng pha lê loạng choạng thân thể, muốn vứt Ninh Thư đang bám trên lưng xuống đất.
Ninh Thư lại nện thêm một quyền lên lưng rồng pha lê, con rồng đau đớn gào rống, ngã mạnh xuống mặt đất.
Nguyên mảng đại địa chấn động một cái.
Ninh Thư bóp pháp quyết, định trụ thân thể rồng pha lê.
Sau đó nắm chân kéo rồng pha lê thẳng một đường tới bên cạnh dòng suối.
Vứt xuống nước tắm rửa.
Rồng pha lê:……
Loài người ti tiện!
Ninh Thư khiêng rồng pha lê bự con đi về.
Người xức nước hoa vỗ vỗ rồng pha lê: “Khá đấy.”
Ninh Thư khiêng rồng pha lê trở về, thấy giáo y đại thúc đứng cạnh thanh niên tóc bạc đang im như thóc.
Mái tóc bạc rất dài, gió khẽ thổi qua phất phơ vài sợi.
Ninh Thư luôn có cảm giác hắn không phải người.
Hai người đứng cạnh nhau giữa khu rừng, mà cứ như bước ra từ trong truyện tranh,…… dị voãi!
Ninh Thư vác rồng pha lê đi tới, giải trừ phù định thân trên thân rồng.
Đại thúc xem xét một vòng rồng pha lê, con rồng ngồi xổm trên mặt đất, thấp giọng thút thít.
“Tôi thấy giống ma thú này, thích hợp thả vào thế giới của cậu đấy.” Thanh niên tóc bạc nói với thanh niên xức nước hoa.
Thanh niên xức nước hoa vuốt mái tóc bóng loáng trơn trượt của mình, tỏ vẻ đẹp trai mê người: “Thế giới của tôi chỉ thích hợp cho chủng tộc cao quý đạm mạc như tộc tinh linh hoy.”
“Tộc tinh linh sẽ không làm ra chuyện gì phá hoại tới thế giới của tôi, con người thì dẹp, dẹp hẳn, nhường cậu hết, lực phá hoại của loài người quá mạnh mẽ, thế giới của tôi sẽ bị họ phá hư mất.”
“Sợ cái gì, cũng đâu phải cậu chỉ có một thế giới, chẳng nhẽ không có cái nào để đựng đám ma thú à?” Thanh niên tóc bạc thờ ơ nói.
Ninh Thư kinh ngạc nhìn sang thanh niên xức nước hoa, không ngờ người này bề ngoài trông tuỳ tiện, cà lơ phất phơ, thế mà lại xây dựng được nhiều thế giới!
Cô gom đồ cho một thế giới thôi đã muốn nát thân già.
Trong mặt này chắc chắn có bí mật gì đó cô chưa tiếp xúc tới.
Ninh Thư chèn ép nóng nảy trong lòng xuống, mặc kệ những người này mạnh tới đâu, cô chỉ cần tiến từng bước một trên con đường của mình.
Người lợi hại trên đời này rất nhiều, nếu gặp ai cũng so sánh với bản thân, chẳng khác gì tự hành xác, mang đá đập chân mình, khiến bản thân bị bệnh tâm lý luôn.
“Tôi mang rồng pha lê về rồi.” Ninh Thư nói với đại thúc.
Trong lòng Ninh Thư sẽ không trách hắn ác độc vô tình nữa, bây giờ rèn luyện được bao nhiêu, tương lai của cô càng sáng lạn bấy nhiêu.
Đại thúc rút súng ống bên hông ra, vỗ lên đầu của rồng pha lê: “Ngoan ngoãn tí đi, nếu không, ăn đạn đấy.”
Ninh Thư thấy súng, lui về sau một bước, nhìn khẩu súng này, trong đầu tự nhiên flash back tới cảnh bị hắn giết oan lần trước.
Ờ thì cũng đúng, yếu ớt thì đành chịu thôi, kẻ yếu thì làm chó gì có nhân quyền.
Nhưng lần này đừng lau súng bóp cò bắn ‘đoàng’ cô nữa nhé.
Rồng pha lê bị đại thúc vỗ đầu, cằm càng ngày càng thấp, tới mức đụng đất, nức nở ư ử.
Đại thúc đứng thẳng, lau vệt nước trên tay mình vào người thanh niên tóc bạc đứng gần hắn.
Thanh niên tóc bạc cúi đầu, giơ tay phủi phủi chỗ bị đại thúc cọ qua.
Chẳng nói chẳng rằng.
Ninh Thư: Ơ, ơ……
Bốn người nhảy lên lưng rồng pha lê, con rồng run rẩy bay lên.
Đôi cánh khổng lồ đập gió, tạo luồng không khí cực lớn.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên lưng rồng, yên lặng tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Ba người đứng phía trước, bày đặt sang chảnh, cool ngầu nhìn suối nhìn mây.
Ninh Thư xùy một tiếng với ba người trước mặt, một ngày nào đó, cô sẽ trở nên hùng mạnh hơn cả bọn họ.
Ninh Thư duỗi tay đánh cái bép lên thân rồng pha lê, khiến con rồng giật mình, ba người phía trước lập tức nghiêng ngả theo.
Ninh Thư he he cười thầm trong bụng, lấy tay làm súng giả bộ piu piu bắn ba người đằng trước.
Giáo y đại thúc ngoái đầu nhìn lại, thấy ngón tay Ninh Thư đang chỉ vào mình, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng ma quái.
Ninh Thư mặt không đổi sắc mà thu hồi ngón tay, sau đó tự nã một phát súng lên đầu mình, ngã xuống lưng rồng, bắt đầu nhắm mắt giả bộ ngủ.
Giáo y đại thúc quay đầu đi, trò chuyện với thanh niên tóc bạc.
Ninh Thư hé mắt, thấy hắn không chú ý mình nữa, bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.
Rồng pha lê bay liên tục nên có vẻ hơi đuối sức, đập cánh yếu dần đi.
Ninh Thư thu thế, đứng dậy nói với ba người: “Rồng mệt rồi, chúng ta cũng hạ xuống nghỉ ngơi thôi.”
Thanh niên xức nước hoa gật đầu: “Cũng được, nghỉ ngơi thôi.”
Rồng pha lê dang cánh, tìm nơi đáp xuống.
Ninh Thư nhảy xuống khỏi lưng rồng, rồng pha lê gác đầu lên mặt đất, thở phì phò tỏa cả khói trắng, giữa lỗ mũi còn xoẹt ra vài tia lửa.
Trông có vẻ rất mệt mỏi.
“Chúng ta đi tìm đồ ăn thôi, rồng pha lê cũng đói bụng rồi.” Ninh Thư nói với ba người kia.
“Rồng pha lê có thể tự đi săn thú, bọn tôi không cần ăn, nếu muốn, thì tự cung tự cấp đi.” Đại thúc nói.
Ninh Thư vỗ vỗ đầu rồng pha lê: “Tự thân vận động kiếm đồ ăn đi.”
Ninh Thư dựa người vào thân cây, ăn một viên Tích Cốc Đan, rồng pha lê tự đi săn.
Ninh Thư hỏi thanh niên xức nước hoa: “Nhiệm vụ của các anh là chuyển sinh linh ở thế giới này sang thế giới khác hả?”
Người xức nước hoa gật đầu: “Pháp tắc của thế giới này không chữa được nữa, rất nhanh thôi, không nay thì mai vị diện này sẽ bị hủy diệt, sinh linh ở đây nhiều như vậy, không thể để chúng chết hết được.”
“Còn cả đám chất thải khi vị diện sụp đổ, chúng tôi phải thu thập, dọn dẹp hết, nếu không đống chất thải đó sẽ ảnh hưởng đến các vị diện lân cận.”
Ninh Thư ồ một tiếng, gật đầu.
Xem ra nhiệm vụ lần này của họ không đơn giản tí nào.
Vì vị diện này quá lớn, sinh linh rất nhiều.
Nhưng trừ những việc này, chắc chắn ba người họ có thể chiếm được nhiều chỗ tốt.
Bởi vì suy cho cùng, bọn họ còn được dùng tới thế giới của riêng mình để hoàn thành nhiệm vụ cơ mà.
Ninh Thư thầm suy tính trong lòng, nếu gặp được bảo vật gì, cô khẳng định sẽ thu về tay.
Không thể trắng tay ở thế giới này thế được.
Đành phải chấp nhận chuyện không thể nhận được phần lực linh hồn của Ổ Tiếu Lam.
Bởi cho dù cô có nghịch tập thành công, thì Ổ Tiếu Lam vẫn bị cưỡng chế luân hồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT